Edit: Diệu Linh

Mùa hè ở Hân La nóng ẩm, không thích hợp để dưỡng thương.

Người thanh niên nhíu mày, gỡ băng gạc ở đầu gối ra, sát trùng rồi bôi thuốc quanh miệng vết thương, sau đó băng bó và kéo ống quần xuống để che vết thương.

Đôi mắt của hắn hiện lên vẻ hung ác và nham hiểm. Dư Thanh Hà, người phụ nữ chết tiệt này, đây là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như vậy ở bên ngoài…

“Hòa Doãn, anh có ổn không?”

Giọng nói sợ hãi rụt rè này là của ý thức tòa thành Hân La.

Kim Vũ Thái, đúng ra nên gọi hắn là Kim Hòa Doãn. Hắn nghe thấy giọng nói uể oải này thì không khỏi tức giận nói: “Sao lại là cô, A La đâu?”

Ý thức tòa thành của Hân La cũng là hai người, một người mạnh mẽ bá đạo tên là A La, người còn lại thì yếu đuối tên là A Hân.

Hai ý thức tòa thành này giống như đa nhân cách ở con người, mỗi một thời điểm chỉ có một người xuất hiện, cả hai không thể xuất hiện cùng lúc.

A Hân nói: “Hôm nay Uông Việt Niên sẽ đến, chắc cũng sắp tới rồi. A La luôn không thích Uông Việt Niên nên để tôi xuất hiện trước…”

“Biết rồi, cô nói ít thôi.” Nghe thấy người tới là Uông Việt Niên, Kim Hòa Doãn đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, sửa soạn lại trang phục sau đó khập khiễng đi ra ngoài.

Biên giới hơi thở tòa thành của Hân La là một bãi đất hoang, một chiếc xe việt dã mui trần đang phóng như bay trên bãi đất kia.

Trong chiếc xe việt dã vang lên tiếng âm nhạc sôi động, người thanh niên lái xe gật gù theo điệu nhạc, đồng thời nhấn chân ga, bụi đất đen sì nhanh chóng bay qua cửa kính xe.

Anh ta chính là Uông Việt Niên, Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên.

Phía trước là hàng rào được cuốn bằng dao lam, xe việt dã phanh gấp để dừng lại.

“Kít.”

Cửa xe mở ra, Uông Việt Niên nhảy khỏi xe, cơ bắp khiến chiếc áo ba lỗ trên người anh ta căng chặt. Anh ta nhìn người đến đón ở phía trước thì cười lớn nói: “Kim Tử, không dễ gì mới gặp được cậu!”

Anh ta bước về phía trước, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

“Lần trước anh tới không đúng lúc, lúc đó tôi đang đi theo đội vật tư để tìm kiếm vật tư.” Kim Hòa Doãn khá cao, nhưng khi đứng cùng người gần hai mét như Uông Việt Niên thì nhỏ bé giống như một chú gà con vậy.

Uông Việt Niên không đồng ý, lắc đầu nói: “Tôi đã nói sẽ cung cấp một số vật tư cho Hân La nhưng cậu lại không cần, chân của cậu bị thương trong lúc tìm kiếm vật tư sao?”

Anh ta thấy dáng vẻ Kim Hòa Doãn đang chống nạng thì phì cười, bèn khiêng hắn lên đi vào trong tòa thành.

Kim Hòa Doãn: “…Thả tôi xuống.”

Uông Việt Niên: “Cậu với tôi còn khách khí cái gì, chúng ta thân thiết muốn chết. Cậu nhẹ như tờ giấy vậy, tôi khiêng cũng không mất sức.”

Người thanh niên cơ bắp săn chắc khiêng một người thanh niên gầy yếu khác, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt của mọi người ở Hân La. Nhận ra là Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên, họ thu ánh mắt và tiếp tục làm công việc của mình.

