Editor: Trà Đá.

Còn vài ngày nữa là đến kỳ thi giữa kỳ.

Chuyện thành tích còn chưa xong, đến tiết tự học cuối của buổi tối, chủ nhiệm lớp Lâm Nhữ còn thông báo về đại hội thể thể dục thể thao mùa thu.

Đối với học sinh cấp ba mà nói, đây được coi là thời điểm có thể buông lỏng xả hơi. Bởi vì từ học kỳ sau, bọn họ sẽ không còn học tiết thể dục nữa, tất cả các môn đều chuyển thành giờ tự học, hoặc sẽ được các giáo viên bộ môn lên lớp kiểm tra bài.

Lâm Nhữ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Yên lặng. Trong thời gian diễn ra đại hội thể dục thể thao thì không được phép rời khỏi trường, nếu bị bắt được sẽ bị phạt, các em cũng biết rõ đây là năm cuối cấp rồi.”

Đại hội thể dục thể thao toàn trường diễn ra tổng cộng trong ba ngày, ba ngày này coi như được nghỉ học, siêng năng một chút thì tự học buổi tối hoặc lên thư viện, tránh trường hợp quên kiến thức.

“Lớp trưởng sẽ phụ trách ghi danh, mặc dù năm cuối cấp không có tiết thể dục nữa, nhưng các em cũng nên tham gia.”

Từ năm cuối cấp đã không còn ủy viên thể dục nữa, chỉ do lớp trưởng phụ trách luôn.

Rất nhanh đã có người tiên phong, chính là nam sinh cao nhất lớp, dù sao nam sinh đó cũng từng làm ủy viên thể dục hai năm vừa rồi nên cũng có kinh nghiệm.

Lớp trưởng nhận giấy thông báo từ chỗ Lâm Nhữ, đứng trên bục giảng công bố các hạng mục: “Từng hạng mục đều phải ghi danh, ít nhất một cái, cho nên các bạn nhiệt tình tham gia đi, nếu không đến lúc đó lớp chúng ta sẽ rất lộn xộn.”

Tiếng nói vừa dứt, trong lớp lập tức có tiếng than thở.

“Tham gia được lợi gì không?”

“Chương trình năm nào cũng y chang nhau, đã sắp tốt nghiệp rồi còn bày trò nữa.”

“Vấn đề mấu chốt giữa người với người ở đây là gì?”

“Lại còn nhất định phải tham gia, vừa nghe đã thấy giả tạo, trường học đúng là phiền phức.”

Nói thì nói thế, cãi vã thì cãi vã. Nhưng vẫn có không ít nam sinh ghi danh tham gia, những hạng mục dành cho nam sinh nhanh chóng được lấp đầy, chỉ còn một hai cái, còn những hạng mục dành cho nữ sinh phần lớn đều trống không, xem ra các nữ sinh đều không thích tham gia.

Nữ sinh ở lớp tự nhiên lúc nào cũng thiếu.

Ngược lại, nam sinh trong lớp tự nhiên lại nhiều hơn, nhưng cũng không thể nào tham gia hết tất cả các môn thi, hơn nữa rất nhiều nữ sinh cũng không muốn tham gia, trên cơ bản trong lớp đã ít nữ sinh, bây giờ còn không chịu tham gia, vậy thì thiếu càng thêm thiếu.

Liên tục mấy tiết nghỉ giữa giờ, lớp trưởng đều đứng phía trên bục giảng kêu gọi khản cả cổ.

Làm lớp trưởng thật không dễ mà, phải làm cái này cái kia.

Nhìn thấy lớp trưởng bị làm khó dễ, Trương Mai rụt rè giơ tay, đỏ mặt ghi danh thi chạy nhanh 50 mét, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Tô Khả Tây thấy hứng thú, chọc chọc Đường Nhân: “Tham gia không?”

“Không thích.”

“Thật là, tham gia đại hôi thể dục thể thao vui chơi một chút, còn lại để cho người khác thi. Bộ cậu thật sự không muốn thử sao? Lớp chúng ta làm gì có ai có khả năng chạy 800 mét chứ.”

