Hàn Mặc Ngôn không đuổi theo, chỉ nói năm chữ: "Anh đợi em trở về”.
Mấy ngày sau, Lục Nhiễm đều không nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn.
Lục Tề và mẹ thay nhau chăm sóc cô, hai người cố ý tránh nhắc đến những chuyện liên quan đến Hàn Mặc Ngôn.
Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, thuốc men và trang thiết bị cũng tốt nhất, vết thương của Lục Nhiễm nhanh chóng hồi phục.
Vết thương ở tay phải của cô không quá nặng, chỉ có những cơn đau đầu khiến cô cảm thấy đôi chút phiền phức.
Thời tiết ấm dần, mùa xuân đang đến gần.
Nhìn vào lịch, Lục Nhiễm chợt phát hiện ra, đã đến ngày cưới ấn định.
Tình trạng này, tất nhiên là không thể kết hôn.
Có điều không biết nên viện lý do gì?
Lục Nhiễm cười không thành tiếng.
Thời gian này rất nhiều người đến thăm cô, đều bị Lục Tề ngăn không cho vào với lý do cô phải tĩnh dưỡng, thực ra... cũng là vì muốn bảo vệ cô.
Đáng lẽ từ lâu cô nên hiểu ra rằng, chẳng ai bắt bóng bao giờ.
Hoa trong gương, trăng trên mặt nước.
Hàn Mặc Ngôn không hề yêu cô.
Mấy đêm liền cô đều nằm mơ, nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
Lục Nhiễm mơ gặp Hàn Mặc Ngôn, thật đến nỗi như Hàn Mặc Ngôn ở ngay bên cạnh.
Nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ có đêm đen yên tĩnh và chiếc bóng cô đơn của cô trong cửa kính.
Khi tháo kẹp tay ra, cuối cùng Lục Nhiễm cũng được gặp người đầu tiên không phải Lục Tề, mẹ và Đỗ Hàn.
Lâm Tĩnh dẫn theo bạn trai mới đến thăm cô.
Vừa vào Lâm Tĩnh đã bắt đầu oán trách, nào là tại sao Lục Nhiễm không liên lạc gì với cô ấy, xảy ra sự việc nghiêm trọng thế này mà người làm bạn như Lâm Tĩnh cũng chẳng hề hay biết gì, rồi cả chuyện cô ấy đến mấy lần đều bị Lục Tề ngăn lại ngoài cửa, lần này nói mãi mới được vào.
Rõ ràng là cô ấy đã vui hơn trước nhiều, huyên thuyên luôn miệng.
Đã nghĩ thông, Lục Nhiễm cũng không còn thấy ấm ức trong lòng.
Đơn thuần là cô mừng cho Lâm Tĩnh.
Chu Ngôn bạn trai mới của Lâm Tĩnh là một người bẽn lẽn, không biết nói chuyện, thường xuyên đỏ mặt, suốt cả buổi chỉ cười hiền lành nhìn hai cô nói chuyện, cho dù có bị gây sự, cũng vẫn mỉm cười không tranh cãi.
Vẻ ngoài thì không bằng được với kẻ phụ tình Lạc Ức Vi, nhưng thiện cảm hơn nhiều.
Lâm Tĩnh rất hạnh phúc.
Nhưng cô thì không?
Trái tim Lục Nhiễm quặn đau.
Lâm Tĩnh nói với bạn trai: “Chu Ngôn, anh ra ngoài mua ít đồ uống nhé”.
Chu Ngôn cười gật đầu, đứng dậy ra ngoài.
Thấy bạn trai đã đi khỏi, Lâm Tĩnh cầm bàn tay Lục Nhiễm, thở dài: “Lục Nhiễm, nói cho tớ biết, cậu và Hàn Mặc Ngôn đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ra nông nỗi này?”.
Lục Nhiễm cắn môi: “Một lời khó nói hết”.
Lâm Tĩnh: “Thì cậu cứ từ từ nói xem nào”.