Kim Hòa Doãn biết hắn không lay chuyển được Uông Việt Niên nên im lặng, vẻ mặt âm trầm, cứ như vậy cho tới khi đối phương đưa hắn vào trong phòng.

Uông Việt Niên quét mắt nhìn bốn phía, chép miệng nói: “Tôi nói này, Hân La dù sao cũng là một tòa thành lớn, nhưng nhà ở nơi đây trông thật kỳ cục, cậu không định cải tạo kiến trúc cho tòa thành sao?”

Kim Hòa Doãn nói: “Nhà ở có thể ở là được rồi, không cần phải đẹp đẽ quá.”

Uông Việt Niên nhún vai, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, như một thói quen lấy cốc ra rót nước ấm từ trong ấm trà.

Anh ta uống một ngụm, than thở nói: “Bạch Thủy vẫn ngon hơn, tôi hoàn toàn không uống được lá trà của lão Tạ bên kia, vừa đắng vừa chát rất khó uống.”

Kim Hòa Doãn hỏi: “Anh ở Phụng Thiên sao?”

Uông Việt Niên cười hì hì nói: “Tôi tới đây hơn hai mươi ngày rồi, cách vài ngày lại tới tìm cậu một lần, ai biết được cậu bận rộn như vậy chứ.”

Lúc này Kim Hòa Doãn nghe thấy A Hân nói riêng với hắn: “Lúc trước Tạ Tri Độ từng ghé qua, nói là có chuyện quan trọng tìm anh, muốn anh đến Phụng Thiên tham gia hội nghị, các tòa thành xung quanh cũng tới. Lúc ấy anh vẫn đang ở bên ngoài.”

Kim Hòa Doãn hừ mũi, tỏ vẻ đã biết. Thấy Uông Việt Niên nhìn mình, hắn nói: “Lúc trước anh Tạ từng đến tìm tôi, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng, có vẻ anh ấy rất sốt ruột.”

“Nói vội thì cũng vội, nói không vội thì cũng không vội.” Uông Việt Niên nhún vai, thưởng thức chén trà trong tay, nói: “Đang thảo luận về đường vòng để vượt qua hẻm núi ma quỷ, đã tranh cãi vài ngày rồi.”

Hẻm núi ma quỷ là một vực thẳm không đáy nằm giữa miền Trung và miền Bắc của Cửu Châu. Nó chặn sự liên lạc giữa các tòa thành phía Bắc với các tòa thành khác, khiến phía Bắc không bao giờ biết được chuyện gì đang xảy ra ở các vùng khác của Cửu Châu.

Kim Hòa Doãn kinh ngạc: “Lúc trước không phải đã từ bỏ rồi à, sao giờ lại nhắc lại chuyện này? Những người hy sinh vài lần trước còn chưa đủ nhiều à, lần nào cũng bị diệt hoàn toàn.”

Uông Việt Niên bảo hắn đừng quá kích động: “Lần này không phải tòa thành nào cũng cần phải đóng góp nhân lực đâu, dựa trên nguyên tắc tự nguyện.”

Kim Hòa Doãn cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn nói: “Hiện giờ chúng ta đã phát triển rất tốt rồi, ngày nào cũng yên ổn, sao lại chủ động mạo hiểm để đi làm những việc tốn công vô ích như vậy chứ? Những nơi khác như thế nào thì liên quan gì tới chúng ta?”

“Không thể nói như vậy được. Kim Tử, quan hệ của chúng ta rất tốt, những lời này cậu nói với tôi thì không sao. Nhưng nếu như cậu nói những lời này trước mặt người khác, đặc biệt là Thần Kinh, tuyệt đối không thể nói những lời như vậy.” Uông Việt Niên nhíu mày nhìn về phía Kim Hòa Doãn.

Anh ta dừng một chút rồi sâu xa nói: “Chúng ta đều là người Cửu Châu, hiện giờ không phải là tình trạng tự lo thân mình không xong nữa rồi. Chúng ta có đủ sức mạnh rồi thì đương nhiên phải giúp đỡ các ý thức tòa thành khác.”

