Vương Tào Yến cười ha hả một lát, đẩy tay Hứa Nguyệt Hoa ra: "Mẫu thân, con muốn một mình yên tĩnh một lát."

Thanh âm nàng nghẹn ngào, khàn khàn như vịt kêu, Hứa Nguyệt Hoa không yên tâm, ôm nàng vào lòng: "Để mẫu thân ở đây bồi con, mẫu thân biết con khổ sở trong lòng, không sao đâu, Yến nhi, mẫu thân sẽ tìm một con đường khác cho con."

Vương Tào Yến dùng sức đẩy Hứa Nguyệt Hoa ra: "Mẫu thân ra ngoài đi, con muốn ngồi một mình."

Hứa Nguyệt Hoa thấy nàng kiên trì bảo mình đi, nghĩ thầm có lẽ nàng thật sự muốn một mình bình tĩnh lại, bà lau nước mắt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt vào, đứng dậy đi ra ngoài.

Nha hoàn canh giữ ở ngoài tiến vào, thấy Vương Tào Yến đôi mắt hồng hồng, liền chuẩn bị đi múc nước rửa mặt cho nàng.

"Ngươi cũng ra ngoài đi," Vương Tào Yến lạnh như băng nói, "Đóng cửa lại, đừng làm phiền đến ta."

Thái độ của nàng phá lệ lạnh lùng, nha hoàn không dám phản bác, vâng vâng dạ dạ đáp "Vâng ạ" rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, tự mình đứng canh ngoài cửa.

Vương Tào Yến ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn đóa hoa sơn trà khô héo đến mức thất thần, nàng nhớ tới ngày đại tuyết năm ấy, nàng với Liễu Ngân Tuyết lén chuồn đi chơi, kết quả là bị lạc đường, nàng trẹo chân, Liễu Ngân Tuyết một đường cõng nàng đi.

Nàng ta rõ ràng cũng là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé nhưng vì có thể mang nàng an toàn về mà mạnh mẽ cõng nàng đi cả canh giờ, lúc ấy nàng ghé vào cạnh Liễu Ngân Tuyết nói: "Ngân Tuyết, chúng ta sẽ là hảo tỷ muội cả đời nhé?"

"Được!" Liễu Ngân Tuyết đáp lại thập phần sảng khoái, "Chúng ta sẽ là hảo tỷ muội cả đời, không ai được phản bội."

Là khi nào nàng bắt đầu phản bội lời hứa ấy?

Vương Tào Yến không nhớ rõ nữa, ghen ghét tựa như độc dược, từng chút từng chút thâm nhập vào tâm can nàng, khiến cả người nàng từ trong ra ngoài từ từ hư thối, cuối cùng không thể cứu vớt nữa.

Nàng một người không thể cứu vớt được nữa, còn xứng có được nửa đời sau thuận lợi không?

Không xứng.

Vương Tào Yến tuyệt vọng.

Lý Mạn dùng cơm trưa ở Kỳ vương phủ, nghỉ trưa ở Thanh Sơn Viện một lát rồi mới hồi Liễu phủ.


Liễu Ngân Tuyết được nha hoàn dìu đi, tự mình tiễn bà ra cổng.

Ai ngờ quản sự của Liễu phủ lại phái một mama tới, đúng lúc bọn họ ra cổng thì mama kia tới, mama hành lễ với Lý Mạn và Liễu Ngân Tuyết, bẩm: "Phu nhân, Vương phi, quản sự phái lão nô tới bẩm một tiếng, Vương gia tiểu thư Vương Tào Yến vừa qua đời, là thắt cổ tự vẫn."

Liễu Ngân Tuyết thân ảnh nhoáng lên, suýt nữa không đứng vững.

"Qua đời?" nàng nhăn chặt mày, một bộ dáng không dám tin.

Mama nặng nề gật gật đầu: "Vương gia đang chuẩn bị tang sự rồi, nghe nói Vương phu nhân ôm thi thể Vương tiểu thư khóc đến chết đi sống lại, nhiều lần khóc đến mức không thở được, khóc xong lại nôn ra máu, giờ đã ngất đi rồi ạ."

Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên cảm thấy thê lương.

Lý Mạn nắm lấy tay nàng, lo lắng gọi nàng một tiếng: "Tuyết nhi?"

Đón nhận ánh mắt lo lắng của Lý Mạn, Liễu Ngân Tuyết thở dài nói: "Con không sao, chỉ là con không ngờ nàng sẽ chọn tự vẫn, không ngờ nàng có dũng khí chết mà lại không có dũng khí tiếp tục sống."

