Editor: Trà Đá.

Thật sự là không thể chịu được.

Đường Nhân cho rằng anh đang cố ý quyến rũ cô trước mặt nhiều người như vậy.

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng nụ cười trên mặt cô càng lúc càng lớn.

Đến lượt Đường Nhân, phía dưới lập tức yên lặng, lẳng lặng chờ đợi.

Lần này chỉ có học sinh cuối cấp, nên cực kỳ quen thuộc với Đường Nhân và Lục Trì, không quen biết thì cũng nghe rất nhiều chuyện về hai người bọn họ.

Mọi người đều nhớ rõ về bài phát biểu lần trước của cô, hiện tại lại thấy thầy phụ trách thỏa hiệp cho cô lên phát biểu, mọi người không nhịn được che miệng lại, sợ cười ra tiếng.

Học sinh cấp ba đều dễ dàng bị kích động cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.

Đường Nhân cầm tờ giấy phát biểu trên tay, thử micro.

Mấy nữ sinh đứng ở bên góc đều mở to mắt nhìn cô.

Có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Chẳng có gì ghê gớm hết.”

“Bởi vì ba cậu ấy là hiệu trưởng.” Người bên cạnh nói với theo, “Nếu không thì làm gì có chuyện lần này được lên phát biểu.”

Là mấy nữ sinh ở lớp chuyên Nhật.

Nữ sinh lớp đặc biệt không nhiều lắm, Triệu Như Băng đợi đến lượt lên phát biểu, đứng gần đó.

Vừa đúng lúc nghe được nội dung nói chuyện giữa mấy nữ sinh, nhất thời nhịn không được cười nhạo.

Không ghê gớm sao.

Nếu không ghê gớm thì sao Đường Nhân đánh người ta đến sưng mặt mũi mà vẫn được yêu thích, nếu không ghê gớm thì sao đạt được thành tích tốt đến như vậy.

Triệu Như Băng thật sự ghen tỵ với Đường Nhân, từ trước đến nay cô ta phải thừa nhận Đường Nhân lợi hại.

Mấy nữ sinh này không chỉ biết chế giễu người khác, lại mơ tưởng đến Lục Trì, còn tự cho mình lợi hại hơn người khác. Nếu để Lục Trì sánh đôi cùng với một trong số nữ sinh kia, thật sự khiến Triệu Như Băng cảm thấy buồn nôn.

Nghĩ đến đây, Triệu Như Băng lại cảm thấy Đường Nhân thuận mắt hơn rất nhiều.

Đường Nhân đứng trên bục phát biểu chưa bắt đầu nói, cũng không có động tác dư thừa nào khác.

Thầy phụ trách đứng phía dưới thấy cô vẫn chưa phát biểu, bắt đầu cảm thấy lo lắng, lần này sẽ không ăn nói gì bậy bạ chứ?

Đáng ra ông ta không nên tin tưởng Đường Nhân, không nên để cô lên phát biểu mới đúng.

Đường Nhân tùy ý quét mắt qua các bạn học đứng phía dưới: “Phương pháp học tập thì tự mỗi người phải tự tìm tòi ra, tớ sẽ không chia sẻ, dù sao có nói thì các bạn cũng chẳng nghe.”

Thầy phụ trách nhất thời hít sâu vào một hơi khí lạnh.

Tự dưng ông ta có dự cảm sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra!

Chính ông ta tự tay xét duyệt bài phát biểu, rõ ràng mở đầu là “Các bạn học sinh thân mến” mới đúng chứ, sao bây giờ lại bắt đầu bằng những lời này.

Các học sinh phía dưới lập tức cảm thấy đầy hứng thú, chú ý lắng nghe, chuẩn bị nghe Đường Nhân nói những lời khác người.

Đường Nhân thấy thế, mỉm cười một cái: “Bây giờ cũng đã tới gần ngày thi đại học rồi, mà các cặp đôi trong trường ta vẫn tăng lên không ít. Nếu đã có bản lĩnh yêu đương, thì sao lại không có bản lĩnh cùng nhau học tập tốt?”

Tất cả mọi người có mặt ở đó ồ lên.

Mặt mày thầy phụ trách tối sầm, lần sau có đánh chết ông ta cũng sẽ không để cho Đường Nhân lên phát biểu nữa.

