Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi cơn gió lạnh ẩm ướt.

Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức. Trong vô thức khi di chuyển cơ thể thì nàng lập tức nghe thấy tiếng đá vụn bên cạnh lăn lốp bốp xuống khe sâu.

Ngu Linh Tê hoàn toàn tỉnh táo, nàng nín thở cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích.

Đây là một vách đá ở giữa vách núi, rộng không quá bốn thước dài hơn nửa trượng, tạo thành một cái hố nhô ra phía ngoài. Trên đỉnh đầu có một cây thông già hình nửa vòng cung nối dài, mật độ dày đặc che khuất tầm nhìn phía trên, nàng không biết khoảng cách từ đây tới rừng cây trên đỉnh núi là bao xa...

Mà bên dưới, lại là một vực thẳm sương mù không thể nhìn thấy tận cùng. Nếu nàng hơi không cẩn thận rơi xuống thì nhất định là thịt nát xương tan.

Quay đầu lại nhìn, Ninh Ân còn đang nằm bất tỉnh bên cạnh nàng, hai mắt hắn nhắm nghiền.

Ngu Linh Tê nhớ lại khi nàng rơi xuống vực thì Ninh Ân đã kịp đuổi theo, bay tới bắt lấy người rơi từ lưng ngựa xuống vách núi là nàng.

Hắn không nói lời nào mà chỉ nắm chặt cổ tay của nàng, cái tay còn lại không ngừng leo lên chà xát vào tảng đá dựng đứng lởm chởm gồ lên trên vách núi, mang theo vết máu chảy ròng ròng.

Cuối cùng, hắn leo lên cây thông núi mọc lung tung vặn vẹo, giảm tốc độ rơi xuống của hai người.

Trước khi thể lực của mình cạn kiệt, hắn dùng sức ném mình và Ngu Linh Tê lên bề mặt tảng đá miễn cưỡng có thể dung thân này.

Hắn vẫn đang hôn mê, mặt úp xuống dưới, nửa chân treo ở bên ngoài tảng đá, chiếc áo choàng xộc xệch bị gió núi thổi bay phấp phới có nguy cơ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Còn chưa kịp do dự thì Ngu Linh Tê đã vội vàng quỳ gối nghiêng người, dùng hết sức lực toàn thân lôi chàng thiếu niên gầy gò nặng nề lên, xê dịch vào trong vách đá cheo leo.

Dùng sức lật người Ninh Ân lại, Ngu Linh Tê mới phát hiện trên xương mày hắn có vết sẹo nhỏ, bàn tay trái năm ngón của hắn huyết nhục mơ hồ, có lẽ là do lúc nãy khi bị rơi xuống hắn cố tìm chỗ bám víu gây ra.

Bắt đầu từ khi gặp Ninh Ân, hắn vẫn luôn bị thương.

Cho dù kiếp này có sự can thiệp của nàng thì hắn vẫn không ngừng bị thương. Kiếp trước không có ai chăm sóc, không biết hắn đã sống như thế nào.

Giữa không trung gió rít thảm thiết, chân trời mây đen cuồn cuộn, trên đầu cây thông bị thổi tới ồn ào vang dội.

Ngu Linh Tê cảm thấy rõ ràng rằng bộ phận cứng rắn nhất trong trái tim nàng đang mềm đi, tan rã và cuối cùng nước tràn thành lụt.

Đôi mắt nàng hơi đỏ, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên gương mặt của Ninh Ân, khàn tiếng gọi: "Này, ngươi tỉnh lại đi..."

Ngay khi đầu ngón tay nàng chạm vào mặt hắn, Ninh Ân đột nhiên mạnh mẽ mở mắt ra, con ngươi lạnh lùng cô quạnh như dã thú, bóng đêm tối đen như mực không thể phản chiếu một chút ánh sáng nào.

Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt lãnh đạm như giếng cạn không có gợn sóng của hắn dần dần tập trung và rơi trên gương mặt tái nhợt lạnh lẽo của Ngu Linh Tê.

“Tiểu thư.” Hắn lên tiếng gọi rồi ngồi dậy.

Ngu Linh Tê nhìn của cánh tay trái của hắn với tư thế không tự nhiên mềm oặt vặn ngược ra sau và lòng bàn tay với vô số vết trầy xước, máu me đầm đìa.

Đôi mắt nàng chìm xuống, lẩm bẩm nói: "Tay của ngươi..."

Ánh mắt Ninh Ân nhìn theo ánh mắt của Ngu Linh Tê, rơi xuống cánh tay trái đang rũ xuống một cách vô lực của mình, sau đó nở nụ cười không tim không phổi: "Không có gì đáng ngại, chỉ là gãy tay mà thôi."