Trên cơ bản, lớp tự nhiên bị thiếu nữ sinh, còn nữ sinh ở lớp 14 cũng được hơn mười người, nhưng nữ sinh nào cũng trông mảnh mai, hơn nữa lại ít vận động.

Có thể nói, thể lực tốt nhất trong số nữ sinh lớp 14 là Đường Nhân.

Mà ngay cả cô cũng không tự tin, đoán chừng cũng chỉ có thể chạy nhanh hoặc chạy tiếp sức.

Mấy ngày hôm trước cô còn bị thương ở chân, mặc dù bây giờ đã bình phục, nhưng cô vẫn nhớ rõ mấy ngày qua, lúc cô vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ký túc xá thì lại thấy bóng dáng của Lục Trì.

Tô Khả Tây đảo mắt, len lén nói: “Thử tưởng tượng bộ dáng của Lục Trì đứng bên ngoài xem cậu thi đấu, cảm giác thỏa mãn hơn rất nhiều, biết đâu sau chuyện đó cậu ấy đổ cậu thì sao.”

Mặc dù Đường Nhân cũng đã thử nhiều cách, nhưng Lục Trì vẫn không lay chuyển.

“Tính ra cậu cũng có chút tác dụng đấy.” Đường Nhân đột nhiên gật gật đầu.

Tô Khả Tây: “Cút, cái đồ trọng sắc khinh bạn. Trước kia gọi tớ là bé cưng, bây giờ lại vứt bỏ tớ như vậy đó hả, đồ bội tình bạc nghĩa…”

“Diễn sâu đấy.”

“…”

Tô Khả Tây biết ngoài miệng Đường Nhân nói chuyện phũ phàng nhưng trong lòng thì rất tình cảm.

~

Cả một ngày trời, cuối cùng danh sách cũng đã đầy đủ.

Lớp trưởng hài lòng nộp bản danh sách thi.

Thi giữa kỳ diễn ra toàn thành phố, cho nên thời gian học trên lớp cực kỳ nặng, cộng thêm chuyện thi đại học nữa nên càng áp lực hơn. Không giống kiểu làm bài qua quýt, mà lần này còn đích tay giáo viên sửa từng bài, cho nên thời gian trên lớp kéo dài cực kỳ.

Cho dù đã nộp danh sách tham gia các môn thi trong ngày đại hội thể dục thể thao, nhưng thật sự chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu, nhưng thi giữa kỳ vẫn được ưu tiên hàng đầu.

Bài thi được giáo viên chấm xong, sau đó đưa cho cán bộ lớp phát xuống, trong lớp lập tức kêu rên thảm thương, cũng có một chút kích động.

“Lúc đầu đã định đánh câu c rồi, không hiểu sao đến lúc cuối lại quyết định đánh câu d, biết ngay là sai mà.”

“Tính cẩn thận thì lại sai, mà chọn bừa lại đúng, ông trời đúng là làm khó dễ nhau mà…”

“Rõ ràng tớ tính ra đáp số vầy, tính ba lần lận đó, vậy mà lại sai! Vậy thì học hành gì nữa đây, toàn là đề bẫy!”



Tô Khả Tây lật tới lật lui kiểm tra bài thi của mình, cô ta đã quay lại học hành nghiêm chỉnh, không biết kết quả của nửa tháng học hành chăm chỉ như thế nào.

Đường Nhân còn đang ngủ, bài thi của cô được đặt ở bên cạnh, Tô Khả Tây tiện tay mở ra, lại so sánh với bài của mình, chỉ cảm thấy vô cùng thê thảm.

Nhưng vừa nhìn thấy bài thi môn lý của Đường Nhân, Tô Khả Tây lập tức mở ra, phần trước đúng, phần sau là phần giải bài thì lại be bét, cô ta vừa thấy điểm đã bật cười,

Có thể tưởng tượng ra được giáo viên vật lý sẽ cằn nhằn Đường Nhân như thế nào.

Chuông vào học vừa vang lên, Tô Khả Tây lấy bài thi đập đập lên người Đường Nhân: “Dậy, chuông reo rồi.”