Lý Mạn cảm khái: "Thanh danh nàng đã hỏng, Trưởng công chúa lại từ hôn, thành Biện Kinh lại không chấp nhận được nàng, thân là nữ tử luẩn quẩn trong lòng cũng không có gì lạ, có lẽ ra đi cũng là một loại giải thoát đối với nàng."

Liễu Ngân Tuyết tâm tình phức tạp.

Nàng với Vương Tào Yến rốt cuộc vẫn có tình nghĩ, tuy rằng cuối cùng đã xé rách mặt với nhau nhưng nàng tin rằng qua lại bao năm, Vương Tào Yến cũng từng có lúc thật lòng.

Cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, khó tránh khỏi khiến tâm tình nàng hơi nặng nề.

Vương Tào Yến chết khiến tâm tình Liễu Ngân Tuyết mấy ngày liền không ổn, chờ tới ngày hạ táng Vương Tào Yến, Liễu Ngân Tuyết bảo Trầm Ngư chuẩn bị tiền giấy, đến góc sân trong hậu viện đốt cho Vương Tào Yến.

Trầm Ngư Lạc Nhạn đều thấy khó hiểu, Vương tiểu thư kia thật sự xấu xa, dù Vương phi các nàng thiện tâm còn nhớ đến tình nghĩa hai ngươi khi nhỏ, nhưng mà sao Vương phi lại không nghĩ xem lúc ấy Vương Tào Yến vu hãm nàng thế nào.

Liễu Ngân Tuyết đốt tiền giấy xong, bảo nha hoàn đỡ nàng về.


Vừa đi đến cửa ngách vào Thanh Sơn Viện liền có nha hoàn ngoại viện tới bẩm báo: "Vương phi, có vị Vương phu nhân tới nói muốn gặp ngại, bà ấy nói là Vương phu nhân Hứa thị ạ."

Trầm Ngư Lạc Nhạn cả kinh, hôm nay là ngày hạ táng Vương Tào Yến, chuyện Vương Tào Yến chết nói đến cùng cũng có liên quan đến Liễu Ngân Tuyết, lúc này Hứa Nguyệt Hoa tới tìm Liễu Ngân Tuyết khiến các nàng sinh ra dự cảm không lành.

Lạc Nhạn nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Vương phi, chỉ sợ là người tới không có ý tốt đâu ạ."

Trầm Ngư nặng nề gật đầu: "Nô tỳ cảm thấy vị Vương phu nhân này không có hảo ý đâu ạ, Vương phi, đừng gặp được không ạ?"

Vương Tào Yến đã chết, Hứa Nguyệt Hoa dưới gối còn có nhi tử và tôn tử, trừ phi bà ấy vì nữ nhi mà mặc kệ sống chết của nhi tử và tôn tử, nếu không sao dám ở Kỳ vương phủ gây chuyện với nàng.

Huống hồ, bà ấy cũng chỉ là một phụ nhân không biết võ công, có thể làm gì chứ?

"Mời bà ấy vào đi." Liễu Ngân Tuyết nói.

Cùng lúc đó, Lâu Duẫn cũng đã nghe tin, từ sau ngày xảy ra chuyện ở Giao Thái Điện, Lâu Duẫn liền phân phó người theo dõi chặt chẽ động tĩnh của Đông Cung, Tả tướng với Vương phủ, Hứa Nguyệt Hoa đột nhiên tới tìm Liễu Ngân Tuyết, đương nhiên không thể qua mắt Lâu Duẫn.

"Vương phi có gặp không?" Lâu Duẫn hỏi.

"Vương phi đang tiếp Vương phu nhân ở Thanh Sơn Viện ạ." Tiêu Hạ chắp tay trả lời.

Lâu Duẫn nói: "Phái người theo dõi, nếu Hứa Nguyệt Hoa có bất luận hành động gì thương tổn Vương phi, không cần băn khoăn, trực tiếp giết."

Tiêu Hạ cả kinh, Hứa Nguyệt Hoa dù gì cũng là phu nhân của đại thần tứ phẩm đương triều, Lâu Duẫn thế mà nói giết là giết, có thể thấy được phân lượng của Vương phi trong lòng Vương gia cao đến đâu, Tiêu Hạ trầm giọng đáp ứng rồi lui ra ngoài.

