Túc Yểu ngượng ngùng muốn chạy trốn.

Đông Thanh dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm, tỉ mỉ hôn hít liếm láp, khiến nàng nhũn người.

Đang lúc Đông Thanh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng nhỏ, Túc Yểu lại hé miệng ra ——
Vì thế, khóe miệng hai người đều bị đối phương nhá nhẹ.

Ngay lập tức, lòng Túc Yểu tràn ngập nỗi chán nản, nàng muốn hôn tiếp nhưng khó mà mở lời, hơn nữa khóe miệng còn đang nhâm nhẩm đau, lén ngước mắt nhìn Đông Thanh, lại thấy hắn mỉm cười nhìn nàng đăm đăm.

Nụ cười ấy, vừa gian xảo, lại cưng chiều vô ngần.

Tim Túc Yểu tan chảy, nhỏ nhẹ bảo hắn: “Hôn cái nữa, nhé?”
Đáp lại nàng là một nụ hôn lâu thật lâu.

Đông Thanh càng hôn càng say đắm, Túc Yểu bị hắn hôn tới váng đầu, không thở nổi.

Dứt môi, trán kề trán, Đông Thanh khàn giọng gọi: “Niên Niên….

.


“Ừ?” Túc Yểu hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Vì sao lại thích ta?” Hắn đâu phải người tốt.


Túc Yểu hỏi lại: “Vậy sao chàng lại thích ta?”
Vốn Đông Thanh đang bình tĩnh, vừa nghe Túc Yểu hỏi thế, hắn bỗng nôn nóng, vội mở miệng: “Niên Niên rất dịu dàng, lương thiện, còn…….

.

thôi, dù Niên Niên có thế nào, Đông Thanh đều thích.


Túc Yểu bật cười, đôi mắt sáng rực nhìn Đông Thanh: “Ta cũng thế.


Từ tận đáy lòng, nàng rất thích Đông Thanh.

Chỉ có thấu hiểu hắn, mới thấy hắn ưu tú xiết bao.

Người xuất sắc nhường ấy, lại luôn lạnh nhạt với mọi người xung quanh, chỉ nhất mực trung thành với nàng, vừa thẹn thùng với nàng vừa quan tâm đến nàng, tất cả vui buồn oán giận của nàng, đều có hắn kề cận sẻ chia.

Túc Yểu thấy may mắn vô cùng khi năm đó đã đưa Đông Thanh đến bên mình, Đông Thanh thế này ——
Nàng rất thích.

………
Đã hẹn sẽ lên chùa thắp hương, hôm ấy trời đẹp, Túc Yểu cùng Đông Thanh và Thiển Lộ xuất phát đi Linh Vân Tự.

Nào ngờ, ngay lúc đó, Trương Vận Tâm lại chạy ra khỏi phủ, bày tỏ nàng ta cũng muốn đi dâng hương.

Bị cấm túc trong phòng đã hơn nửa tháng, người vốn sôi nổi hoạt bát như Trương Vận Tâm sao chịu nổi, nàng ta không muốn không ngồi yên nữa, chỉ muốn ra ngoài đi dạo.

Túc Yểu nhàn nhạt liếc nhìn Trương Vận Tâm, đôi ngươi nàng ta ngời sáng, khác hoàn toàn với vẻ mặt ác độc của kiếp trước.

Hồi lâu sau, nàng mới gật đầu: “Vậy thì cùng đi đi.


Nàng nói chuyện rất mềm mại dịu dàng, song Đông Thanh lại nghe ra sự mất kiên nhẫn và khinh miệt.

Túc Yểu không phải nữ tử có tính cách như vậy.

Nàng rất ôn hòa, khéo léo với người ngoài, không ôm tâm tư phức tạp khi nói chuyện với ai bao giờ.

Lẽ nào trong lúc hắn không biết, Trương Vận Tâm đã làm ra chuyện khiến nàng không vui?
Đông Thanh không tỏ rõ vẻ nghi hoặc, có điều trên đường vẫn đề phòng Trương Vận Tâm.

