Trầm Ngư Lạc Nhạn mấy cái nha hoàn sợ tới mức không dám phát ra âm thanh, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh.
Lâu Duẫn khiêng Liễu Ngân Tuyết một đường đi lên phòng ngủ trên lầu hai, dùng chân đá cửa phòng ngủ, ném Liễu Ngân Tuyết lên giường, Liễu Ngân Tuyết bị ném đến mức đầu đầy sao xẹt, giãy dụa muốn bò dậy, Lâu Duẫn lại đè tay chân nàng lại, chính mình nằm xuống bên cạnh, kẹp chặt hai chân Liễu Ngân Tuyết, một tay kéo chăn bông, đắp kín cả hai người.
Lâu Duẫn làm một loạt động tác xong, cuối cùng cũng vừa lòng nói: "Ngủ đi."
Ngủ cái tỉ muội nhà ngươi!
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy tất cả giáo dưỡng tốt đẹp của mình đều đã bị Lâu Duẫn đánh bay, nàng bị Lâu Duẫn đè nặng, không động đầy được, mặt vừa thẹn vừa giận: "Lâu Duẫn, là ngươi bảo ta cút, ta đã cút ra xa, ngươi lại kéo ta về làm gì? Ngươi có bệnh phải không? Có bệnh thì chữa đi, sao phải dày vò ta?"
Liễu Ngân Tuyết tức giận đến mức tức ngực, nàng rốt cuộc gả cho tên điên gì đây?
Lâu Dẫn nửa đêm tỉnh ngủ, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh trống trải, trong lồ ng ngực cũng như thiếu đi thứ gì, hắn mới nhớ tới Liễu Ngân Tuyết, từng ôm nàng ngủ, hiện giờ trong lòng không có ai, hắn có chút không quen.
Liễu Ngân Tuyết mềm mại, trên người lại có mùi hương đặc biệt, hắn rất thích, ôm nàng giúp hắn đi vào giấc ngủ nhanh, mà ngủ cũng rất ngon.
Lâu Duẫn có chút không kiên nhẫn: "Nói nhiều."
Liễu Ngân Tuyết tức giận nghiến răng.
Nàng muốn giãy ra khỏi ngực Lâu Duẫn nhưng Lâu Duẫn lại cứ thế ấn vào, nàng giãy mãi không được, nói: "Ta nói nhiều mà ngươi vẫn mặt dày như vậy hả? Ai là người mở miệng ra bảo ta cút?"
Lâu Duẫn hao hết kiên nhẫn: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Xin lỗi ta." Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Duẫn lười để ý đến nàng, nhắm mắt ngủ, Liễu Ngân Tuyết làm sao có thể để hắn yên, lại duỗi tay muốn đẩy hắn ra, muốn bò dậy, Lâu Duẫn lạnh giọng nói: "Ngươi đủ chưa?"
Liễu Ngân Tuyết thái độ thập phần ương ngạnh: "Lâu Duẫn, ta không phải sủng vật của ngươi, hoặc là ngươi xin lỗi ta, hoặc là thả ta ra."
Liễu Ngân Tuyết đã nghĩ kĩ càng, nếu nàng bỏ qua chuyện này, chắc chắn từ giờ về sau đều sẽ bị Lâu Duẫn khi dễ, nàng không phải mệnh tiện, phải sống theo ý của Lâu Duẫn.
Nàng cũng có sự kiên trì và kiêu ngạo của chính mình, trước nay chơi trò nịnh nọt với Lâu Duẫn, cũng là do nàng không thích phiền phức.
Thân thể mềm mại thơm tho ôm thật thoải mái, Lâu Duẫn không muốn buông tay, nhưng lấy tính tình ương ngạnh của Liễu Ngân Tuyết, nếu hắn không xin lỗi, đêm nay chắc cũng không được ngủ.
Xin lỗi?
Đời này Lâu Duẫn còn chưa từng nói xin lỗi với ai.
Để có thể thoải mái ngủ, hắn quyết định cứ cúi đầu trước đã, lúng túng hỏi: "Ngươi muốn ta xin lỗi thế nào?"
Trong ánh sáng yếu ớt, Liễu Ngân Tuyết nói: "Trước tiên ngươi đi đốt thêm đèn đã, trong phòng tối qua, ta không thấy gì cả."
Lâu Duẫn thấy nàng lắm chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn xuống giường, đốt thêm một cái đèn dầu, trở lại giường, hắn nói: "Vừa lòng chưa? Nói đi, muốn ta xin lỗi thế nào?"
Hắn dựa vào gối, tư thế lười nhác như một con mèo lớn, mí mắt chỉ mở một nửa, đuôi mắt nhẹ nhàng quét qua quét lại, giống như đang nói: "Nhìn thấy bổn đại gia, còn không mau quỳ xuống hành lễ!"
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Lâu Duẫn thấy nàng thất thần, xua tay nói: " Nếu ngươi đã từ bỏ, thì thôi ngủ đi."
