Trương Minh Vũ thẳng tay đập chai rượu lên đầu Lý Tuấn Nhất!
Bấy giờ nhân viên phục vụ mới giật mình phản ứng lại, hốt hoảng nói: “Này anh… đó là rượu của vị khách khác…”
Nghe thấy thế, hai vệ sĩ quay lại theo bản năng, nhưng muốn phản ứng lại cũng không kịp nữa rồi!
“Bốp!“
Tiếng va đập thanh thuý vang vọng trong hành lang!
Rượu văng tung toé!
Ngay sau đó, Lý Tuấn Nhất gào lên như lợn bị chọc tiết: “Á!”
Lâm Kiều Hân đột nhiên bị doạ sợ mở choàng mắt.

Rượu bắn ra khắp nơi cũng khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô mơ màng nhìn Lý Tuấn Nhất đang đau đớn vặn vẹo rồi choáng váng thấy Trương Minh Vũ đang đứng đó, mặt mày tràn đầy lửa giận.
Cô uống quá nhiều, không nghe rõ mấy lời Lý Tuấn Nhất nói với mình.
Nhưng cô lại thấy rõ mồm một cảnh tượng Trương Minh Vũ đánh người.
Sắc mặt Lâm Kiều Hân lập tức lạnh hẳn xuống, giận dữ gào lên: “Trương Minh Vũ! Anh bị điên à?”
Lửa giận ngùn ngụt cũng chỉ có thể thốt ra câu đó.
Cô giơ tay chỉ vào anh, giận đến run người!
Hy vọng của cả gia tộc đều gửi gắm vào bản hợp đồng này, tiền đồ của cô cũng vậy.
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều đang chờ đợi tin vui từ cô.

Thế nhưng giờ đây…
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, tuyệt vọng tột độ.
Tất cả đều bị anh huỷ hoại trong giây lát!

Trương Minh Vũ thở hổn hển, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Tuấn Nhất!
Tới tận lúc này, hai gã vệ sĩ mới lấy lại được itnh thần.
“Cậu Lý!”
“Mẹ nó! Mày muốn chết hả?”
Hai người họ giận tím mặt, một người lao tới đỡ Lý Tuấn Nhất lên, người còn lại xông tới chỗ anh.
Trương Minh Vũ nghiến răng, dùng sức đâm phần còn lại của chai rượu còn ở trên tay vào người đối phương.
Bảo vệ sợ hãi cuống cuồng quay đi tránh được một đòn của anh!
Gã đứng lên ngay tức khắc, tung nắm đấm vào ngực Trương Minh Vũ!
Anh vốn đang có men say trong người, không kịp phản ứng hứng trọn một đòn của gã vệ sĩ!
Anh bị cơn đau đớn và cồn kích thích, cảm xúc càng thêm điên cuồng!
“Đánh tao hả?”
Trương Minh Vũ cố chịu cơn tức ngực, mạnh mẽ tóm lấy cánh tay của gã vệ sĩ, tay phải cầm chai rượu hung hăng đâm vào.
Gã vệ sĩ trơ mắt đứng nhìn, không ngờ anh lại liều mạng như vậy!
Gã muốn thu tay về cũng không kịp nữa rồi!
“Á!”
Tiếng gào rống vì đau đớn lập tức vang lên.

Cánh tay của gã bảo vệ đã chảy máu đầm đìa!
Mọi người xung quanh thấy thế đều vô cùng khiếp sợ.
Đến cả Lâm Kiều Hân cũng thấy sững sờ, giống như không còn nhận ra Trương Minh Vũ nữa!
Lúc này, Lý Tuấn Nhất đã được vệ sĩ đỡ dậy.

Hắn lau hết rượu và máu tươi đang chảy ròng ròng trên đầu, loạng choạng đứng lên, cười lớn nói: “Ha ha ha! Mày đánh tao à? Mẹ nó sao mày dám đánh tao?”
Lâm Kiều Hân hoảng loạn vội bước lên hai bước giải thích: “Anh Lý, chuyện này không như anh nghĩ đâu.