Gãy tay... mà thôi?

Hơi thở của Ngu Linh Tê bị chặn ở cuống họng, nàng run giọng nói: "Tên điên này, rốt cuộc ngươi có biết mình đang ở trong tình cảnh nào không?"

Mặt Ninh Ân không chút cảm xúc, đưa lòng bàn tay lên trên khớp vai trái, dùng sức vặn một cái.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc rợn cả tóc gáy, các khớp trật khớp đã được hắn nắn về chỗ cũ, dường như thể cơ hắn là một con búp bê gỗ có thể tháo rời.

"Ngươi..."

Ngu Linh Tê nhất thời không nói nên lời, chàng thiếu niên trước mặt không có cảm giác đau đớn mặt mày lạnh lùng, ngược lại có vài phần giống kiếp trước.

Nhưng Ngu Linh Tê cũng không cảm thấy sợ hãi mà thay vào đó là một chút buồn bã khó tả.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ninh Ân cố gắng cử động cánh tay trái của mình, thấy miễn cưỡng có thể sử dụng được thì nhìn quanh nói: "Tiểu thư, chúng ta đang bị mắc kẹt ở giữa vách đá, cách mặt đất khoảng hơn hai mươi trượng, không thể tránh gió và tránh lạnh, cũng không có nước và thức ăn... "

Hắn nhìn Ngu Linh Tê: "Người bình thường sau ba ngày sẽ chết."

Khi hắn nói tới từ "chết", giọng điệu của hắn không có chút gợn sóng hay sợ hãi nào, gần như chết lặng.

Trong lòng Ngu Linh Tê cảm thấy buồn bã, nàng cuộn mình dựa vào vách đá lởm chởm và nhẹ nhàng nói "ừm" một tiếng.

Ninh Ân liếc nhìn cô.

Cơ thể mỏng manh của thiếu nữ đang không ngừng run rẩy vì lạnh, nhưng đôi mắt của nàng vẫn còn tỉnh táo, xinh đẹp mong manh nhưng kiên định.

Trong mắt hắn có chút hứng thú, hắn dựa vào vách đá kề vai bên cạnh nàng, co chân xuống hỏi: "Tiểu thư không sợ sao?"

Ngu Linh Tê thầm nghĩ, kiếp trước nhờ phúc của hắn, cảnh tượng kinh thiên động địa nàng cũng đã từng chứng kiến rồi thì giờ chút nguy hiểm này quả thực không tính là gì.

"Đừng sợ."

Nàng vùi đôi môi tái nhợt vào trong khuỷu tay nhưng vẫn có ý nghĩ muốn an ủi Ninh Ân: "Tỷ của ta và Sầm ca ca sẽ tới cứu chúng ta."

Nghe thấy tên Tiết Sầm, tròng đen trong mắt Ninh Ân mờ đi như mực.

Đó thực sự là một gã vừa vướng víu vừa dư thừa.

"Ngươi không bị nên mắc kẹt ở đây với ta."

Vừa nghĩ tới đây, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng của thiếu nữ lại truyền đến, giọng nói trầm ồm nói: "Nhân lúc trời còn chưa mưa, vách đá khô ráo, nếu trèo lên được thì ngươi hãy đi đi. Đợi khi ngươi tìm được cứu viện thì quay lại cứu ta."

Mặc dù cánh tay của hắn bị thương nhưng nàng biết lực cánh tay của Ninh Ân luôn làm người khác kinh ngạc, đánh cược một lần có lẽ có thể sống.

Nghe vậy, động tác khẽ vuốt lòng bàn tay của Ninh Ân hơi ngừng lại.

Khối đá này chỉ cách đỉnh vách núi không tới mười trượng, với năng lực của hắn quả thực có thể leo lên thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nếu làm như vậy thì mọi việc hắn làm đều trở nên vô nghĩa.

Nếu hắn đã từ bỏ mục tiêu của Ninh Tử Trạc mà chọn nàng thì hắn khiến cho quyết định của mình phát huy được lợi ích lớn nhất.

Khi hắn ngước mắt lên lần nữa, Ninh Ân đã đổi thành một nụ cười sạch sẽ.

Hắn cởi chiếc áo choàng bông màu đỏ trên người xuống, giơ tay phải sạch sẽ phủi bụi trên áo, sau đó nhẹ nhàng quấn chiếc áo choàng quanh người Ngu Linh Tê.

"Ta bị thương rồi, ta sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thư không đi đâu hết."