“Sau đó phân tán lực lượng để kích thích sự thèm muốn của ma quỷ sao?” Kim Hòa Doãn cười lạnh nói: “Mỗi lần Thần Kinh có kế hoạch gì đều để những người ở tòa thành khác như chúng ta hành động, còn người bên đó đều không tổn thất chút nào.”

Uông Việt Niên biết Kim Hòa Doãn vẫn còn bất mãn với sự việc trước kia.

Lần hành động thăm dò hẻm núi ma quỷ đó, Hân La đã tổn thất rất nhiều về người, nhưng Thành Quyến Giả của Thần Kinh cũng đã chết trong lần hành động đó.

Thần Kinh là tòa thành thường xuyên thay đổi Thành Quyến Giả nhất. Thành Quyến Giả ở đó chính là một công việc vừa cao quý vừa nguy hiểm, tất cả đều do các nhân tài lợi hại đảm nhận.

Không giống như lời Kim Hòa Doãn nói là Thần Kinh không hề có tổn thất gì.

Uông Việt Niên không muốn tranh cãi với bạn tốt chuyện này, anh ta nói sang chuyện khác: “Lần này khác với những lần trước, Thần Kinh đã nắm chắc cách để vượt qua hẻm núi ma quỷ rồi.”

Kim Hòa Doãn hơi nhướng mắt, hắn hỏi: “Nắm chắc như thế nào?”

Uông Việt Niên cười nói: “Chuyện này không thể nói với cậu, chỉ có nhân tài tự nguyện đăng ký đi thăm dò hẻm núi ma quỷ mới có thể biết thôi.”

Kim Hòa Doãn nhìn anh ta: “Anh đăng ký rồi sao?”

Uông Việt Niên gật đầu trả lời: “Tôi đã muốn tới phía Đông xem thử có gì từ lâu rồi.”

Kim Hòa Doãn cố gắng che giấu sự kinh ngạc hỏi: “Phía Đông sao?”

“Đúng vậy, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, đại khái là ai đó có tin tức từ các tòa thành phía Đông. Cậu cũng biết đó, số lượng ma quỷ bên kia rất nhiều, ý thức tòa thành muốn lớn mạnh cũng khó.”

Uông Việt Niên càng nói càng hưng phấn: “Dù sao tình huống hiện giờ của Vũ Nguyên cũng rất ổn, không có tôi thì Vũ Nguyên cũng có thể tự mình làm tốt.”

“Cô ấy cũng bảo tôi tới phía Đông giúp đỡ các ý thức tòa thành khác, mang về một vài “em trai nhỏ” khiến cô ấy nở mày nở mặt.

“Cậu có biết vì sao cô ấy muốn có em trai nhỏ không? Có vẻ như bức thư mà Thần Kinh gửi tới đã khiến cô ấy tức giận. Cô ấy nói Thần Kinh có em trai, cô ấy cũng muốn có. Cậu nói xem cái này thì có gì đáng hơn thua chứ.”

“Hoàn cảnh phát triển của các ý thức tòa thành phía Đông chắc không được tốt như bên này của chúng ta, hy vọng bọn họ tình nguyện làm một người em trai của Vũ Nguyên, gọi cô ấy một tiếng “đại ca”, mỗi ngày che chở rồi cho họ những thứ tốt.”

Khi Uông Việt Niên nói chuyện, Kim Hòa Doãn trầm mặc không nói gì.

Đột nhiên bên tai hắn vang lên một giọng nói u ám, là A La.

“Nhìn dáng vẻ lần này của họ thì có vẻ tự tin quá nhỉ.” A La cười, âm cuối cong lên một cách kỳ lạ: “Nếu họ thật sự tới được phía Đông, tới được Tân An và Trà Phủ thì những hành động của anh sẽ bị lộ tẩy hết.”