Dù lúc này Trương Vận Tâm vẫn chưa có thái độ thù địch với Túc Yểu, song từ trong tiềm thức, Đông Thanh vẫn ngầm phủ nhận nhân phẩm của nàng ta, chỉ cần Trương Vận Tâm có tâm tư bất thường, hắn chắc chắn sẽ bóp chết ý nghĩ ấy từ trong trứng nước.


………
Túc Yểu ngồi chung trên một toa xe ngựa với Đông Thanh, ngả người dựa vào lòng hắn, đang ngắm nghía tay hắn, bỗng phát một vết thương nhỏ.

“Sao chàng lại bị thương thế này?’
“Vết thương nhỏ thôi mà.

” Đông Thanh chớp chớp mắt, nói tiếp: “Nàng thổi cho ta nhé?”
Túc Yểu hờn dỗi liếc hắn một cái: “Được thôi, nhưng đừng hòng cứ bị thương là lại bắt ta thổi cho chàng.


Một lời trúng tim đen.

Đông Thanh cười rung cả ngực, khiến tay Túc Yểu tê dại, nàng trở mình ngước nhìn hắn, hơi thở phả nhẹ vào cằm hắn: “Cười cái gì?”
“Cười Niên Niên thông minh.


“Lẻo mép.

” Túc Yểu đỏ mặt, lại cuộn người vào lòng hắn, ngoan ngoãn nâng cổ tay hắn lên, thổi nhẹ miệng vết thương.

Trong lúc Túc Yểu chu miệng bận rộn, Đông Thanh vuốt mái tóc mềm mại của nàng, hỏi: “Niên Niên, nàng thấy Trương Vận Tâm thế nào?”
“……” Túc Yểu hơi sững người, lại nhanh chóng thả lỏng, song Đông Thanh vẫn thấy rõ, nàng nói: “Không ổn lắm.


“Thế là không thích rồi.


“Ừ.

” Người từng hại chết nàng, dù đời này Túc Yểu không muốn tính toán ân oán kiếp trước nữa, nhưng nàng cũng không thể có thiện cảm nổi với nàng ta.


Đông Thanh cười cười: “Khéo thật, ta cũng không thích nàng ta.


Túc Yểu đảo tròng mắt, ra vẻ lơ đãng hỏi hắn: “Vậy chàng thích ai?”
Đông Thanh rất ngoan ngoãn nghe lời, hôn phớt nàng, rót mật vào tai nàng: “Thích Niên Niên.


Túc Yểu sờ vành tai, vừa nóng vừa tê.

*
Tới Linh Vân Tự, Túc Yểu được Đông Thanh dìu xuống xe, khóe mắt liếc thấy Trương Vận Tâm vén rèm nhảy thẳng xuống, suýt thì ngã.

Nàng nén cười, không nói gì cả, để mặc Trương Vận Tâm đi sau nàng và Đông Thanh vào Linh Vân Tự.

Sống lại một đời, Túc Yểu càng thật lòng kính nể Phật tổ, thành kính vái lạy Người, sau đó lại bảo Thiển Lộ đem tiền vàng đã chuẩn bị sẵn vào trong, xong xuôi mới theo chân một vị hòa thượng trẻ, đi đến thiện phòng chùa đã cấp cho.

Phòng của Đông Thanh cách phòng Túc Yểu hơi xa, song cũng chả sao cả, dù có ngủ lại chùa một đêm, bọn họ cũng chẳng thể nằm chung một chăn được, ngay ở trong phủ thôi, ban đêm không chạm mặt nhau là bình thường.

Trời tối sớm, Túc Yểu cùng Thiển Lộ đi tham quan trong chùa, nàng đang muốn đi tìm Đông Thanh, ai dè Đông Thanh đâu chẳng thấy, lại gặp Tam hoàng tử Tần Hạo và Tứ hoàng tử Tần Việt.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

.