Hắn tiến lại gần, vẻ mặt kinh ngạc của Ngu Linh Tê hiện lên trong đôi mắt đen như mực: "Chỉ cần ta có thể ở bên cạnh tiểu thư thì không có gì phải sợ hết."

Một cơn gió mạnh lướt qua như đao, thổi bay từng lớp bụi ký ức.

Ở kiếp trước, khi Ninh Ân phát tác bệnh ở chân, hắn cũng sẽ quấn chặt nàng như thế này, gần như muốn nghẹt thở.

Khi không thể chịu đựng được nữa, nàng sẽ khẽ vặn mình với biên độ nhỏ để điều chỉnh nhịp thở.

Nhưng cho dù nàng có làm động tác chậm rãi và nhẹ nhàng thế nào thì Ninh Ân cũng sẽ giật mình tỉnh lại với vẻ mặt phờ phạc, lạnh lùng nói: "Bị đánh gãy tay chân hoặc ngoan ngoãn nằm im không cử động, nàng chọn một cái đi."

Vì vậy Ngu Linh Tê không dám cử động nữa.

Ninh Ân đột nhiên bật cười, cánh tay như suýt bẻ gãy thắt lưng của nàng, ngữ điệu điên cuồng b.ệnh hoạn nói: "Ở bên cạnh ta, nàng không được phép đi đâu hết."

Đôi mắt tối tăm lạnh lẽo trong trí nhớ dường như chồng chéo lên trước mắt, dần dần rõ ràng hơn.

Bất kể lời hắn nói là thật hay giả thì Ngu Linh Tê đều bị đánh bại.

Trên lưng nàng gánh vác quá nhiều thiếu sót đáng tiếc và quá khứ đã qua, nàng đã không còn sức lực để lại đi tính toán gì nữa, phản bác gì nữa mà chỉ có thể lặng lẽ chia một nửa chiếc áo choàng rộng và trùm lên vai Ninh Ân.

Bọn họ nằm cuộn tròn ở một tấc vuông giữa vách núi cheo leo, như hai chú chim nhỏ lạc bầy gặp nạn, tựa sát vào nhau để sưởi ấm trước cuồng phong giông tố.

Màn đêm giống như một con dã thú khổng lồ xâm nhập, Ngu Linh Tê không đợi được viện binh mà đợi được một trận mưa lớn càng làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Vách đá tối đen như mực hoàn toàn tĩnh mịch, những hạt mưa lạnh lẽo rơi rào rào trên cơ thể và một chiếc áo choàng nhớp nháp ướt át không thể tránh lạnh được.

Ngu Linh Tê cảm thấy xương cốt mình bị ngâm lạnh ướt đẫm, đầu óc không tỉnh táo cả người sốt cao.

Hơi thở của nàng nóng rực, cơ thể của nàng càng lúc càng nặng càng lúc càng lạnh.

Nàng đã không còn sức để phân biệt được người ngồi bên cạnh mình là Ninh Ân hay ai khác, trong tiềm thức nàng muốn tìm kiếm một nơi ấm áp nên đã rúc vào vòng tay hắn.

Ngu Linh Tê không biết mưa đêm tạnh từ lúc nào, nàng vừa lạnh vừa đói lại sốt cao, không lâu sau liền bất tỉnh.

Nàng cảm thấy cơ thể mình giống như rơi xuống hầm băng, cả người cũng giống như bị cắt vào chảo rán, cổ họng vừa khô và đau rát.

Phía chân trời xuất hiện ánh bình minh mỏng manh, Ninh Ân đưa một tay ra sau đầu, nhắm mắt tính toán bước tiếp theo thì hắn nghe thấy đôi môi anh đào của thiếu nữ nóng hầm hập trong lòng khẽ hé mở, giọng điệu khóc nức nở trầm thấp đang nói mê điều gì đó.

Hắn ghé tai lại gần thì nhận ra câu nàng đang lặp đi lặp lại là: "Vương gia, ta khát..."

Mi mắt Ninh Ân khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt con ngươi hiện lên vẻ lạnh lẽo ác liệt như màn đêm. Hắn khàn giọng hỏi: "Vương gia gì?"

Hắn đưa tai lại gần hơn thì Ngu Linh Tê ngậm chặt răng và không lẩm bẩm ra cái gì được nữa.

Cụm từ "vương gia" dường như chỉ là một ảo giác do cơn gió rít nức nở mang lại.

Ninh Ân suy tư, hiện tại trong triều đã phong thân vương, cũng không có bao nhiêu hoàng thân được ban tước vị quận vương, duy nhất có một người có giao điểm với Ngu Linh Tê chính là người đã làm quen với nàng trong bãi săn trong hai ngày qua, tiểu quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc.