Ánh mắt của Kim Hòa Doãn hơi lóe lên.

Uông Việt Niên thấy hắn thất thần thì giơ tay quơ quơ trước mặt hắn: “Cậu làm sao thế?”

Đồng thời anh ta hơi rít lên: “Sao tự dưng lại lạnh vậy nhỉ?”

Kim Hòa Doãn nắm lấy bàn tay đang đung đưa trước mặt, nghiêm túc nói: “Đừng đi, sẽ chết đấy. Hãy tin những lời này của tôi, nếu anh còn coi tôi là bạn thì nghe lời tôi, đừng đi.”

“Tôi vẫn luôn xem cậu là bạn bè mà.” Uông Việt Niên buồn cười, đấm nhẹ vào vai Kim Hòa Doãn khiến cơ thể hắn hơi lung lay. Anh ta nói: “Tôi biết tham gia hành động ở hẻm núi ma quỷ lần này rất nguy hiểm. Tôi cũng đã sẵn sàng đi và không quay trở lại, lần này tôi tới đây chủ yếu là để tạm biệt cậu.”

Kim Hòa Doãn lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi, anh có thể đi được rồi.”

Uông Việt Niên không rõ vì sao Kim Hòa Doãn lại tức giận, anh ta vò đầu bứt tai, đứng dậy phất tay nói: “Tôi đi đây, cậu nhớ giữ sức khỏe. Nếu có thể trở về thì tôi sẽ đem thật nhiều quà về cho cậu.”

Kim Hòa Doãn nhìn theo bóng dáng rời đi của anh ta.

A La nói: “Anh ta không đón nhận ý tốt của anh, xem ra anh ta vốn không coi anh là bạn bè.”

Kim Hòa Doãn nói: “Tính cách của anh ta như vậy đó.”

A La nói: “Sau khi anh ta biết những chuyện mà anh đã làm thì có còn coi anh là bạn bè không? Vứt những mối quan hệ vô dụng này đi, tình cảm của con người chỉ khiến anh trở nên yếu ớt mà thôi.”

Kim Hòa Doãn nói: “Tự tôi có tính toán.”

A La cười nói: “Thật không? Khi ở Trà Phủ anh đã nói rất nhiều điều dư thừa. Lúc ra tay không thể do dự mà phải dứt khoát hơn. Anh muốn trở thành tính cách của A Hân một lần nữa sao?”

Kim Hòa Doãn siết chặt tay, trên gương mặt là nụ cười giả tạo.

“Chuyện về hẻm núi ma quỷ thì giao cho ma quỷ là được rồi.”

*

Uông Việt Niên ngồi trên xe việt dã, quay đầu lại nhìn nơi đã là một tòa thành lớn nhưng vẫn còn đổ nát. Anh ta nhấn ga và mong chờ lần hành động tiếp theo.

Nghĩ tới đồ vật mà Thành Quyến Giả mới của Thần Kinh đưa ra, tâm trạng mơ màng của Uông Việt Niên không thể nào bình ổn lại.

Nếu không phải chính mắt anh ta nhìn thấy thì căn bản anh ta sẽ không tin, thì ra Cửu Châu cũng có tượng Cửu Châu, chỉ là nó bị thiếu rất nhiều bộ phận nên không nhìn ra hình dạng gì.

Thành Quyến Giả mới của Cửu Châu lấy ra hai mảnh vỡ tượng của Cửu Châu, có thể nâng cao xác suất thành công khi họ vượt qua hẻm núi ma quỷ.

Kia chính là mảnh vỡ tượng của Cửu Châu đó!

Cảm xúc tương tự cũng xuất hiện trong không gian liên lạc của anh em Trà Phủ – đình Thương Lãng.

Trong cái đình trên đỉnh núi có năm người đang ngồi, ngoài Hoa Đình, anh em Trà Phủ và Chi Giang ra thì còn có một nhóc shota*, chính là Tân An.