"Ai nói ta từ bỏ?" Liễu Ngân Tuyết phục hồi tinh thần, mắt phượng xinh đẹp hiện lên giảo hoạt: "Ngươi phải nói, ta biết sai rồi, từ nay về sau sẽ không vô duyên vô cớ tức giận nàng, sẽ đem nàng phủng trong lòng bản tay, nuông chiều như công chúa."
Lâu Duẫn nằm vào trong chăn: "Thôi ngủ đi."
Liễu Ngân Tuyết làm bộ xuống giường, lại bị Lâu Duẫn kéo trở lại, nàng nghe thấy nam tử sau lưng giọng lúng búng nói: "Ta biết sai rồi."
Liễu Ngân Tuyết: "Còn mấy câu sau đâu?"
Lâu Duẫn ôm nàng nằm vào trong chăn: "Ngủ đi."
Liễu Ngân Tuyết còn muốn động, lại bị Lâu Duẫn một phen ấn trở về, nam tử thanh âm mang theo vài phần uy hiếp: "Liễu Ngân Tuyết, xin lỗi ta cũng đã nói rồi, nếu ngươi còn bất mãn nữa, có tin ta một chưởng đánh ngươi hôn mê luôn không?!"
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Liễu Ngân Tuyết thấy Lâu Duẫn đã xin lỗi, cũng lười so đo thêm.
Lâu Duẫn vừa lòng cười cười, nhắm mắt lại ngủ.
Đêm này không an bình, Liễu Ngân Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho đang bị cố áp xuống, nàng cả kinh, từ trong cơn mơ bừng tỉnh ngồi dậy, chỉ thấy Lâu Duẫn đang bám mép giường, khóe môi có máu tươi chảy xuống.
"Sao lại hộc máu rồi?" Liễu Ngân Tuyết bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, khoác thêm áo choàng chạy đi gọi người.
Lai Bảo với Lai Phúc vội vàng tới, cầm dược đi sắc.
Tiếng ho khan quá mức kịch liệt, Lâu Duẫn dường như bị rút cạn sức lực, động tĩnh cũng khiến những người khác trong Liễu phủ tỉnh giấc, nhóm người Liễu Triều Viễn và Liều Kỳ Sơn cùng chạy tới đây.
"Hộc máu?!" Lý Mạn nhíu mày, "Dược không có hiệu quả sao?"
Lâu Duẫn nằm trên giường không muốn nói chuyện, Lai Bảo trả lời: "Dược do Độc Lang Trung đưa đã dùng hết rồi, dược hiện tại Thế tử dùng là sắc từ bã còn sót lại nên dược hiệu không tốt như dược mới."
Liễu Kỳ Sơn nói: "Sao không mang đơn Độc Lang Trung đưa đi bốc dược mới?"
Lai Phúc khổ sở nói: "Phương thuốc thì có, nhưng dược liệu lại không dễ tìm như vậy, có hai vị dược liệu tìm khắp thành Biện Kinh đều không thấy, chỉ có Độc Lang Trung mới tìm được."
Liễu Triều Viễn hỏi: "Là dược liệu gì?"
"Một cái gọi là Cửu Linh Hoa, một cái là Thiên Tằm Cổ, hai vị dược liệu này trước kia nô tài chưa từng nghe tên, càng không biết chúng trông thế nào, Độc Lang Trung đã đi hơn nửa năm, cũng không biết bao giờ mới về, Thế tử của chúng ta......"
Lai Bảo với Lai Phúc nói nói, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.
Ý tứ chính là nếu Độc Lang Trung không về, Lâu Duẫn chỉ sợ sẽ không sống nổi.
Lý Mạn nhăn mày: "Làm sao bây giờ? Phái người đi tìm Độc Lang Trung chưa?"
Lai Bảo nói: "Không cần ạ, Độc Lang Trung đi chuyến này, chính là để tìm dược cho Thế tử, nếu hắn tìm được tự nhiên sẽ về, nếu không tìm được thì hắn có về cũng vô dụng."
Bảo sao số lần Lâu Duẫn uống thuốc ngày càng ít, thì ra là dược không còn.
Nàng còn tưởng rằng vì hắn đã khỏe.
Lâu Duẫn đang sống dở chết dở trên giường cuối cùng cũng khôi phục một chút sức lực, quát lớn: "Lắm mồm!"
Lai Phúc với Lai Bảo yên lặng, không dám nói gì nữa.
Mọi người tự nhiên đều có bừng tỉnh cảm giác Lâu Duẫn thật sự có thể sẽ không sống được bao lâu nữa, Lý Mạn trước khi rời đi còn dặn dò Liễu Ngân Tuyết: "Hảo hảo chiếu cố, chiều ý Thế tử nhé."
Không chừng ngày nào đó sẽ chết, Lý Mạn thiện tâm, hy vọng hắn trước khi chết được vui vẻ một chút.