Khi đang thong thả suy luận thì hắn bỗng cảm thấy vai mình chìm xuống, Ngu Linh Tê nghiêng đầu và hoàn toàn bất tỉnh.

Từ trong xương cốt nàng có bệnh, không ăn không uống được còn phải ngâm trong mưa gió, chỉ sợ là không chống đỡ nổi.

Chỉ trong chốc lát suy tính, các khớp ngón tay của Ninh Ân khẽ động và trượt ra thanh dao găm được giấu trong bao cổ tay áo.

Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao bị khúc xạ trong mắt hắn, lạnh giá xơ xác tiêu điều.

...

Trong rừng rậm dưới đáy vực, hàng chục người đang cầm đuốc bước trên con đường núi lầy lội để tìm kiếm.

Ngu Tân Di mặt đầy bùn bẩn, cổ họng đã khản đặc nhưng vẫn không tìm được tung tích của muội muội.

Hai người cưỡi ngựa dừng lại ở cạnh vách núi nhưng người giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tìm khắp vách núi và dưới đáy vực nhiều lần nhưng đều không tìm được.

Thân thể muội muội yếu đuối, đã một ngày một đêm rồi mưa to gió lớn như vậy nàng làm sao có thể chịu được đây?

Nghĩ đến đây, Ngu Tân Di nắm chặt tay hung hăng đập mạnh vào thân cây to bên cạnh khiến thân cây chấn động rung ào ào, ánh mắt nàng ấy đầy tự trách.

Hai mắt Tiết Sầm cũng đỏ hoe, giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn do mệt mỏi cả đêm: "Ngu đại tiểu thư chớ nên nóng lòng, hiện tại không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất."

Thị vệ của Tiết phủ cầm đuốc đi đằng trước nói: "Nhị công tử, nô tài đã lục soát khắp khe núi này rồi, vách núi cao mấy chục trượng, Ngu Nhị cô nương chắc không phải đã..."

Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tiết Sầm trầm giọng cắt ngang: "Muội ấy sẽ không có việc gì đâu! Nếu có ai nói bậy nói bạ nữa thì lập tức xử lý ngay tại chỗ!"

Ngày thường hắn vẫn luôn dịu dàng, đây chính là lần đầu tiên nổi cơn thịnh nộ như vậy. Thị vệ Tiết phủ bị hắn dọa sợ đến mức khuỵu xuống, vội vàng xưng "nô".

Chân trời hơi trắng, gió đã dừng, mưa tích tụ từ lá cây trong rừng rơi xuống trán của Tiết Sầm.

Hắn giơ tay hứng lấy cái lạnh lẽo băng giá, ánh mắt nhìn theo hạt mưa hướng lên trên, lại hướng lên trên và dán chặt vào phía trên vách đá lởm chởm mù sương.

Ngu Tân Di theo tầm mắt của hắn lập tức hiểu ý, trong mắt lóe lên một tia sáng ngời: "Vẫn còn một chỗ chúng ta chưa tìm."

Vách núi, trên những tảng đá.

Ngu Linh Tê vừa khát vừa đói, đầu lưỡi khô rát. Trong lúc mơ màng nàng cảm thấy một làn hơi ấm áp từ từ thấm ướt môi mình.

Nàng muốn mở miệng đón lấy "cam lộ", nhưng khớp hàm run rẩy khép chặt như vỏ sò làm nàng không còn sức lực để mở ra.

Nhưng người bên cạnh dường như cũng ý thức được vấn đề này, dòng cam lộ ấm áp đã tạm thời biến mất.

Chỉ chốc lát sau đó, bóng đen lại cúi xuống, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp dính vào bờ môi khô và run rẩy của nàng, rồi tiếp theo đó là một luồng nhiệt trơn trượt cạy khớp hàm của nàng đem theo chất lỏng ấm nóng với mùi tanh nồng mớm vào miệng nàng.

Chất lỏng đó thật sự rất khó uống. Ngu Linh Tê vô thức nhíu mày, muốn giãy giụa nhưng một ngón tay cũng không nhấc lên được.

Mi mắt nàng run rẩy mở ra một khe, ánh ban mai ảm đạm, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ân được phóng đại vô hạn.

Môi hắn đỏ hơn cả màu áo choàng. Hắn đổ thứ gì đó từng ngụm từng ngụm vào miệng nàng, lấp đầy cái dạ dày bỏng rát của nàng.