Lục Nhiễm chậm rãi dựa vào gối, nhắm mắt lại: “Ừ”.
Thực ra đều là những việc vừa xảy ra, nhưng Lục Nhiễm có cảm giác như đã xảy ra lâu lắm rồi, cô vẫn nhắm mắt kể lại từ đầu đến cuối.
Cứ tưởng sẽ rất buồn, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, cô chỉ cảm thấy trong lòng buồn tủi, đau âm ỉ thấm tận vào xương cốt.
Nghe xong câu chuyện, Lâm Tĩnh im lặng ôm lấy Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm cười thành tiếng: “Cậu ôm tớ làm gì, tớ cũng không yếu đuối đến thế đâu. Chỉ là... cuối cùng tớ cũng hiểu ra một chuyện”.
Lâm Tĩnh: “Chuyện gì?”.
Lục Nhiễm cười: “Lúc cần cắt đứt không cắt đứt nên mọi việc mới rối tung lên, khi quyết tâm nghỉ việc đi khỏi đó đáng lẽ tớ phải đi luôn, không nên quay lại”.
Ánh mắt Lâm Tĩnh hơi phức tạp, cô hỏi bạn: “Có thật là... cậu đã quyết tâm rồi?”.
Lục Nhiễm khẽ cười: “Đã đến lúc tớ buộc phải quyết định rồi”.
Bạn bè lần lượt đến thăm cô, tinh thần Lục Nhiễm cũng khá hơn rất nhiều, có điều, chẳng ai nhắc đến chuyện hôn lễ, chắc tại ai cũng biết chuyện nên chẳng ai hỏi han gì.
Người cuối cùng đến thăm cô chính là Hướng Diễn.
Hướng Diễn đem theo một bó hoa bách hợp rất to, hương thơm ngào ngạt, khiến cho căn phòng bệnh lạnh lẽo thêm chút sinh khí.
Lục Nhiễm nhận lấy, cười cảm ơn.
Hướng Diễn cũng cười, rất nhã nhặn: “Em khách sáo gì chứ, em gặp chuyện không may thế này... bây giờ mới đến thăm em cũng là hơi muộn rồi, em không trách anh đấy chứ?”.
Lục Nhiễm: “Làm gì có chuyện”.
Hướng Diễn cắm hoa vào lọ: “Thế có thể nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì không?”.
Lục Nhiễm biết rõ vẫn còn cố hỏi: “Chuyện gì là chuyện gì?”.
Hướng Diễn ngừng một lát: “Hôn lễ... anh đã chuẩn bị cả tiền mừng rồi”. Anh quay sang nhìn Lục Nhiễm: “Hiện giờ anh chẳng thể tìm thấy niềm vui của người sắp kết hôn trên khuôn mặt em, hôn lễ lùi lại, hay là...”.
“Hủy bỏ rồi”.
Lục Nhiễm ngẩng lên bình tĩnh nhìn Hướng Diễn: “Hôn lễ hủy bỏ rồi”.
Hướng Diễn ngạc nhiên nhìn cô: “Em vẫn rất muốn lấy anh ta mà...”.
Lục Nhiễm: “Đúng thế... nhưng mà, giờ thì em không muốn nữa rồi”.
Hướng Diễn cười cay đắng: “Anh không biết giữa em và Hàn Mặc Ngôn đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà... Lục Nhiễm, không thể không nói rằng, giờ phút này, anh rất vui mừng. Anh cảm thấy anh ta không yêu em, cũng không biết cách trân trọng... em đã quyết định thật chưa?”.
Lục Nhiễm cười: “Tại sao ai cũng hỏi em câu đó, em có vẻ là người do dự thiếu quyết đoán đến thế cơ à?”.
“Lục Nhiễm”. Hướng Diễn bất chợt gọi tên cô: “Tuần sau anh đi Pháp học, chắc khoảng ba tháng, em có muốn đi cùng anh không? Nếu muốn quên anh ta, cách tốt nhất là em nên rời khỏi đây”.
