Hứa Ninh Thanh quay đầu nhìn cô, đầu lưỡi cọ qua hàm răng đang nghiến chặt, cơ hàm kéo căng, lại chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác.

Thường Lê say rượu lá gan cũng to ra không ít, còn nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, giống như đang cân nhắc bàn tay thứ hai nên giáng xuống ở góc độ nào.

Hứa Ninh Thanh một lần nữa giật lại chén rượu trong tay cô, một bên bắt lấy bàn tay đang quấy phá của cô, vô thức liếc mắt lên tầng hai.

Liền thấy mấy người đang thò cổ nhìn xuống tầng trệt, đối với cái tát vừa rồi không thể tin được.

Mọi người:...Cái cô họ Thường này quả nhiên không dễ chọc.

Mọi người: Yên lặng quan sát.jpg.

Trần Tiềm Nhượng bị một màn trước mắt làm cho ngơ rồi, qua một hồi lâu mới vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay Thường Lê: "Lê Lê, cậu uống say rồi, trước tiên ngồi xuống cái đã, một lát mình đưa cậu về."

Hứa Ninh Thanh liếc mắt xuống cổ tay Thường Lê, xì khẽ một tiếng khó hiểu, giọng điệu không tốt lắm: "Sao lại để con bé uống nhiều như vậy?"

"Bình thường cậu ấy tửu lượng rất tốt, lúc trước bọn tôi tổ chức lễ kỉ niệm cậu ấy cũng có thể uống."

Ban nãy Trần Tiền Nhượng thật sự không biết Thường Lê đã say, hai người ngồi cạnh nhau trên quầy bar cũng không thấy sắc mặt đối phương, huống chi Thường Lê uống say hay không trạng thái đều giống nhau.

Đương nhiên loại tình huống này cũng chỉ giới hạn ở việc ngôn từ có trật tự, khả năng nghe hiểu bình thường, còn như cái tát vừa rồi thì thật phải có lời khen cho cốc rượu này.

Hứa Ninh Thanh chỉ đem trọng tâm đặt ở hai từ bình thường, lúc trước mà Trần Tiềm Nhượng vừa nói, hai người trước kia thế mà từng đi uống rượu với nhau, lại còn uống đến mấy lần?

Những quán bar kia còn muốn làm ăn không, lại dám bán rượu cho trẻ vị thành niên.

Hắn cũng lười chất vấn Trần Tiềm Nhượng, trực tiếp đem người một lần nữa lôi về bên cạnh mình.

Thường Lê vốn đã say chân đứng không vững, nghiêng người qua chóp mũi đụng phải lồ ng ngực Hứa Ninh Thanh, người đàn ông vòng tay ôm bả vai cô, lại siết chặt bàn tay đang muốn gây sự kia.

Hứa Ninh Thanh giữ chặt cô, thẳng tắp nhìn về phía Trần Tiềm Nhượng đang ngồi bên cạnh: "Tôi đưa con bé về."

Ý tứ tiễn khách rõ ràng.

Trần Tiềm Nhượng nhíu mày: "Tôi không yên tâm."

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, lười trả lời lại, trực tiếp mang Thường Lê trở về.

Trần Tiềm Nhượng vừa nhấc chân muốn đuổi theo, liền bị chủ quán bar sớm đã quan sát hồi lâu cười ngăn lại: "Được rồi được rồi, vị soái ca này, đơn của cậu hôm nay đều miễn phí, xin thương xót, đừng gây thêm rắc rối cho tiệm của chúng tôi nữa có được không?"

Khi Hứa Ninh Thanh mạnh mẽ lướt ngang qua chủ quán bar, sợi giây thần kinh trong đầu ông đột nhiên căng như dây đàn, ngay sau đó nhìn thấy một cái tát giáng xuống của cô gái nhỏ kia liền nhắm tịt mắt không dám nhìn nữa, ban đầu còn nghĩ đêm nay cái quán này xong đời rồi, ai biết cuối cùng vị Hứa thiếu gia này còn ôn hoà nhã nhặn mang người đi.