Anh nghe tôi…”
Nào ngờ cô chưa kịp nói hết câu đã bị hắn cáu giận quát tháo: “Cút!”
Dứt lời, hắn giơ tay lên.
Lâm Kiều Hân bước hai bước lảo đảo rồi va vào bức tường đằng sau.
Trương Minh Vũ ôm ngực, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Lý Tuấn Nhất tức tối gào lên: “Gọi người tới cho tao! Nếu hôm nay ông đây không khiến mày bị khiêng ra ngoài thì ông đây không thèm mang họ Lý nữa!”
Gã vệ sĩ bên cạnh vội vàng lôi điện thoại đi ra một góc.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu vang và mùi thuốc súng.
Người tới vây xem ngày càng đông.

Tô Mang được đám vệ sĩ hộ tống chen lên trước.
Em trai bị bắt nạt sao?
Cô ấy nhìn thấy cảnh tượng trong hành lang, hai mắt loé lên lửa giận.


Cô vẫy tay gọi chín vệ sĩ theo mình tiến lên phía trước.
Trương Minh Vũ thấy thế lập tức kinh sợ, cuống quýt dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Mang.
Nếu cô ấy cũng tham gia thì chỉ khiến việc càng thêm loạn, anh càng khó giải thích.
Tô Mang dừng bước, hơi do dự.
Mặc dù đang rất giận dữ nhưng cô ấy cũng biết chắc chắn Trương Minh Vũ có ý nghĩ của riêng mình.

Hơn nữa hiện giờ anh vẫn chưa gặp phải nguy hiểm, cô ấy cũng không sốt ruột nữa.
Anh thầm thở phào một hơi.
Lửa giận của Lý Tuấn Nhất cũng giảm đi không ít.

Vô số ánh mắt săm soi xung quanh khiến hắn thấy khó chịu.
“Ranh con, mày đừng bảo tao không cho mày cơ hội.

Chỉ cần mày lập tức dập đầu xin lỗi, chui qua đũng quần tao, tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”
Lý Tuấn Nhất cười lạnh, ánh mắt hung ác sắc bén.
Trương Minh Vũ trợn mắt nhìn hắn, thầm mắng: “Ngu xuẩn”.
“Mày…”
Lý Tuấn Nhất giận tím mặt, run rẩy giơ tay ra!
Hắn vốn muốn đòi lại chút thể diện, ai ngờ Trương Minh Vũ không biết nắm bắt cơ hội gì cả!
Lâm Kiều Hân hoàn toàn tuyệt vọng, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Chuyện đã tới nước này, Trương Minh Vũ vẫn còn mạnh miệng!
Tuy cô hận anh nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh bỏ mạng ở nơi này!
Một lúc sau, Lý Tuấn Nhất trầm giọng nói: “Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không lối mày cứ phải chui vào!
“Được lắm, đây là mày tự làm tự chịu!”
“Hôm nay tao không băm vằm mày ra tám khúc khó mà xoa dịu thù hận trong lòng!”
Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ sau lưng truyền tới.


Đám đông ở đằng sau lại trở nên hỗn loạn.
Năm gã đàn ông cao to tách ra khỏi đám người, khí thế mạnh mẽ!
Lý Tuấn Nhất cau mày, trong mắt hiện vẻ hưng phấn.
Chân mày Trương Minh Vũ nhăn tít lại.
Nếu không giải quyết được thì chỉ có thể nhờ chị ba ra tay.
Lâm Kiều Hân trố mắt nhìn đám người cao to vạm vỡ kia.

Bọn họ đều là loại người cô không chọc vào nổi.
Xong đời rồi.
Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Lý Tuấn Nhất cất bước đi lên nghênh đón, kích động nói: “Rốt cuộc anh Cường cũng tới rồi! Hôm nay anh phải đòi lại danh dự cho thằng em này đấy!”
“Cậu Lý khách sáo quá.

Nơi đây là địa bàn nhà anh Hoa của chúng tôi, đương nhiên phải tiếp đãi cậu chu đáo rồi!”, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên.
Nghe thấy thế, Lý Tuấn Nhất đã hoàn toàn yên tâm.
Hắn quay lại đánh giá Trương Minh Vũ một lượt, chế giễu nói: “Ranh con nhà mày chọc ai không chọc lại cứ phải chọc vào tao! Kiếp sau nhớ phải mở to mắt chó ra mà nhìn đấy!”
“Ha ha ha!”
Nói xong, hắn bật cường điên cuồng rồi lùi sang bên cạnh.
Năm gã đàn ông kia xắn tay áo, lao về phía trước.
Khí thế khủng bố lập tức tràn ra xung quanh.
Mọi người đều nhìn Trương Minh Vũ với ánh mắt mỉa mai..