Lục Nhiễm im lặng cắn môi.
Hướng Diễn thở dài: “Anh sẽ mua dư vé, đến lúc đó sẽ đưa cho em. Anh cũng không ép buộc em, đi hay không tự em quyết định”. Suy nghĩ giây lát, Hướng Diễn lại bổ sung: “Nước Pháp rất đẹp, đến đó tâm trạng tự khắc sẽ tốt hơn. Anh cũng chẳng có mưu đồ gì, chỉ muốn làm cho em vui”.
Lục Nhiễm chớp chớp mắt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Hồi lâu, cô gật đầu: “Vâng, em đi với anh”.
Trong phòng bệnh.
Khi Hàn Mặc Ngôn bước vào, Trang Tĩnh đang đọc sách.
Nhìn kỹ, là cuốn In the search of lost time.
Thấy Hàn Mặc Ngôn, Trang Tĩnh mỉm cười: “Anh đến đấy à?”.
Hàn Mặc Ngôn bình thản nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, cô bình phục rất nhanh, chắc không để lại di chứng gì đâu”.
Tình trạng của Trang Tĩnh rất hiểm nghèo, nhưng cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ngoài việc cử động còn khó khăn, cũng không còn ảnh hưởng nào khác.
Trang Tĩnh giơ cuốn sách đang đọc lên, cười đáp: “Anh còn nhớ không? Em từng tặng sinh nhật anh một quyển”.
Hàn Mặc Ngôn ngừng lại giây lát: “Quên rồi”. Anh quay đi: “Tôi đi đây”.
“Khoan đã”. Trang Tĩnh gọi anh lại: “Ở lại với em một chút nữa đã. Em... ở đây một mình...”, khép hai hàng mi, Trang Tĩnh khẽ cắn môi, dáng vẻ thật đáng thương.
Hàn Mặc Ngôn nói: “Bố mẹ cô sẽ ở bên cạnh cô”. Anh ngừng lại một lát: “Cô cũng đã khỏi rồi, sau này tôi cũng sẽ không đến đây nữa”.
Bước chân ra đến cửa, Trang Tĩnh chợt cất cao giọng: “Tại sao thế?”.
Hàn Mặc Ngôn không quay lại: “Cái gì mà tại sao?”.
Trang Tĩnh: “Tại sao lại không đến nữa?”.
Hàn Mặc Ngôn không do dự trả lời: “Sở dĩ tôi đến thăm cô, là vì tất cả mọi người đều cho rằng vợ chưa cưới của tôi làm cô ngã. Nhưng giờ cô đã khỏe rồi, tôi còn đến đây làm gì?”.
Trang Tĩnh không nói được gì, nhưng vẫn hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hàn Mặc Ngôn.
Tất cả mọi người đều cho rằng...
Bàn tay Trang Tĩnh nắm chặt quyển sách trong tay: “Hàn Mặc Ngôn... anh không còn yêu em nữa sao?”.
Hàn Mặc Ngôn: “Đừng hỏi những câu vô nghĩa như thế”. Anh mở cửa định đi.
Trang Tĩnh bật hỏi: “Hàn Mặc Ngôn... không yêu em, tại sao em gặp nạn anh vội đến ngay, tại sao luôn ở bên cạnh em, tại sao...”.
Hàn Mặc Ngôn quay lại: “Tôi nghĩ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, nếu người nằm đây là Minh Viên, tôi cũng sẽ làm như vậy”. Buông bàn tay cầm nắm đấm cửa anh nói tiếp: “Tôi nghĩ tôi cũng nên nói ra cho cô hiểu, tôi làm tất cả những điều này bởi vì dẫu sao giữa chúng ta cũng từng có một quá khứ chung, tôi không muốn quá tuyệt tình..., mà không hề có ý gì khác”.