Hứa Nguyệt Hoa chỉ mang theo một mama hầu hạ thân cận, đi vào Thanh Sơn Viện, Liễu Ngân Tuyết tiếp bà ở nhà chính Thanh Sơn Viện, vừa gặp Hứa Nguyệt Hoa, Liễu Ngân Tuyết đã bị kinh ngạc trước.

Mới vài tháng không gặp, sao bà như già đi mười tuổi, mái tóc điểm bạc, thân hình trước đây đẫy đà, giờ nhìn gầy ốm hẳn, thịt hai bên má đều biến mất.


Quý phụ nhân miệng lưỡi bén ngọt mấy tháng trước nay như đã chết, thay vào đó là thân xác gầy ốm không sức sống.

Liễu Ngân Tuyết muốn gọi một tiếng "dì Hứa" nhưng lời nói ra miệng lại nuốt lại, thay bằng một câu hợp quy củ: "Vương phu nhân, không biết hôm nay bà đến có chuyện gì không?"

Thân phận Hứa Nguyệt Hoa thấp hơn Liễu Ngân Tuyết, bà hành lễ với Liễu Ngân Tuyết, nói: "Mạo muội quấy rầy thỉnh Vương phi chớ trách, hôm nay tới, xác thật là có chút chuyện."

Liễu Ngân Tuyết sai nha hoàn bưng ghế gấm lên: "Mời Vương phu nhân ngồi xuống nói chuyện."

Hứa Nguyệt Hoa cũng không ngồi: "Đa tạ Vương phi nhưng ta có việc cần nói, nói xong sẽ rời đi luôn nên khỏi ngồi, Vương phi cũng biết, hôm nay là ngày hạ táng nữ nhi ta Vương Tào Yến, ta chọn đúng hôm nay đến là vì có thứ muốn giao cho Vương phi, thỉnh Vương phi xem qua."

Hứa Nguyệt Hoa lấy từ trong ngực áo ra một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng, trên khăn tay thêu một con vịt nhỏ màu vàng.

Đó là chiếc khăn ngày nhỏ Liễu Ngân Tuyết tặng cho Vương Tào Yến.

Tuy rằng không biết Hứa Nguyệt Hoa rốt cuộc có ý gì, nhưng Liễu Ngân Tuyết vẫn ra hiệu cho Trầm Ngư tiến lên nhận khăn tay rồi đặt trên bàn cạnh chỗ Liễu Ngân Tuyết ngồi, rồi cẩn thận mở khăn ra.

Trên mặt khăn có thêm ba chữ, là chữ viết của Vương Tào Yến, viết: Thực xin lỗi.

Liễu Ngân Tuyết tâm tình phức tạp.

Thực xin lỗi, ba chữ tới muộn này, nghe thì thật nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại khiến lòng Liễu Ngân Tuyết trĩu nặng, những ký ức bên nhau từ thuở ấu thơ hiện lên trong đầu, nước mắt Liễu Ngân Tuyết dần đầy hốc mắt, nàng giơ tay chấm nước mắt.

"Ta biết khăn tay này là Vương phi tặng cho Yến nhi, ba chữ này cũng là Yến nhi viết cho Vương phi, hôm nay ta tự mình tới đây là muốn chuyển lời xin lỗi của Yến nhi tới Vương phi, mong Vương phi tha thứ để Yến nhi được ra đi thanh thản." Hứa Nguyệt Hoa dập đầu trước Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết tiến lên định đỡ bà dậy, Lạc Nhạn lại sợ Hứa Nguyệt Hoa thình lình làm ra chuyện gì không hay nên nhanh chóng bước lên trước, đỡ Hứa Nguyệt Hoa đứng lên, không để Liễu Ngân Tuyết thực sự chạm vào bà ta.

Liễu Ngân Tuyết nói: "Ý tứ của Vương tỷ tỷ, ta đã minh bạch, nàng cũng đi rồi liền mang hết thảy ân ân oán oán trong quá khứ đi theo, còn so đo gì nữa, hôm khác ta sẽ đích thân tới tế bài nàng, Vương phu nhân yên tâm."

"Đa tạ Vương phi nguyện ý tha thứ cho tệ nữ, trong phủ còn có việc, ta xin phép cáo lui." Hứa Nguyệt Hoa nói.

Liễu Ngân Tuyết sai nha hoàn và Dung mama tiễn Hứa Nguyệt Hoa.

Đợi Hứa Nguyệt Hoa đi rồi, Trầm Ngư cảm khái nói: "Vương phu nhân hôm nay với trước kia thật sự như hai người khác nhau, hôm này gặp không còn vẻ xuân phong đắc ý như trước nữa."