Đường Nhân vẫn còn đang buồn ngủ, vừa lúc cô mở mắt ra thì đập vào mắt là điểm thi môn vật lý, cô nhịn không được che mặt.

Cuối cùng cô lại giải sai phần bài toán.

Giáo viên vật lý đã đứng ở trên bục giảng, câu nói đầu tiên là: “Đường Nhân ơi là Đường Nhân.”

Sau đó lại lắc đầu.

Thầy giáo thật ra không than thở cũng không được, chỉ thiếu chút xíu nữa, là được điểm tối đa rồi, về sau đi thi đại học thì phải làm sao.

~

Sau khi hết tiết, Đường Nhân lập tức đi tới lớp tự nhiên.

Đường Minh vừa thấy cô thì lập tức tự giác đi ra khỏi chỗ ngồi, chạy qua ngồi bên cạnh Lộc Dã, cùng xem náo nhiệt rồi bàn tán to nhỏ với Lộc Dã.

Lộc Dã vốn không suy nghĩ gì, nhưng tự dưng lại nhớ ra một chuyện, nhỏ giọng nói với Đường Minh: “Tuần trước, vào cái tối hôm thứ hai mà trường học cho tan học sớm ý, tự dưng ngày hôm sau Lục Trì thức dậy cực kỳ sớm.”

Trong ký túc xá nam có năm phòng chỉ có nam sinh lớp tự nhiên, còn lại thì cùng phòng với lớp 14. Lộc Dã và Lục Trì là bạn cùng phòng.

“Học sinh chăm chỉ dậy sớm thì chuyện bình thường thôi mà.” Đường Minh thấy không có vấn đề gì cả.

Bọn họ cũng thường hay dậy sớm, ngày ngày đến phòng học tự học từ sớm, tranh thủ tận dụng thời gian từng chút một, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng thường khen ngợi bọn họ.

Lộc Dã nói: “Ban đầu tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng ngày hôm đó cậu ấy đến lớp lại trễ hơn bình thường, hỏi thì cậu ấy không nói, về sau tớ mới biết được, lý do là vì Đường Nhân bị thương ở chân.”

Mặc dù Lộc Dã không nhìn ra được bộ dáng bị thương của Đường Nhân, nhưng chắc là do cô có khả năng kiềm chế rất tốt…

~

Trong góc.

Đường Nhân đặt bài thi ở trên bàn, ngồi ở trên ghế, giọng nói mềm mại: “Con mọt sách.”

Lục Trì tùy ý liếc qua bài thi, phần bài toán vật lý, không khó.

Ít ra thì anh cũng đạt được điểm tuyệt đối.

Lần trước cô cũng sai phần bài toán, lần này vẫn sai.

Đường Nhân nhìn thấy ánh mắt ngạo nghễ của Lục Trì, cô trình bày: “Tớ không hiểu.”

Lục Trì: “…”

Anh thở dài, bất đắc dĩ cầm bút chỉ chỉ vào bài giải, thản nhiên nói: “Chỗ… Chỗ này.”

Đường Nhân chăm chú nhìn chỗ anh chỉ, suy nghĩ tại sao sai, nhưng lúc cô đặt bút viết thì còn cảm thấy rất tự tin là mình làm đúng mà.

Một lúc lâu sau, cô chuyển tầm mắt sang chỗ của Lục Trì, phát hiên ra bài thi môn vật lý của anh để trên bàn.

Ánh mắt Đường Nhân sáng lên, duỗi tay lấy bài thi, Lục Trì cũng không ngăn cản cô, anh còn khẽ nâng cánh tay đè bài thi lên cao.

Trình tự bài giải vẫn chính xác như vậy.

Cô nhìn mấy giây, khóe mắt sáng long lanh: “Tớ xem vẫn không hiểu.”

Lục Trì im lặng.

Anh lấy lại bài thi, lấy bút chì vòng lại vài chỗ, sau đó lại đẩy qua phía cô: “Cậu có thể… Thể cầm bài thi… Thi của tớ về.”