Giọng nói lạnh lùng và sắc nhọn như một lưỡi dao cửa thẳng vào tim Trang Tĩnh.
“Lần đầu gặp lại cô đúng là tôi rất buồn, nhưng sau cơn xúc động, cô vẫn là cô, còn tôi vẫn là tôi, không có gì thay đổi, tôi không bao giờ có thể vì chút tình cũ mà nối lại tình cảm với cô, vì điều đó là không thể”.
Giọng của Trang Tĩnh rất yếu ớt: “Tại sao lại không thể...”.
Hàn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bởi vì có những thứ đã qua đi thì không bao giờ có thể lấy lại”.
Nhìn lại Hàn Mặc Ngôn, Trang Tĩnh phát hiện ra, không biết từ lúc nào, người con trai mà cô tùy tiện sai khiến năm xưa đã thay đổi quá nhiều.
Nếp nhăn hằn sâu, khuôn mặt giá lạnh.
Khuôn mặt dịu dàng mỗi khi nhìn cô cũng hoàn toàn biến mất, Hàn Mặc Ngôn đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa vẫn luôn coi cô như báu vật, anh không còn cần cô, anh đã có người bên cạnh suốt cả cuộc đời này.
Trang Tĩnh thấp giọng: “Cái cô Lục Nhiễm đó thì có gì tốt... cô ấy...”.
Hàn Mặc Ngôn cắt ngang: “Thế cô có gì tốt”.
Trang Tĩnh giật mình.
Hàn Mặc Ngôn: “Cô dịu dàng hơn đẹp hơn thậm chí là thông minh hơn cô ấy, nhưng mà... Trang Tĩnh, nếu chọn người để đi bên cạnh mình suốt cả cuộc đời, tôi sẽ không chọn cô... chắc cả cuộc đời này cô cũng không hiểu được thế nào là chân thành”.
Trang Tĩnh mấp máy môi: “Hàn...”.
“Tôi cũng không muốn truy cứu việc ai đẩy ai, nhưng tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng”.
Thái độ của Hàn Mặc Ngôn hoàn toàn băng giá: “Tôi đã từng yêu cô, nhưng đó không phải là công cụ để cô xen vào cuộc sống của tôi, về điểm này thì tôi và Lục Nhiễm hoàn toàn giống nhau, tôi muốn cô biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa”.
Nhìn thấy vẻ thất vọng buồn bã của Trang Tĩnh, Hàn Mặc Ngôn cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị.
Không còn cảm giác rung động khi gặp lại, Trang Tĩnh cũng không còn là người con gái trong trắng và hiền lành trong ký ức của anh.

Hiện thực đã dần lột bỏ vẻ bề ngoài của Trang Tĩnh, làm lộ ra trái tim thối rữa tối đen.
Người phụ nữ này đã không còn là Trang Tĩnh mà anh đã từng yêu, không, cũng có thể Trang Tĩnh mà anh từng yêu từng nhớ chưa hề tồn tại, chỉ vì người cũ đã xa, vì quá tiếc nuối nên chỉ còn lưu lại trong ký ức những gì tốt đẹp nhất.
Còn bây giờ khi Trang Tĩnh đang ở ngay trước mặt anh, anh mới phát hiện ra, mình đã quá sai lầm.
Đem ra so sánh, Lục Nhiễm thật quá ngốc nghếch.
Lặng lẽ bên cạnh anh bao nhiêu năm nay, thận trọng cố chấp mà vẫn kiên cường, khó chịu mà chẳng dám nói ra, cứ lặng lẽ tự làm tổn thương mình, lặng lẽ thỏa mãn bản thân từ những điều nhỏ nhất mà không dám yêu cầu anh bất cứ điều gì... cả khi chịu uất ức cũng không hề lên tiếng.
Thái độ ấy, thật khiến người ta xót xa.
Ra khỏi bệnh viện, Hàn Mặc Ngôn bước nhanh về bãi đậu xe, anh nghĩ, chắc Trang Tĩnh sẽ không còn quấy nhiễu cuộc sống của mình.