“Mặc kệ các bạn có tin hay không, nhưng tớ vẫn muốn học cùng trường đại học với Lục Trì.”

Đường Nhân liếc mắt nhìn Lục Trì: “Tớ cực kỳ lo lắng khi để cậu ấy học ở một trường đại học khác tớ, không nhìn thấy sẽ không yên tâm.”

Bị lời nói của cô làm chấn động, cả toàn trường không kịp phản ứng, còn cô thì quẳng tờ phát biểu đi, rời khỏi bục phát biểu.

Vài giây sau, toàn thể học sinh vỗ tay hú hét ầm cả lên.

Triệu Như Băng thấy tình hình đang kích động, cô ta trực tiếp nói với thầy phụ trách là bị mất bài phát biểu, nhanh chóng chuồn đi.

Những người khác đều không nhận ra.

Chương trình 100 ngày động viên đã kết thúc trong sự náo nhiệt.

~

Bài phát biểu gây chấn động thật sự khiến người khác phải nhớ mãi.

Cho dù đã mấy ngày trôi qua, những vẫn còn không ít người muốn truy hỏi Đường Nhân đến cùng, càng miễn bàn đến chuyện trước cửa lớp đặc biệt xuất hiện nhiều học sinh hiếu kỳ đến vây xem.

Lộc Dã cảm thấy rất đắc ý.

Dạo gần đây Lục Trì đối xử với anh rất thân thiện, lần trước anh ta giải đề bị sai, Lục Trì đi ngang qua thấy còn nhiệt tình giải thích cho anh ta hiểu.

Sự đãi ngộ trước đó và sau này hoàn toàn khác nhau.

Vào giờ tự học buổi tối, Lộc Dã đang tụ tập ăn đồ ăn vặt với vài bạn học ở cửa sau.

Cửa sau đột nhiên bị gõ vài cái, chưa đợi anh ta mở cửa, thì đã có một nữ sinh đã xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ, nhìn anh ta chằm chằm.

Lộc Dã lên tiếng: “Cậu tìm ai?”

“Lục Trì.” Nữ sinh có chút chần chừ, “Có phải Lục Trì ở lớp này không?”

Ánh mắt Lộc Dã không chút thiện cảm: “Không có, cậu tìm nhầm lớp rồi.”

Câu nói vừa dứt, đúng lúc Đường Minh đi vào từ cửa trước, lớn tiếng kêu: “Lục Trì có ở trong lớp không? Thầy chủ nhiệm tìm!”

Lộc Dã trợn mắt, thật là biết phá hoại mà.

Nữ sinh trợn mắt nhìn Lộc Dã: “Không phải cậu nói là không ở trong lớp này sao?”

“Thì đúng vậy mà.” Lộc Dã giảo hoạt, “Cả phòng học đâu có bao nhiêu người trong lớp, nhìn qua cũng không biết là có Lục Trì ở trong lớp hay không à?”

Thấy anh ta già mồm, nữ sinh kia cũng không thèm tiếp tục đôi co nữa, dùng sức đóng mạnh cửa sổ.

“Bất lịch sự.” Lộc Dã thầm nói.

Theo trực giác của anh ta thì nữ sinh này đến tìm Lục Trì cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.

Từ lúc Lục Trì chuyển trường đến đây thì đâu có tiếp xúc với người ngoài lớp, kể cả những người trong lớp anh cũng cực kỳ ít tiếp xúc, thì lấy đâu ra có người ngoài lớp đến tìm.

Hơn nữa Lộc Dã cũng chưa từng nhìn thấy qua nữ sinh này, có lẽ là lớp 10 hoặc 11, chứ học sinh cuối cấp đương nhiên là biết chuyện về Lục Trì rồi.

Lần trước Lục Trì phát biểu rất xuất sắc, thần thái lạnh lùng, bộ dáng xinh trai, lại không bị nói lắp nữa.

Phần lớn con gái bây giờ thích con trai trông xinh trai một chút, chắc chắn là nữ sinh đó thích diện mạo của Lục Trì rồi, cho nên mới có gan đến tận đây.

Đường Nhân mà biết chỉ sợ là sẽ làm loạn lên mất.



Vì nữ sinh đó mà anh ta phải suy ngẫm vài giây, sau đó lại tiếp tục ăn đồ vặt.