Đường Nhân kiên nhẫn chờ anh nói xong, không khách khí ôm bài thi vào trong lòng.

Đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, sau mấy giây, cô lập tức mang bài thi biến mất ở nơi góc cửa lớp.

Mất một lúc sau Lục Trì mới phản ứng lại được.

Giáo viên vật lý cũng không cần mượn bài thi của anh.

~

Ngày hôm sau.

Đường Nhân nằm sấp ngủ trên mặt bàn, đầu tóc búi củ tỏi.

Cửa sổ đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tô Khả Tây thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Trì, trừng mắt thiếu chút nữa là rớt tròng mắt ra ngoài, vội vàng đẩy đẩy Đường Nhân: “Dậy, Lục Trì của cậu đến tìm cậu kìa.”

Đường Nhân mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy, nhìn qua thấy Lục Trì đang đứng bên ngoài cửa sổ.

Cô còn chưa tỉnh ngủ, hai gò má đỏ ửng lên vì nằm sấp, cộng thêm kiểu tóc hôm nay, khiến cô trông cực kỳ ngây ngô.

Lục Trì ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Đường Nhân trực tiếp mở cửa sổ: “Sao vậy? Nhớ tớ à?”

Hai tai Lục Trì đột nhiên đỏ ửng lên, đặt đồ vật trong tay lên thành cửa sổ, sau đó xoay người rời khỏi lớp 14, không nói lời nào.

Đường Nhân tò mò cầm lấy món đồ.

Cái gì mà có thể khiến Lục Trì chủ động đưa cho cô đây?

Tô Khả Tây quay sang thấy được, tiến đến gần hỏi: “Nhật ký hả?”

“Lục Trì đưa.” Đường Nhân trả lời.

Tô Khả Tây trợn to hai mắt: “Hai người phát triển đến mức đó rồi á, Lục Trì tới đưa cậu quyển nhật ký, tự nguyện để cậu đọc luôn sao?”

Chẳng lẽ cô đang nằm mơ, cô tự nhéo nhéo bản thân, cảm thấy đau.

Hay dạo này cô học hành chăm chỉ quá, nên xuất hiện ảo giác?

Đường Nhân phủ nhận theo bản năng: “Không thể nào.”

Với tính cách của Lục Trì, nếu anh có viết nhật ký, thì chắc chắn sẽ giấu kỹ không bao giờ cho cô xem, thoạt nhìn quyển sổ này cũng không dày quá, rốt cuộc không biết bên trong có gì.

Chuông vào học vang lên, xung quanh yên tĩnh trở lại.

Đường Nhân mở quyển sổ ra, Tô Khả Tây nhìn chăm chú vào động tác của cô.

Chờ đến khi nhìn thấy rõ những gì viết trong quyển sổ, Tô Khả Tây kinh ngạc la lên: “Lợi hại thật, ha ha ha thư tình thời đại mới…. Đường Nhân, cậu mau đi chinh phục người ta đi ha ha ha…”

Tô Khả Tây chậc lưỡi: “Cậu làm thế nào mà tán tỉnh được người xuất sắc như vậy hả, học giỏi cũng có cách làm không giống ai, ai da, tâm tình thiếu nữ của Đường Nhân chúng ta có phải cũng bị rung động rồi đúng không?”

Tay trái Đường Nhân chống cằm, tiếp tục lật, lòng ngón tay ma sát với tờ giấy, nhịn không được bật cười, trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn không kìm lại được, ánh mắt long lanh.

Có thể đưa cho cô cái này, vậy mà anh cũng nghĩ ra được.

Khi Lục Trì nghiêm túc thật sự rất đáng yêu.

Trang đầu của quyển sổ được viết rất nắn nót: Bải giải môn Vật Lý.

Lật sang trang tiếp theo, là phân loại những dạng bài, mỗi một dạng bài đều được chia nhỏ từng đề mục, được giảng giải theo trình tự và giải thích rất cặn kẽ, phía dưới còn có ghi chú rất dễ hiểu.

Từ định lý, sơ đồ, đến công thức…

Tất cả đều xoay quanh phần bài toán cô làm sai.