Nhưng mà...
Hàn Mặc Ngôn nhìn chiếc nhẫn trong tay, chợt thở dài một tiếng, cảm giác phức tạp không thể nói rõ.
Rút chìa khóa xe, đang định mở cửa, Hàn Mặc Ngôn bỗng phát hiện ra một người đang đứng trước mặt mình, người mà anh không ngờ nhất.
Người đó đứng thẳng lên, thu về bàn tay đang đặt trên xe của Hàn Mặc Ngôn, đi thẳng đến trước mặt anh, khẽ mỉm cười: “Cô ấy vẫn không quên được anh, vì thế... tôi cho anh cơ hội cuối cùng”.
Sân bay quốc tế.
Lục Nhiễm xách theo túi hành lý nhỏ gọn từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn sân bay rộng lớn tráng lệ trước mặt, rồi cúi xuống xem đồng hồ.
Dòng người đến và đi ở cổng sân bay rất nhộn nhịp, tiếng nói chuyện ồn ào.
Vừa được mấy bước, cô đã nhìn thấy Hướng Diễn.
Hướng Diễn cười rất đẹp, lại càng nổi bật trong bộ quần áo ngày thường, không khó khăn gì có thể nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo của các cô gái.
Lục Nhiễm kéo hành lý đi tới: “Vào thôi”.
Hướng Diễn rất tự nhiên nhận lấy chiếc va ly kéo từ tay Lục Nhiễm: “Ừ”.
Lục Nhiễm hỏi: “Hành lý của anh đâu?”.
Hướng Diễn: “Đã gửi xong hết rồi, để anh đi gửi cho em, mà này...”. Hướng Diễn đưa cho cô: “Vé máy bay của em, em cầm lấy”.
Lục Nhiễm nhận lấy.
Hướng Diễn cười híp cả mắt: “Đợi anh ở đây, anh quay lại ngay”.
Lục Nhiễm gật đầu.
Trong lúc buồn chán, Lục Nhiễm tìm kiếm chuyến bay trên màn hình.
Cô phát thanh viên đang thông báo từng chuyến bay, giọng nữ êm ái đọc đi đọc lại nghe rất dễ chịu.
Tại sao lại rời khỏi đây cùng với Hướng Diễn...
Xét cho đến cùng cũng vì những lý do đó, cô quá mệt mỏi rồi, muốn tìm một nơi để dưỡng thương.
Ngẩng lên, bên ngoài cửa sổ kính sát đất một chuyến bay nào đó đang trượt trên đường băng.
Cô sắp rời khỏi nơi đây.
Hôn lễ của cô và Hàn Mặc Ngôn cũng tan như bong bóng xà phòng.
Nghĩ đến đây, Lục Nhiễm thoáng một nụ cười cay đắng.
Cách đó không xa là một quầy sách nhỏ, Lục Nhiễm tìm được cuốn sổ tay du lịch, trả tiền, đang định lật xem thì bị người khác giữ lại.
Lục Nhiễm khó chịu ngẩng lên: “Anh...”.
Một giây sau, cả con người cô cứng đờ.
Rõ ràng là Hàn Mặc Ngôn đến rất vội, trán còn lấm tấm mồ hôi, anh nắm lấy tay cô định kéo ra ngoài.
Lục Nhiễm hất tay anh ra, bỏ qua trái tim loạn nhịp, nói: “Tôi đã để đơn xin thôi việc trên bàn của anh, Tiểu An học rất nhanh, chỉ dăm bữa nửa tháng nữa là có thể bắt đầu đảm nhận một số công việc, những công việc khác tôi cũng đã bàn giao cho những người có liên quan. Còn đơn xin ly hôn, chắc anh đã nhìn thấy... Anh còn việc gì thì có thể nói ngay ở đây, tôi còn phải lên máy bay”.