Một lát sau, Đường Nhân ở bên ngoài trở về lớp.

Lộc Dã nhìn cô bĩu môi nói: “Bên ngoài có nữ sinh tới tìm Lục Trì nhà cậu kìa.”

Đường Nhân đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Nữ sinh này không phải học sinh cuối cấp, nhưng giống học sinh lớp 11, có lẽ cô đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng bây giờ không nhớ ra được.

Thật sự có nữ sinh dám tới tìm Lục Trì sao.

Đúng lúc nữ sinh đó quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nhân đang nhìn mình, trong lòng muốn chống đối, bày ra biểu cảm khiêu khích.

Tin đồn cũng chỉ là tin đồn, nếu không được thấy tận mắt, thì cô ta không tin.

Đường Nhân cũng không thèm để ý nữa, lập tức quay về chỗ ngồi.

~

Vào lúc bắt đầu giờ tự học buổi tối, Lục Trì từ từ tiến vào lớp, trên tay còn cầm cái gì đó.

Lộc Dã chậc lưỡi, may là Lục Trì đi mua quà vặt, nếu không thì đã xảy ra chiến tranh thế giới rồi, mặc dù Đường Nhân có khả năng sẽ giết người ngay lập tức.

Hiện tại Đường Nhân đang ngủ.

Lục Trì không đánh thức cô dậy, chỉ thuận tay đặt sữa chua lên bàn cô.

Lúc anh ngẩng đầu lên, bắt gặp thấy biểu cảm khó hiểu của Lộc Dã, giống như có chuyện gì khó nói.

Tiết đầu tiên của giờ tự học là môn sinh học.

Không bao lâu sau, Đường Nhân mở mắt, nhìn qua bên cạnh một lát, rồi lại quay đầu ngủ tiếp.

Lục Trì cảm thấy thái độ của cô không đúng.

Nếu là thường ngày, khi cô thức dậy, chắc chắn sẽ bắt chuyện với anh, hôm nay chỉ nhìn anh giây lát rồi lại quay đi, cực kỳ không bình thường.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng anh không ý thức được mình lại nói ra tiếng.

Lộc Dã nghe thấy không nhịn được quay đầu lại nói nhỏ: “Cậu không nhìn thấy hả, ghen đó!”

Do không kiểm soát được giọng nói, cho nên tiếng phát ra lớn hơn bình thường.

Bây giờ đang trong giờ tự học, cực kỳ yên tĩnh, cho nên cả toàn bộ phòng học đã nghe thấy câu này.

Giáo viên sinh học bực mình, đập bàn: “Lộc Dã!”

Lộc Dã nặng nề đứng lên.

Giáo viên sinh học hỏi: “Em nói ghen ghen cái gì đó?”

Lộc Dã giảo hoạt, lí nhí nói: “Là do bạn ngồi cùng bàn với em không thấy em đang ghen tỵ…”

Bởi vì giọng nói đầy tủi thân của Lộc Dã mà khiến cả lớp cười rộ lên, lý do này thật sự là rất hợp lý.

Lục Trì cũng không nhịn được cười lên.

Chờ Lộc Dã ngồi xuống, anh mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Lộc Dã nhanh chóng kể lại sự tình có nữ sinh đến lớp tìm Lục Trì, còn kể chi tiết chuyện Đường Nhân đối mặt với nữ sinh đó.

Lộc Dã miêu tả cực kỳ sinh động.

Lục Trì hầu như có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.

~

Đường Nhân ngủ đến tiết thứ hai giờ tự học buổi tối.

Cô còn chưa tỉnh lại, thì giáo viên vật lý đã đứng trên bục giảng.

Hôm nay cô giáo bộ môn vật lý muốn giảng đề.

Từ sau khi thay đổi giáo viên vật lý, Đường Nhân cũng cảm thấy bị hành hạ, giọng nói của cô giáo nhè nhẹ tựa như đang hát ru.

Đường Nhân mới tỉnh ngủ nheo mắt nhìn.

Từ sau khi bắt đầu kỳ học cuối, chuyện kiểm tra đột xuất xảy ra như cơm bữa, bất cứ tiết nào giáo viên đều có quyền lên tiếng “Cất sách vở, kiểm tra.”