Đến khi Liễu Ngân Tuyết quay về phòng, nha hoàn đã lau dọn sạch sẽ vết máu, nàng nhận chén trà Lai Phúc đưa, tự mình giúp Lâu Duẫn súc miệng, nhìn gương mặt trắng bệch của Lâu Duẫn, tâm nàng không nhịn được cũng mềm mại đi vài phần.
"Chàng thích ăn sườn đúng không? Còn thích ăn gì khác không? Để ta bảo phòng bếp làm?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Lâu Duẫn lãnh trào nói: "Ngươi đang thương hại ta?"
Liễu Ngân Tuyết: "Chàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thấy người bị bệnh ăn đồ ăn mình thích sẽ tốt cho sức khỏe và cả tâm tình nữa."
Lâu Duẫn lạnh lùng nói: "Không cần."
Không biết ý tốt của người khác, Liễu Ngân Tuyết cũng không miễn cưỡng.
"Biết ta sắp chết, ngươi có cao hứng không?" Lâu Duẫn cười nhạo, "Rất nhiều người đang mong ta chết, đặc biệt là mấy người trong phủ Kỳ vương, hận không thể mỗi ngày thắp hương bái Phật cầu cho ta chết đi, ngươi bị buộc gả cho ta, hẳn là cũng giống bọn họ đúng không?"
Liễu Ngân Tuyết nói thẳng: "Ta không có suy nghĩ đó."
Lâu Duẫn: "Ta chết rồi, ngươi sẽ được tự do, vậy không tốt sao?"
Liễu Ngân Tuyết không kiên nhẫn nghe mấy lời âm dương quái khí đó, càng không thích người khác chụp mũ nàng: "Chàng chết rồi, ta sẽ phải thủ tiết, có gì mà tốt? Huống chi chúng ta chính là thánh chỉ tứ hôn, chàng có chết ta cũng chẳng được tái giá."
Nếu không chính là bất kính với Thánh Thượng.
Liễu Ngân Tuyết thở dài: "Lâu Duẫn, ta đã gả cho chàng, đời này xem như đã bị trói buộc với chàng, chàng đừng dùng những thứ tâm tư độc ác đó phỏng đoán ta, ta là người thiện lương, con đường này nếu ta đã phải đi lên, thì ta sẽ cố gắng trở thành một thê tử tốt."
Lâu Duẫn ngơ ngẩn.
Nghe Liễu Ngân Tuyết tiếp tục nói: "Cho nên, ta hy vọng chàng có thế hảo hảo sống tiếp."
Người hầu trong phòng yên lặng lui xuống, giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.
Liễu Ngân Tuyết hầu hạ Lâu Duẫn súc miệng xong, đỡ hắn nằm xuống rồi nằm xuống bên cạnh, Lâu Duẫn hơi nghiêng người, vòng tay qua eo ôm nàng vào trong ngực, khi nhắm mặt lại bỗng có cảm giác thật bình an.
Khi Liễu Ngân Tuyết tỉnh lại đã là gần chính ngọ, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mang lại không khí ấm áp.
Lâu Duẫn vẫn đang ngủ, nàng nhẹ nhàng động, hắn cũng tỉnh theo, nghe được động tĩnh, Lạc Nhạn bên ngoài nói: "Thế tử, Thế tử phi, cơm trưa đã chuẩn bị xong, thỉnh Thế tử cùng Thế tử phi lên dùng bữa."
Hôm nay phòng bếp làm món sườn hầm củ mài, còn làm riêng một đ ĩa sốt chấm cho Lâu Duẫn.
Hai người vừa ăn xong thì lão thái thái tới.
Liễu Ngân Tuyết đứng dậy nhường chỗ cho lão thái thái, lão thái thái hỏi Lâu Duẫn: "Thân thể có tốt hơn chút nào không?"
Lâu Duẫn đang nằm trên ghế phơi nắng, nhàn nhạt trả lời: "Khiến bà thất vọng rồi, tạm thời còn chưa chết được."
Lão thái thái không muốn so đo với người sắp chết, tươi cười thoạt nhìn thập phần hiền từ: "Con còn trẻ, nói mấy lời không may mắn ấy làm gì? Ngân Tuyết của chúng ta nửa đời sau còn phải dựa vào con đó."
Lâu Duẫn cười lạnh: "Bà đổi tính?"
Lão thái thái đối với thái độ chống đối của Lâu Duẫn cũng không thèm để ý, liên tục toát ra vẻ trưởng bối từ ái: "Trước kia ta hiểu lầm con, bây giờ phát hiện, con tâm tính cũng không xấu, vẫn có chỗ đáng khen."
Liễu Ngân Tuyết nghe câu nói của lão thái thái mà nổi da gà.
"Con đứa nhỏ này, những cái khác ta cũng không muốn nói nhiều nữa, giờ con chỉ cần dưỡng sức khỏe cho tốt thôi," lão thái thái vừa nói vừa rút từ trong túi ra một hộp kẹo, đưa một viên cho Liễu Ngân Tuyết, rồi lại một viên nữa cho Lâu Duẫn.
"Ngọt lắm, ăn đi." Lão thái thái cười tủm tỉm nói..