Trong khi Trình Dịch rửa bát sau khi ăn, cô đã chui vào phòng tắm với bộ quần áo đơn giản.

Nếu không có đi ra ngoài, cô thích nhất chính là mặc váy ngủ đi loanh quanh nhà nhưng dạo này có một tên ‘háo sắc’ ở cùng, có gan to cỡ nào cô cũng chịu thua!
Trương Khê mặc chiếc áo len dài tay nhưng lại chọn quần short ngắn trên gối khiến Trình Dịch có hơi ngớ người.

Cô sợ lạnh…nhưng cũng muốn đẹp, đúng là tham lam.
“Mạch Mạch~”
Cô chỉ vỗ nhẹ tay thì mèo nhỏ đã ngoan ngoãn đi lại đeo vòng cổ còn lười biếng “Meo~” một tiếng, như muốn làm nũng.
“Chúng ta đi dạo nhé”
“Meo meo~”
Cô phì cười xoa đầu nó, ẵm như được bao lâu đã đưa sang cho Trình Dịch: “A, mỏi tay”
“???”
“Em nhất quyết mang theo Mạch Mạch, bây giờ có phải lại giao lại cho anh không?”
Thấy cô không đáp, khuôn mặt giả vờ mếu máo nhìn anh.
“…”
“Ừm, mau xoá cửa, anh ẵm Mạch Mạch cho em”
Đạt được ý đồ, Trương Khê mau chân chạy ra khỏi cửa, đợi anh ra liền nhanh tay đóng cửa.

Ở đây không lâu nhưng cô còn chưa được gặp hàng xóm, nói đúng hơn là tính chất cômg việc quá phức tạp, mỗi người một nhà chẳng qua chẳng lại.

Hôm nay không biết là có duyên hay thế nào, lúc cô đi ra lại gặp được ông bà cũng đi ra ngoài.
“Vợ chồng đi dạo sao?”
“Nghe nói có người ở cạnh nhà…Thì ra là cặp vợ chồng trẻ”
Bà cụ nhìn ông cụ gật gù.
Được ‘danh xưng’ mới, nhưng hai người lại mang hai trạng thái khác nhau, Trương Khê muốn giải thích nhưng anh lại vui vẻ chào hỏi ông bà cụ.
Trình Dịch mỉm cười, nụ cười rất ít khi thấy lúc anh tiếp xúc với người lạ: “Vâng, ông bà đi dạo sao?”
“Bà ấy đòi ăn hoa quả, nhất quyết đòi ông phải đi mua”
Trương Khê hạnh phúc a một tiếng, hào phóng nhìn ông bà cụ: “Cháu vào lấy cho ông bà một ít, chồng cháu mua nhiều lắm”
“…”
Người chạy vào vô tư như chẳng có chuyện gì.
Kẻ ôm Mạch Mạch đỏ tai ngại ngùng, còn có hơi phấn khích…
‘Chồng cháu’
‘Chồng cháu’
‘Chồng cháu’
Cái gì quan trọng liền lặp lại ba lần, tai anh bây giờ chỉ vang lên hai chữ ấy.

Khuôn mặt anh vờ điềm tĩnh, như muốn nói:Đúng, cháu là chồng cô ấy.
Cô mang hai hộp hoa quả đưa đến tay, còn nói khi nào rảnh sẽ mang thêm tặng cho ông bà cụ.

Thấy cô gái còn trẻ nhưng cực kì dễ thương, ông bà không khỏi cười mãi, còn cảm ơn cô vài lần.
“Vợ chồng đi dạo vui nhé”
Trương Khê gật đầu chào ông bà.
Đoạn đường đi xuống, Trình Dịch không mở miệng như lại vô thức nhìn cô chăm chăm, giống như…muốn chiếm tiện nghi.
“Sao nhìn em mãi thế?”
“Hửm?” Anh khẽ thẫn thờ.
“Em bảo sao anh nhìn em mãi thế”
Anh ậm ừ: “Ông bà cụ có ở đây chắc chắn sẽ nói: “Chồng cháu nhìn cháu không được sao?” đấy”
“…”
“Trình Dịch”
“Anh lại suy nghĩ vớ vẩn nữa đúng không?”
“…”
Cô phùng má tỏ vẻ bất lực: “Cho anh chút mặt mũi, anh lại đem đi trêu em à?”
Trình Dịch liền lắc đầu: “Không có, ngược lại anh còn rất thích cách xưng hô đó”
“…”
Anh có thể câm mồm lại không chứ?
Thật mất mặt!!!

Bọn họ đi dạo quanh công viên phía dưới, chỗ này thường không có nhiều ánh đèn như mấy công viên đối diện nhưng lại khá…đông, chỉ liếc mắt đã thấy có vài cặp trao nhau nụ hôn tạm biệt, còn có vài đôi âu yếm.
“Trình Dịch”
Anh đưa mắt đến chỗ cô: “Sao thế?”
“Đừng có mơ em hôn anh ở chỗ đông người”
“???”
Chân mày anh nhíu lại tỏ vẻ KHÔNG ĐỒNG Ý!
Rõ ràng là người khác hôn, làm sao bây giờ anh lại không được như người ta chứ?
“Đi dạo đã mệt rồi?” Anh nhìn cô đang nắm lấy tay mình, cả người đã sắp ngã lên người anh.
“Ừm, cần nạp năng lượng ở siêu thị phía trước”
Nhìn cô uể oải anh không khỏi buồn cười, nhưng không dám cười thành tiếng, bởi vì cười thành tiếng thì tối nay chắc chắn không yên giấc trên giường!
“Muốn uống gì?”
Cô chầm chậm suy nghĩ: “Sữa, còn có coca, dâu tây, mì hộp nữa”
“…Em mới ăn tối mà?”
Cô bĩu môi muốn làm nũng: “Cảm thấy cùng anh ăn khuya rất vui”
“Được”
“Nhưng nhà đã có mì rồi”
Trương Khê lại lắc đầu: “Nhà anh chưa có, hôm nay em muốn đến đó ăn khuya”
“…”
Nhà anh thật sự không có thứ gì, bởi thế bọn họ lại dành thêm nữa tiếng để mua thức ăn lắp đầy tủ, khi đi bộ về đến cũng đã khá trễ rồi.
Trình Dịch nheo mắt:
“Sao hôm nay lại đến đây hửm?”
Cô lăn trên sopha đợi mì liền trả lời: “Sợ anh nhớ nhà”
“Nhớ cái gì chứ! Ở bên em là vui rồi”
Trình Dịch loay hoay mang mì đến bàn trước mặt cô, còn đỡ cô ngồi dậy: “Nóng đấy”

Trương Khê ăn từng sợi, lại vừa thổi vừa ngắm anh.

Nhưng Trình Dịch lại không chú ý, còn dùng tay xoa bàn chân cô:
“Có lạnh không?”
“Anh mang chăn cho em nhé”
Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không lạnh, anh ngồi cạnh em đừng đi”
Trương Khê như giở trò, ăn được vài sợi mì lại bảo đã no, còn đưa đến trước mặt đòi anh ăn giúp.

Ánh mắt Trình Dịch cực kì cưng chiều, đương nhiên sẽ nhận lấy không chút than vãn.
“Ngon không?”
Nghe cô hỏi, anh gật đầu.
“Trình Dịch ăn đồ thừa của bạn gái sao?”
Anh lườm cô: “Là của em, cái gì cũng không chê”
Nghe thấy lời nói ấm lòng kia, Trương Khê đương nhiên mạnh dạn thưởng cho anh một cái hôn ‘chụt’ ngay má, trời ạ, vậy mà Trình Dịch quý như bảo bối, ngồi ngơ ngác ôm má mãi.
“Bên này cũng muốn” Anh xao xuyến đưa chiếc má còn lại.
Trương Khê thấp thoáng liền đến hôn nốt bên còn lại.
Người kia đạt được ý muốn, cực kì hài lòng.
“Trương Khê, em như thế này chính là dụ dỗ anh!”
“…”.