(*Shota: Chỉ những nhân vật nam có tính cách như những bé trai ở độ tuổi từ 6-12.)

Sự việc Kim Vũ Thái đã tạm thời kết thúc, sau khi Hoa Đình và Vân Sâm bàn bạc đã quyết định nói chuyện về mảnh vỡ tượng của Cửu Châu cho các ý thức tòa thành mà họ tin tưởng.

Trên tay anh Dư cũng có một mảnh vỡ tượng của Cửu Châu, nếu chỉ dựa vào hai người họ thì không thể phát hiện mảnh vỡ tượng của Cửu Châu bất cứ lúc nào, nói không chừng những người khác cũng tìm được các viên đá có năng lực đặc biệt…

Sau khi Hoa Đình nói xong, anh em Trà Phủ cực kỳ khiếp sợ. Họ biết viên đá trên tay Dư Triều Gia rất đặc biệt, nhưng không ngờ nó lại đặc biệt tới mức chính là mảnh vỡ tượng của Cửu Châu.

Chi Giang thì lại trầm tư, mấy năm trước dường như cô ấy đã từng nghe người khác nói qua về những tiên đá có tác dụng kỳ lạ, nhưng lúc ấy cô ấy không coi trọng chuyện này.

Hoa Đình chờ mọi người có thể tiêu hóa chuyện này. Tân An đi tới trước mặt anh, không cử động mà nhìn anh.

Hoa Đình giương mắt nhìn về phía Tân An, là một cậu nhóc môi hồng răng trắng.

Tân An còn lùn hơn Vân Sâm lúc đầu nữa, cao chưa tới 1m5, đôi mắt to tròn giống hệt Niệm An, mái tóc đen nhánh dịu dàng phủ lên hai má, trên người khoác một chiếc áo trùm đầu bằng lụa màu đỏ có hình mây trắng.

Hoa Đình thấy cậu ấy mím môi, vẻ mặt nghiêm túc thì cũng nghiêm túc theo, hỏi: “Có manh mối gì của các mảnh vỡ sao?”

Tân An lắc đầu, một lúc lâu sau không nhịn được trầm giọng nói: “Anh, cái đứa trẻ này mau vén tóc mái ra đi, trông không có tinh thần gì cả.”

Hoa Đình: “Hả?”

Anh đưa tay sờ tóc mái không dày lắm trên trán, xoay người lại nhìn bóng dáng mình dưới dòng nước chảy quanh đình. Hình ảnh phản chiếu trong nước rõ ràng rất đẹp, sao lại nói anh không có tinh thần chứ!

Tân An nhắc Hoa Đình xong, hai tay chắp sau lưng đi đến trước mặt Trà Phủ như ông cụ non, nhíu mày nói: “Anh em thì cãi nhau ít thôi, không biết huynh hữu đệ cung*à? Khi gặp nguy hiểm thì anh em chính là người đầu tiên giúp mình đấy, phải đối xử với anh em tốt một chút.”

(*Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa ái, tôn kính lẫn nhau.)

Anh em Trà Phủ dừng đấu võ mồm, vẻ mặt mông lung nhìn nhóc shota bước đi vững vàng qua chỗ họ, dừng lại bên cạnh Chi Giang.

Cậu nhóc với đôi tay và đôi chân ngắn ngủn trèo lên ghế, cởi áo choàng trên người rồi khoác lên vai Chi Giang.

Trong ánh nhìn khó hiểu của Chi Giang, Tân An nói: “Trên núi gió lớn, cô xem váy này của cô không che được vai, mặc ấm hơn mới không bị cảm lạnh. Đừng dựa vào việc mình trẻ tuổi thì không chú ý sức khỏe, tới lúc già rồi cô sẽ hiểu.”

Hoa Đình, Chi Giang và Trà Phủ: “…”

Tân An thật đáng sợ quá!