"Bà ấy cả đời đều coi trọng mặt mũi, luôn thúc giục Vương Tào Yến so cao so thấp với ta, Vương Tào Yến chết cũng có một phần trách nhiệm của bà ấy, đều là người thông minh, bà ấy đương nhiên hiểu mình cũng không khác gì đao phủ, tự tay hại chết nữ nhi của mình, còn có thể đắc ý gì nữa." Liễu Ngân Tuyết cầm chiếc khăn tay có ba chữ "Thực xin lỗi" lên, cảm thán: "Đáng tiếc."


"Nô tỳ thì cảm thấy chẳng đáng tiếc gì cả, tâm địa của Vương phi chính là quá thiện lương rồi." Lạc Nhạn lắc đầu.

Liễu Ngân Tuyết phiền muộn, nàng đem khăn tay đặt lên bàn, phân phó Trầm Ngư: "Ngươi giữ đi, đến khi tới tế bái thì đốt cho nàng."

Ngoại viện, Tiêu Hạ chắp tay hành lễ với Lâu Duẫn, nói: "Vương phu nhân đã đi rồi ạ, Vương phi không có chuyện gì."

Lâu Duẫn gật đầu: "Nếu Vương phi muốn ra ngoài thì ngươi tự mình hộ tống, bảo vệ nàng chu toàn."

Tiêu Hạ lui ra ngoài, Lâu Duẫn động động tay trái, miệng vết thương hơi hơi đau, khiến hắn nhớ tới lời hôm qua Liễu Ngân Tuyết nói với hắn, cảm thấy lồng ngực thắt lại một cái, có gió lạnh ráo riết thổi qua khe cửa.

Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đã đến trung tuần tháng chín, những người cần dưỡng thương đều đã ổn.

Một hôm sau khi ngủ trưa dậy, Liễu Ngân Tuyết liền bảo Lạc Nhạn tới ngoại viện mời Lâu Duẫn tới, mấy ngày này, Lâu Duẫn vẫn luôn ở lại ngoại viện, phu thê hai người số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, Dung mama âm thầm sốt ruột nhưng lại không thể làm gì.

Vương phi bọn họ đã có tính toán trong lòng, Dung mama hiểu tính Liễu Ngân Tuyết, nếu nàng không muốn thì không ai ép được, trước đây nàng nịnh hót Lâu Duẫn nhưng bây giờ, không trực tiếp bảo Lâu Duẫn cút đi đã là thập phần khách khí rồi.

Dung mama có chút xúc động.

Trong khi Liễu Ngân Tuyết lạnh nhạt "ta ta ngươi ngươi" thì Lâu Duẫn ngược lại trở thành người ôn nhu "ta ta nàng nàng", khi Lạc Nhạn đến thỉnh, hắn lập tức chạy tới Thanh Sơn Viện, Liễu Ngân Tuyết coi hắn như khách, tiếp trong nhà chính.

Thấy Lâu Duẫn tiến vào, nàng cũng không đứng dậy hành lễ mà như Phật Như Lai ngồi im trên ghế chủ vị, mông cũng không nhúc nhích, trong tay bưng chung trà nóng, dùng nắp chén nhẹ nhàng gạt gạt mặt nước trà.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lâu Duẫn một cái, ánh mắt thanh đạm không cảm tình.

"Vương gia ngồi xuống đi." Liễu Ngân Tuyết khách khí nói.

Thái độ xa cách của Liễu Ngân Tuyết khiến Lâu Duẫn đau xót đến chết nhưng hắn gắt gao khắc chế, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Trầm Ngư mang trà lên, liếc qua liếc lại với Lạc Nhạn rồi hai nha hoàn lặng yên lui ra ngoài.

Lâu Duẫn ngồi xuống ghế bên cạnh Liễu Ngân Tuyết.

Gần nửa tháng qua, đã vô số lần đêm khuya tĩnh lặng hắn một mình tới Thanh Sơn Viện, muốn đi vào nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, Kỳ vương phủ này là của hắn, Thanh Sơn Viện này là của hắn, Vương phi cũng là của hắn nhưng hắn lại không có dũng khi đi vào, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt trào phúng, nụ cười châm chọc của Liễu Ngân Tuyết.

Hắn hàng đêm mất ngủ, luôn là nửa mộng nửa tỉnh, ngẫu nhiên còn mơ thấy cảnh Liễu Ngân Tuyết bị nhốt trong phòng tối tuyệt vọng cầu cứu hắn, hắn đau lòng đến chết nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn.