Nói rồi anh chậm rãi đi lên cầu thang, Lạc Băng nói dạ một tiếng rồi cũng đi theo sau.
Lúc lên đến tầng một cô thấy có người đang lau lau chùi chùi mấy bình hoa to,nhưng là hai người đàn ông giản dị tuổi cũng trung niên họ vội chào qua An Tử Song và gật đầu với cô rồi lặng lẽ làm việc của mình..
Lạc Băng cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại không biết sai ở đâu.

Cô lắc đầu nhẹ theo sau bước chân của An Tử Song..
Lúc hai người vào phòng của anh rồi,cánh cửa tự động đóng lại.Đây là lần đầu tiên qua hai kiếp Lạc Băng mới bước chân vào phòng An Tử Song.

Nó rất lớn gồm ba phòng liên kế thông với nhau, một phòng ngoài là để giải trí có cả quầy bar, tủ kính chưa rất nhiều rượu thượng hạng.
Thông qua cánh cửa là phòng thay đồ, chứa quần áo cùng phụ kiện.Căn phòng nằm giữa hai phòng này chính là phòng ngủ rộng lớn.

Căn phòng rất đẹp, nội thất đều rất chỉnh chu đến mức có thể gọi là quá xa hoa và rất biết hưởng thụ.1
Nhưng mà khi bước chân vào phòng ngủ, bỗng nhiên Lạc Băng thấy hơi ngột ngạt một chút vì anh đều sử dụng màu đen để trang trí tuy kết hợp với nội thất sang trọng màu ánh kim khiến nó rất trù tượng nhưng vẫn khiến cho Lạc Băng cảm thấy lạnh lẽo..
Rất đẹp nhưng có một cái gì đó khiến cho Lạc Băng cảm thấy căn phòng này có gì đó rất lạ.

An Tử Song tinh ý phát hiện vẻ mặt không đúng của cô, anh khẽ hỏi.
- Em sao thế, không thích chỗ này?
Lạc Băng ngẩng đầu nhìn Anh,giây phút này cô bỗng nhiên phát hiện thế giới nội tâm của anh có gì đó cô không nắm bắt được thì phải.Căn phòng ngủ này nếu mỗi đêm đối diện với nó có phải rất tĩnh mịch hay không?
Cô nói với anh.
- Anh thích màu đen sao?
An Tử Song hiểu cô hỏi gì, anh quét mắt nhìn qua căn phòng ngủ toàn một màu đen u tối.
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
- Em không thích màu đen?
Lạc Băng nhìn nhìn một chút, hơi ngại ngùng gật đầu.
- À..có chút tĩnh mịch,chắc em chưa quen, ở lâu rồi sẽ quen thôi mà.
Làm sao quen được,khi đây là căn phòng dành cho người bị bệnh tâm lý như anh..
Nhưng anh lại muốn cô bước vào thế giới này.
An Tử Song kéo nhẹ cà vạt.
- Ừ có chút tĩnh mịch..
- Không sao, em tập làm quen được mà..
An Tử Song nhìn cô, ánh mắt trầm tư khó đoán.

Dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, anh hơi xoay người.
- Anh qua thư phòng làm việc một chút, em tắm trước đi.Rồi chúng ta xuống dùng cơm tối.1
- Vâng..
An Tử Song cũng không nấn ná quá lâu anh liền rời khỏi phòng..
Để cho quen mắt với căn phòng này, Lạc Băng bật sáng hết tất cả các đèn lên, chỉnh từ ánh vàng sang ánh trắng toàn bộ.Lúc này mới thấy dễ chịu một chút..
Rồi lục vali tìm áo ngủ, đi qua căn phòng tắm..

Nằm trong bồn tắm xa hoa hưởng thụ,làn nước khói nghi ngút bao trùm cả căn phòng khiến cho mắt của Lạc Băng bắt đầu lim dim rồi từ từ híp lại.

Cô bị làn nước ấm bao lấy có chút buồn ngủ, do sức khỏe vốn chưa được căng bằng mà đã đến công ty làm cả ngày cho nên Lạc Băng cảm thấy người có chút mệt giây phút này chỉ muốn thả mình dưới làn nước khoan khoái ấm ấm này.

Từng lỗ chân lông như giản nở ra khiến thân thể vô cùng thoải mái rồi dần thả lỏng thế là cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay..1
Lúc An Tử Song trở lại, anh đã tắm thay quần áo ở nhà, không còn mái tóc vuốt ngược mang vẻ sắc lạnh lùng hàng ngày.

Dường như mới gội đầu mái tóc tự nhiên để thoải mái nhìn qua anh càng trẻ trung bớt đi sự lạnh lùng xa cách.
Lúc đi vào phòng, nhìn qua cánh cửa phòng ngủ cảm thấy không gian có chút im lặng.

Ngước mắt nhìn qua đồng hồ treo tường đã gần bảy giờ tối, tính ra là ăn tối hơi trễ rồi.

Anh mở cửa phòng ngủ nhìn qua một vòng không thấy Lạc Băng đâu,chẳng lẽ giờ này cô còn đang tắm.
Sao có thể tắm lâu đến vậy? Anh vòng qua phòng tắm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.Giơ tay lên định gõ cửa gọi cô nhưng suy nghĩ gì đó lại hạ xuống .1
Không được tự nhiên quay ra phòng khách, rót một ly rượu đỏ đi đến sopha nhìn ra màn đêm ngồi nhâm nhi chờ người trong kia.
Nhưng anh lại phát hiện từng phút trôi qua trong kia vẫn không có động tĩnh gì cả.


Ba mươi phút qua rồi, bỗng sắc mặt An Tử Song biến đổi anh đặt ly rượu xuống bàn, đôi chân dài nhanh chóng quay lại phòng tắm..
Anh khẽ gõ cửa phòng..
- Băng....
- .........
Trả lời anh chỉ là sự im lặng,càng khiến An Tử Song thêm lo lắng.
Lần này anh gõ cửa mạnh hơn.
- Lạc Băng......
Anh vẫn không thấy ai trả lời,nhìn cánh cửa đóng chặt trái tim An Tử Song lộp bộp một cái..
Không được, anh phải vào trong xem cô thế nào..
Anh vòng ra phòng khách, đi đến chiếc tủ nhỏ lấy ra một trùm chìa khóa dự phòng, quay đầu nhìn chai rượu đang để trên bàn.
Đi đến mở nắp trút ngược chai xuống uống một hơi rồi mới đặt qua một bên quay lại phòng tắm..1.