Hàn Mặc Ngôn chỉ nhả ra hai chữ ngắn gọn: “Hôn lễ”.
Lục Nhiễm: “Hôn lễ hủy bỏ rồi”. Cô nói như chém đinh chặt sắt: “Nhẫn tôi cũng vứt đi....”.
Chưa nói hết câu, đã thấy Hàn Mặc Ngôn lấy từ trong túi ra một thứ, một thứ rất quen... đó chính là chiếc nhẫn của cô.
Cô không nhớ đã mân mê nó bao nhiêu lần, thuộc lòng từng chi tiết, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là chiếc nhẫn đó.
Vì là nhẫn đặt riêng, nên chắc chắn không có chiếc thứ hai.
Cô sững người hỏi: “Anh tìm ở đâu...”.
Giọng của Hàn Mặc Ngôn rất trầm: “Khi em vứt nó đi, anh đang ở bên ngoài”.
Lúc đó... lúc đó...
Cô nhớ rõ, nhớ rất rõ... nhưng mà... anh đã đi rồi cơ mà?
Tại sao còn đứng ở đó mà nhặt cái nhẫn.
Đôi mắt đen thăm thẳm của Hàn Mặc Ngôn đăm đăm nhìn cô: “Anh đảm bảo Trang Tĩnh sẽ không xuất hiện nữa, em có thể ở lại không? Hôn lễ vẫn diễn ra bình thường”.
Bình thường? Thế nào là bình thường?
Bỏ qua cảm giác của con tim, Lục Nhiễm ngẩng lên, nhìn Hàn Mặc Ngôn bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Anh đang nói gì thế?”.
Hàn Mặc Ngôn nhắc lại một lần.
Lục Nhiễm đặt trả chiếc nhẫn trở lại lòng bàn tay Hàn Mặc Ngôn, khẽ đáp: “Điều này là không thể”.
Cùng một câu nói, anh mới nói với Trang Tĩnh, giờ đến lượt Lục Nhiễm trả lại cho anh.
Hàn Mặc Ngôn nắm lấy chiếc nhẫn, không biết nói gì.
Lục Nhiễm lại xem giờ, nhìn ra xung quanh rồi nói: “Tôi sắp lên máy bay rồi, nếu anh đến chỉ để nói những chuyện này, thì... mời anh về cho”.
“Đừng đi”.
Hàn Mặc Ngôn gọi cô: “Lục Nhiễm, từ đầu đến giờ, người anh muốn ở bên cạnh suốt cả cuộc đời này chính là em, chứ không phải là Trang Tĩnh”.
Lục Nhiễm giật mình, đây có lẽ là câu nói có cảm xúc nhất của Hàn Mặc Ngôn mà cô đã từng nghe..., nhưng, đã hơi muộn rồi.
Cô quay đi, Hàn Mặc Ngôn vẫn tiếp tục.
“Anh biết em mong muốn điều gì, cũng có thể giữa chúng ta không có cái gọi là cao trào tình cảm, nhưng, Lục Nhiễm, tình yêu không chỉ có thế, những tình cảm nồng cháy không thể thiêu đốt cả cuộc đời, người có thể ở bên cạnh anh suốt cả cuộc đời, người thích hợp nhất với anh... Anh không còn là chàng trai mười mấy tuổi năm xưa, không thể tiếp tục điên cuồng mê muội vì cái gọi là tình yêu, vì thế, anh chọn em, không chỉ vì em là người thích hợp nhất với anh, mà vì Lục Nhiễm... có thể là ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, anh yêu em”.
Nói ra những lời này thật khiến Hàn Mặc Ngôn xấu hổ, anh khẽ nhìn qua nơi khác, tiếp tục nói: “Anh đã qua cái tuổi nói lời yêu, có thể cả đời anh chỉ nói một lần này, nhưng... chúng ta đã ở bên nhau ba năm, đó cũng chính là những tình cảm có thể theo chúng ta suốt cả cuộc đời, để chúng ta mãi mãi bên nhau”.