Điều cuối cùng Ngu Linh Tê nhớ được là tròng mắt đen nhánh không hề có chút gợn sóng và h.am muốn tì.nh dục nào của hắn.

...

Một lần nữa tỉnh lại, Ngu Linh Tê đã nằm trên chiếc giường mềm mại.

Khi nàng mở mắt ra đã thấy được màn trướng quen thuộc trong khuê phòng mình, trên án kỷ có ánh nến lờ mờ và bên ngoài cửa sổ là bóng đêm đen trầm lặng.

Nàng vừa ngồi dậy đã thấy Hồ Đào vui mừng đến mức đánh vỡ cái chén trong tay, mừng rỡ chạy ra ngoài cửa: "Tướng quân, phu nhân! Thiếu tướng quân, Đại tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi!"

Ngu Linh Tê ấn cái đầu đang mê man và đứng dậy, mím môi, ngay lập tức nếm được những gì còn đọng lại giữa môi lưỡi là một vị ngọt tanh ngai ngái khó tả.

Giống như... mùi máu tươi.

"Tuế Tuế!"

Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy nương có dáng vẻ lo lắng như vậy, bà gần như loạng choạng nhào tới trước giường nàng, nắm lấy tay nàng và hỏi: "Nữ nhi của ta, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi!"

"Nương, con không sao đâu."

Đầu óc của Ngu Linh Tê còn chưa rõ ràng lắm, trong tiềm thức lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, trấn an bà: "Chỉ là một ngoài ý muốn nhỏ thôi, nương đừng khóc mà."

"Con còm dám nói chỉ là "một ngoài ý muốn nhỏ"? Con hôn mê một ngày một đêm rồi đấy!"

Hai mắt Ngu Tân Di đỏ hoe như thể đã ba ngày không ngủ, nàng ngồi ở trước giường ôm chặt lấy muội muội: "Nha đầu thối, muội làm tỷ sợ chết khiếp, có biết hay không hả!"

"Muội không sao, ít nhiều cũng là..."

Nhìn xung quanh, Ngu Linh Tê hỏi: "Chàng thiếu niên đã cứu muội đâu?"

Vẻ mặt Ngu Tân Di hơi thay đổi.

Nàng ấy thả Ngu Linh Tê ra và mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Chính Tiết Sầm là người đã tìm thấy muội bị mắc kẹt ở giữa vách đá cheo leo trước nhưng không tìm thấy thiếu niên nào cả."

"Sao lại thế được?"

Ngu Linh Tê nhớ rất rõ là Ninh Ân đã nhảy ra xuống vách đá để bắt lấy nàng như thế nào, che mưa chắn gió trên vách đá cho nàng như thế nào, và thậm chí là...

Nàng mím môi nghi ngờ nhìn Ngu Tân Di: "Tỷ, tỷ nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Ngu Tân Di trời sinh bản tính ngay thẳng và không giỏi nói dối, khi thấy muội muội nghi ngờ hỏi thì nàng ấy lập tức giậm chân: "Ôi chao, Ngu Hoán Thần huynh tới giải thích đi!"

Muội muội đã tới tuổi cập kê, Ngu Hoán Thần không tiện vào gian trong phòng ngủ vì vậy hắn đứng thẳng sau tấm bình phong.

Sau một hồi im lặng, hắn trả lời: "Tuế Tuế, muội là con gái, nếu chuyện ở cùng với tên nô bộc một ngày một đêm bị truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho muội."

"Vì vậy, mấy người đã chọn Tiết Nhị lang, người có danh tiếng tốt và dòng dõi cao để để che lấp chuyện này cho muội?"

Ngu Linh Tê hít một hơi, xốc chăn bước xuống giường: "Hắn đâu?"

"Tuế Tuế, muội còn đang bệnh..."

"Chàng thiếu niên đã cứu muội, ở đâu?"

Không khí trầm mặc.

Cuối cùng Ngu phu nhân không thể chịu đựng được trong lòng, bà liếc mắt ra ý với con trai mình.

Lúc này Ngu Hoán Thần mới thở dài nói: "Thông thường mà nói, hắn đã hủy hoại đi danh dự của muội muội huynh. Chỉ có cách khiến hắn biến mất khỏi thế giới này mới có thể ngăn chặn tổn thất. Nhưng dù sao thì hắn cũng đã cứu muội, vì vậy huynh đã dùng khoản ngân lượng lớn tạ ơn hắn và khách khí tiễn hắn ra khỏi phủ rồi..."

Còn chưa kịp dứt lời, Ngu Linh Tê đã lao thẳng ra khỏi cửa phòng.