Hứa Ninh Thanh nổi danh tính tình tốt, nhưng ông ấy cũng hiểu rõ lòng người nhất, dạng tính khí này một khi giận lên mới gọi là đáng sợ, làm gì cũng phải đem cái người kia ngăn lại.

Đám người tầng hai đã quen biết Hứa Ninh Thanh nhiều năm, cũng không ngờ tới chuyện còn có thể phát triển tới dạng này.

Đứa trẻ họ Thường kia đã cho Hứa Ninh Thanh ăn cái gì vậy?

Hứa Ninh Thanh dắt cô đi đến cầu thang dẫn lên tầng hai, cô nàng vốn đang khó chịu, bị dắt đi cảm thấy không thoải mái, lập tức hất tay hắn ra mượn rượu làm càn.

"Thường Lê." Người đàn ông bình tĩnh gọi tên cô, trong lời nói mang theo ý cảnh cáo.

Thường Lê không vui nói: "Làm sao?"

"..." Hứa Ninh Thanh thở dài, cúi lưng xuống, đến khi có thể nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói cất chứa sự nhẫn nại: "Tôi lên trên tầng lấy áo khoác, em có thể ở đây đợi tôi một lúc không?"

"Có thể." Thường Lê ngoan ngoãn gật đầu hai cái, lại nấc lên một cái, phun ra âm điệu không còn tròn vành rõ chữ nữa: "A...."

Loại ngữ điệu mềm mại này rất được lòng Hứa Ninh Thanh, dường như cái tát mới vừa rồi không còn quan trọng nữa, người đàn ông khom người vuốt v e tóc cô: "Vậy em đứng ở đây đừng nhúc nhích."

Thường Lê giậm mạnh chân hai phát, chỉ tay xuống mặt đất: "Nơi này à?"

"Đúng, đứng ở nơi này đừng nhúc nhích."

"Được!" Cô gái nhỏ đứng nghiêm trước mặt hắn, năm ngón tay hợp lại thẳng tắp đặt dưới đuôi lông mày, chào theo nghi thức quân đội: "Đứng! Nghiêm!"

Mấy người xung quanh vụng trộm nhìn về hướng này đều bị Thường Lê làm cho bật cười, Hứa Ninh Thanh cũng không quan tâm, còn khen: "Thông minh, làm tốt lắm, đứng nghiêm ở đây nửa phút."

"Được."

Hứa Ninh Thanh lúc này mới thẳng người bước nhanh lên lầu hai, kết quả đến khúc cua vừa nghiêng đầu liền phát hiện cái người vừa rồi nói đứng nghiêm một chỗ giờ đây chẳng thấy đâu.

"..."

Hứa Ninh Thanh tâm đầy mệt mỏi lại một lần nữa đi xuống, một tay túm chặt cái cổ áo đang nhún nhảy tung tăng chạy ra ngoài, cúi người, cánh tay vòng qua đầu gối cô, trực tiếp đem người ôm ngang lên.

Thường Lê bỗng nhiên hai chân rời khỏi mặt đất, phản xạ có điều kiện ôm sát cổ Hứa Ninh Thanh.

Cùng lúc đó, khuôn mặt người đàn ông đột nhiên phóng đại gần trong gang tấc, Thường Lê con ngươi có chút co rút lại, trợn to mắt, thanh tỉnh không ít: "Là chú đấy à?"

Hứa Ninh Thanh cúi mặt xuống, liếc cô một cái: "Sâu rượu thanh tỉnh rồi?"

Thường Lê híp híp mắt, cánh tay dùng sức đem đầu Hứa Ninh Thanh hướng gần mình, sau đó buông tay ra, nghi ngờ nói: "Chú thật sự là Hứa Ninh Thanh?"

"..."

Quả nhiên là uống không ít, trực tiếp gọi cả họ lẫn tên.

Hắn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ôm cô đi lên tầng hai.