Anh không quen níu giữ, cũng không biết lấy lòng phụ nữ.
Nhưng... mỗi lời của anh đều là những lời gan ruột.
Lục Nhiễm đột nhiên quay lại: “Nhưng, Hàn Mặc Ngôn, nếu không vì em làm rõ mọi chuyện tới cùng, chắc anh sẽ vẫn tiếp tục hồ đồ”.
Không phải là cô không cảm động, cô cũng biết Hàn Mặc Ngôn phải khó khăn thế nào mới nói ra những lời này, nhưng cô không muốn một lần nữa lại bị mờ mắt vì tình yêu.
Hàn Mặc Ngôn im lặng một lát, rồi chậm rãi lên tiếng: “Đó là lỗi của anh, nhưng lúc đó... anh không biết mình muốn gì”.

Không biết, không có kế hoạch, không có sắp xếp, cứ định như thế mà tiếp tục đến hết cả cuộc đời.
Có phải chỉ đến khi mất đi mới cảm thấy quý trọng, chỉ sau khi Lục Nhiễm nộp đơn xin thôi việc và biến mất, anh mới dần thấy được tầm quan trọng của cô.
“Anh rất xin lỗi vì đến bây giờ mới hiểu rõ mọi chuyện. Lục Nhiễm, hãy cho anh một cơ hội, hãy ở lại đi em”.
Lục Nhiễm nhắm mắt, rồi lại nhìn ra xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Hướng Diễn lững thững đến muộn, nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn đứng đó, cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên, anh đến bên Lục Nhiễm nói: “Chào tạm biệt chưa?”.
Lục Nhiễm gật đầu.
Hướng Diễn hít thở thật sâu: “Em...”.
Lục Nhiễm kéo Hướng Diễn: “Chúng ta đi thôi”.
Hướng Diễn vẫn quá ngạc nhiên, đã bị Lục Nhiễm kéo đi.
Hàn Mặc Ngôn không đuổi theo, chỉ giúi vào tay cô chiếc nhẫn và nói năm chữ: “Anh đợi em trở về”.
Từ trước tới nay anh vẫn là người nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ là... chờ đợi, không biết có thể chờ đợi bao lâu.
“Hành khách đi chuyến MU551 đến Paris, Pháp chú ý, máy bay...”.
Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, ngồi vào chỗ, Hướng Diễn quay lại, nói với cô: “Lục Nhiễm, anh rất bất ngờ đấy”.
Lục Nhiễm: “Bất ngờ cái gì?”.
Hướng Diễn: “Lục Nhiễm, hôm đó anh đến bệnh viện nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn đứng ở cửa phòng em... anh cứ tưởng chắc chắn em sẽ theo anh ta về, đã chuẩn bị sẵn tâm lý đi một mình, không ngờ...”.
Lục Nhiễm ngạc nhiên: “Không thể nào, sau đó anh ấy không hề đến thăm em”.
Hướng Diễn cười đau khổ: “Anh hỏi y tá mới biết, gần như hôm nào Hàn Mặc Ngôn cũng đến, chỉ là không vào trong phòng thôi”.
Lục Nhiễm sững người, tiếng loa nhắc nhở hành khách tắt điện thoại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đường băng xa tít tắp, màu mắt cũng sẫm lại.
Hồi lâu, cô quay lại: “Đã chuẩn bị sẵn tâm lý đi một mình... anh có cảm thấy em phiền hà không đấy?”.
Hướng Diễn: “Đương nhiên là không, chỉ là...”.
Bỗng Lục Nhiễm cười thật tươi, rạng rỡ không tì vết: “Thế thì đừng nói chuyện đó nữa, em chỉ muốn hưởng thụ chuyến đi này”.
Hướng Diễn giật mình, như đã hiểu ra điều gì.
Bốn tháng sau.
Hàn Mặc Ngôn nhận lấy tập tài liệu của trợ lý mới Tiểu An đưa đến, khẽ chau mày.
