-Là Kì Kì gọi à ?

-Không phải chuyện của cô....

-.....Tôi biết rồi.....Tôi xin lỗi.....i

-"....."

-Cô có sao không ?

-Tôi không sao....

Brừm Brừm

Xe lăn bánh di chuyển.....Anh ngồi lái xe, cô ngồi ngó ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới ông bà. Cô thật sự bây giờ rất muốn về với ông bà, được lao vào vòng tay ấm áp của bà, tâm sự với bà mọi chuyện cô đã trải qua, sau đó lại ngồi nghe ông kể chuyện vui để quên đi những chuyện buồn như hôm nay chẳng hạn.

Nhưng đâu phải cô muốn là được, bây giờ cô sống xa ông bà, không một ai nghe cô tâm sự, không còn ai kể chuyện vui cho cô nghe....Tự nhiên cô thấy mắt mình nhoà đi, thì ra cô đang khóc, cô cố gắng kìm chế bản thân nhưng càng kìm chế bao nhiêu nước mắt càng rơi bấy nhiêu....Nay xém xí nữa là cô đã bị mấy tên khốn kia giở trò đồi bại nhưng may mắn thoát được, thay vào đó là những vết thương, vết trầy rát cả da thịt. Cô ước thời gian quay trở lại, cô ước mình không sơ ý làn đổ mì lên chiếc điện thoại kia, thậm chí cô ước cái cô gái Kì Kì và tên Dương Thiên Hàn này đừng đến để cô bây giờ khỏi phải chịu đựng như thế này.......Càng nghĩ nước mắt cô càng rơi nhiều hơn ,càng ấm ức hơn.....Cô khóc đến độ chìm vào giấc ngủ......

-Về nhà rồi

-"...."

-Về nhà rồi

-"....."

-Ê...Bộ bị điếc à ? -Anh quay sang lung lay cô

Chợt anh nhìn thấy cô đã ngủ, đôi mắt còn vươn vấn vài giọt nước mắt, áo thì cũng ướt nhem do cô khóc mà ra....Thấy vậy anh liền bế cô lên phòng, đặt lên giường.....

I talk a lot of when I'm drinking, baby

-Alo...

-Cậu Dương, chúng tôi đã làm xong việc cậu dặn....

-"...."

-Ngày mai bọn tội phạm cậu bắt sẽ được lên trang báo hạng nhất vào khi chúng tôi phát hành báo và trên truyền hình...

-Không có tên tôi thay vào đó là một người đàn ông....

-Chúng tôi biết rồi...thưa cậu Dương...

-Tốt

-Vậy cậu còn gì để căng dặn không ?

-Không....

-Vậy chúc cậu ngủ ngon....

Crộp (Tiếng cúp máy từ anh )