Hôm nay hai tiết ban sáng đã phải làm bài kiểm tra đột xuất.

Điểm số không cao lắm.

Sắp gần đến ngày thi thử lần hai, sau đó còn thi đại học, không ít người cảm thấy căng thẳng, bất an lan tràn khắp toàn bộ phòng học, làm ảnh hưởng trực tiếp đến điểm số.

Lúc giáo viên vật lý giảng đề cũng chẳng mấy vui vẻ.

Giảng đến bài cuối cùng, cô giáo đột nhiên ngừng lại, nhìn quanh phòng học một chút, mở miệng: “Đường Nhân, lên bảng làm bài này.”

Mọi người đang buồn ngủ lập tức bừng tỉnh.

Vào giờ tự học buổi tối chắc chắn sẽ có rất nhiều người ngủ gà ngủ gật, hôm nay lại là tiết vật lý, càng khiến cho cả lớp muốn ngủ, nhất là giáo viên vật lý lại có giọng nói dịu dàng êm tai.

Đường Nhân bị Lục Trì đánh thức.

Cô đứng lên, nhìn bài tập trên bảng, đầu óc xoay tròn.

Giờ kiểm tra lúc ban sáng cô không làm bài, vì lúc đó cô bị thầy giám thị gọi lên văn phòng viết giấy cam đoan.

Hơn nữa cô mới tỉnh ngủ, đầu óc chắc chắn không suy nghĩ được gì.

Cô hơi há miệng, đang muốn lên tiếng, thì cô giáo đột nhiên lên tiếng: “Người đầu tiên giải câu a. Ai xung phong lên giải câu b?”

Trong phòng học không có ai giơ tay.

Cô giáo chuẩn bị chỉ định, thì nhìn thấy Lục Trì đứng dậy, gật đầu hài lòng: “Vậy thì Lục Trì.”

Anh biết Đường Nhân đã không làm bài kiểm tra lúc sáng, lúc cô về cũng không cần làm lại bài thi, trừ khi viết trực tiếp trên bảng đen, còn không thì chắc chắn cô cần có thời gian suy nghĩ.

Cô giáo nhất định là cố ý vì thấy Đường Nhân đang ngủ.

Có nam sinh lớn gan ở dưới huýt sáo, phòng học đang yên tĩnh bỗng trở nên sôi động hẳn lên.

Giáo viên vật lý cực kỳ dịu dàng, chưa bao giờ tức giận, cho nên mọi người trong lớp học khá to gan, lên lớp cũng sẽ đùa vui thả lỏng một chút, không ảnh hưởng đến việc học là được.

Lục Trì và Đường Nhân một trước một sau tiến lên bục giảng.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đang buồn ngủ lập tức trợn to hai mắt nhìn bọn họ.

Đường Nhân theo đuổi Lục Trì là chuyện công khai, hơn nữa lại không thèm kiêng kị mọi người xung quanh, tuy rằng bọn họ không lên tiếng nhưng không có nghĩa là bọn họ không thích xem chuyện bát quái.

Với lại Đường Nhân đã hai lần lên phát biểu có thể nói là chấn động toàn trường.

Hiện tại hai người tiến lên bục giảng, mặc dù chưa phát sinh chuyện gì hết, nhưng cũng đủ để khiến người khác liên tưởng rồi.

Cũng không biết có phải Lục Trì cố ý lên cùng không.

Lớp học không có ai xung phong thì lại thấy anh đứng lên.



Đường Nhân đứng nhìn bảng đen, đầu óc trống rỗng.

Thật đúng là phiền phức mà.

Lục Trì nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang dụi dụi mắt, lại khẽ ngáp, đoán chừng là chưa tỉnh ngủ.

Anh liếc mắt ra phía sau, thấy cô giáo đang đứng đưa lưng về phía bọn họ.

Lục Trì đưa tay lấy bài thi trong tay Đường Nhân, lại nhét bài thi của mình vào tay cô, động tác cực kỳ tự nhiên.

Cả lớp đều đang căng mắt xem, cuối cùng huýt sáo rồi vỗ tay.

Dám làm chuyện ân ái quang minh chính đại, chắc chắn chỉ có hai người bọn họ.

Giáo viên vật lý quay đầu lại, chỉ thấy cả hai người đều đang viết.