Tiểu An lo lắng nhìn anh, Hàn Mặc Ngôn xem xét hồi lâu, không nói gì, xua tay bảo cô ra ngoài.
Thở phào nhẹ nhõm, Tiểu An chạy ra khỏi cửa, bên ngoài râm ran tiếng bàn tán.
Tiếng nói thì thào: “Tiểu An, thế nào hả, có bị boss mắng không?”.
Giọng cô hơi lo lắng: “Hình như không... Anh ấy xua tay thế này bảo tớ đi ra”.
“Haizz, cậu còn may đấy... đợt trước mới khủng bố, bản kế hoạch của phòng kế hoạch đầu tư bị phê hồ đồ, làm đi làm lại mười mấy lần vẫn chưa xong...”.
Hàn Mặc Ngôn gỡ kính ra, day lông mày.
Bản tài liệu của Tiểu An chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để cảm nhận phong cách của một người khác, nên anh không nỡ nói gì.
Đã bốn tháng rồi.
Từ khi Lục Nhiễm bỏ đi đã bốn tháng rồi.
Thích ứng với công việc không có cô, cuộc sống không có cô... nhưng vẫn chưa quen, cô có sức ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của anh... chỉ đến khi cô đi rồi Hàn Mặc Ngôn mới biết đến tầm quan trọng của cô.
Đã thành một thói quen.
Dù không muốn thừa nhận, cũng không thể không nói rằng, anh rất nhớ cô.
Bao nhiêu năm làm việc, cô chưa bao giờ rời xa anh lâu như vậy.
Cô bỏ đi, là lỗi của anh?
Hàn Mặc Ngôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không gì có thể bù đắp được.
Đã đến giờ tan sở.
Các nhân viên lần lượt ra về. Anh gọi điện đặt đồ ăn, thói quen của Hàn Mặc Ngôn mỗi khi làm thêm giờ.
Cửa mở ra, Hàn Mặc Ngôn cũng không ngẩng đầu lên: “Tiền ở trên bàn, cứ để đấy là được rồi”.
Hộp đồ ăn được đặt xuống, nhưng người đó vẫn chưa chịu đi.
Anh hỏi theo phản xạ: “Không đủ tiền à? Đợi một chút nhé”. Anh chuẩn bị móc ví.
Người đưa hàng chợt lên tiếng: “Không cần đâu, coi như là em mời anh”.
Giọng nói này, giọng nói này... khiến tim Hàn Mặc Ngôn ngừng đập.
Anh ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt.
Chiếc quần ngố bò cùng với chiếc áo T-shirt rộng màu đen, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai đen, hai chiếc khuyên tai kiểu Digan sáng lấp lánh thấp thoáng trong mái tóc, sau đó anh nhìn thấy... chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô...
Chiếc nhẫn đó...
Lục Nhiễm giơ tay lên, cười vẻ đầu gấu: “Đừng nhìn em như thế, chính anh nói sẽ đợi em trở về mà, chắc không phải mới có bốn tháng đã không đợi nữa rồi chứ”.
Hàn Mặc Ngôn: Lục Nhiễm: “Em nghĩ thông rồi, em thích anh, yêu anh điên cuồng, chỉ ở bên cạnh anh em mới cảm thấy vui, không ai thay thế được, vì thế, có khổ sở thế nào em cũng muốn ở bên cạnh anh, ít nhất em cũng cảm thấy vui... Này, sao anh chẳng nói gì thế, em đợi anh bao nhiêu năm, để anh đợi bốn tháng cũng không có gì là quá... anh...”.
Những lời chưa kịp nói ra đã bị Hàn Mặc Ngôn chặn lại.
Thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn.
Ánh sáng rực rỡ soi rõ bóng hai người ôm hôn nhau bên cửa sổ, đẹp như một bức tranh, cực kỳ hòa hợp, cực kỳ ấm áp.