"Chú mới không phải Hứa Ninh Thanh." Thường Lê lại nằng nặng nhéo lên mặt hắn, thanh âm ủy khuất, còn đem mặt cọ vào cổ áo hắn: "Hắn còn lâu mới đối với cháu tốt như vậy hu hu hu."

"Ông đây đối với em chưa đủ tốt?" Hứa Ninh Thanh đem tay con sâu rượu này giật xuống, mũi hừ ra tiếng cười: "Em xem một chút có ai đánh tôi đến bây giờ vẫn còn sống tốt."

Qua hai giây, người đàn ông không biết nghĩ đến cái gì, lại khàn giọng cười: "Em mẹ nó còn đánh tôi hẳn hai lần."

Cô nhóc ầm ĩ nhanh nguôi đi cũng nhanh, "hu hu hu" xong sau đó lắng xuống giống quả pháo bị xẹp, tay nhỏ níu cổ áo người đàn ông xuống lau mặt.

Hứa Ninh Thanh ba chân bốn cẳng nhanh chóng đi lên tầng.

Đám người từ sau khi tận mắt nhìn thấy một cái tát kia nỗi kinh hoàng vẫn chưa tan đi, bài cũng không thèm đánh, trông mong nhìn chằm chằm về phía cửa, kết quả liền thấy Hứa thiếu gia ôm Thường Lê xuất hiện, là ôm kiểu công chúa.

"..."

Đây là tình huống gì vậy??!!

Hứa Ninh Thanh khí chất công tử phú nhị đại đều chạy đi đâu mất rồi!!

Trước mặt bao nhiêu người bị đánh một bạt tai! Đến hoả cũng không dám phát sao!!!

Có phải là đàn ông không vậy!!!

1

Hứa Ninh Thanh tự động lấp li3m khuôn mặt giống như ăn phải ruồi của mình, nghiêng đầu nói với phục vụ lấy áo khoác. Phục vụ vội vàng lấy áo khoác từ giá phía sau đưa tới, sợ chậm một chút liền k1ch thích đến tên thiếu gia buồn vui bất chợt này.

Hứa Ninh Thanh đem áo đắp lên người Thường Lê, đơn giản nói với mọi người: "Tôi đi trước, hôm nào tôi mời khách."

Dứt lời liền trực tiếp ôm Thường Lê đi mất, để lại một đám người đưa mắt nhìn nhau.

Một hồi lâu, Phòng Tề mới chần chờ nói: "Vừa rồi là tình huống gì vậy, Hứa ca đây là muốn đem đứa trẻ Thường gia này đến nơi vắng vẻ thủ tiêu à?"

"... Tôi nhìn thấy không giống lắm, ngược lại giống hoành đao đoạt ái*."

*Hoành đao đoạt ái: cướp lấy nhân duyên của người khác, chú Thanh lôi chị Lê từ tay ông Nhượng:v

"Nói cũng đúng, đứa trẻ người ta cùng bạn trai đêm giao thừa uống rượu uống bầu không khí thật tốt, Hứa ca làm vậy quá không đúng rồi."

"Không phải, không đúng là trọng điểm sao, trọng điểm là Hứa ca người này mẹ nó cây vạn tuế khô hạn sắp nở hoa mùa xuân rồi?"

Phòng Tề sững sờ cho người kia đầu ngón cái, khen: "Có văn hóa, thành ngữ nói không sai." Lại nghĩ đến điều không thích hợp, vỗ bàn: "Không đúng! Còn Châu Ỷ Khâm thì sao?"

"Cậu tự suy nghĩ một chút, Hứa ca nhìn giống có ý với Châu Ỷ Khâm sao!?"

Phòng Tề cảm thấy bối rối: "Nhưng không phải Hứa Ninh Thanh đối với ai cũng vậy sao!!"

Một người khác than buông tay: "Vậy cậu thấy hắn ôm ai kiểu công chúa ai chưa?"

+

Phòng Tề lại cho một đầu ngón cái: "... Cậu nói cũng đúng."