Tan tầm buổi tối, lúc Hứa Ninh Thanh chạy về nhà đã thấy Thường Lê đẩy hảnh lý ra cửa, tay trái còn mang theo một balo mèo.

Cửa bị lực lớn đẩy ra, đập vào tường, "phanh" một tiếng, Thường Lê ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Cô gái nhỏ đáy mắt khô ráo, không đỏ, dường như mới vừa rồi ở công ty nghẹn ngào run rẩy đều là giả, cô nhẹ nhếch khoé môi, từ trong túi lấy ra chìa khoá, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

"Thường Lê" Hứa Ninh Thanh cau mày, đi qua níu lấy rương hành lý trong tay cô, thanh âm hơi trầm xuống: "Đừng có nghịch nữa, ông nội em còn chưa chuẩn bị chỗ ở xong, em tính đi đâu ở?".

Hành lý trong tay bị giật lấy, Thường Lê cũng không giành lại, thuận theo thả tay xuống: "Cháu không nghịch, cũng đã tìm xong chỗ ở".

Hứa Ninh Thanh nhìn cô hồi lâu không nói chuyện, sau đó mới khẽ thở dài, đè ép nóng nảy vào trong lòng: "Nghe lời, bên ngoài đã tối rồi, đừng làm khổ bản thân vào lúc này nữa, được không?".

"Chú vĩnh viễn cảm thấy cháu lúc nào cũng đùa giỡn" Thường Lê bỗng nhiên giương mắt nói.

Cô gái nhỏ trên thân còn mặc đồng phục, bên trong còn có chiếc áo len trang, nhìn vẫn điềm đạm đáng yêu như trước đây, con ngươi đen nháy thẳng tắp nhìn về phía hắn, chỉ có hàng lông mi nồng đậm run rẩy đang cố sức trấn định.

Hứa Ninh Thanh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, nhượng bộ nói: "Tôi biết em đang tức giận cái gì, tôi cũng biết em không thích Châu Ỷ Khâm, tôi và cô ta không đến với nhau".

"Cháu đã nói qua, chú không thích cháu thì cũng đừng làm cháu thêm hiểu lầm".

Thường Lê thanh âm một lần nữa thấp đi, âm cuối trở nên nghẹn ngào, vành mắt một lần nữa phiếm hồng trở lại: "Dù sao tới bây giờ chú chỉ coi cháu là đứa trẻ không đáng nhắc đến, khả năng căn bản cháu cũng không hiểu tí gì về thế giới của mấy người".

Cô nhắm mắt lại: "Cháu cũng không hiểu chú đã không thích cô ta, vì cái gì cô ta dựa trên người chú như vậy cũng không đẩy ra, chú vẫn là cái bộ dạng hờ hững đó".

Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên không biết nên nói thế nào.

Hắn không bị ràng buộc quen, sống trong một thế giới như vậy, khách quan mà so với người khác, đời sống hắn vẫn rất sạch sẽ, chỉ bất quá tính tình biếng nhác thờ ơ, cũng chưa từng có ý định tạo một thanh danh tốt, cho nên đối với tình huống như vậy chưa từng thật sự lạnh mặt xuống, cũng lười đi vạch trần.

Thế là bên ngoài nhắc đến hắn cuối cùng chỉ còn hai chữ phong lưu.

Nhưng hắn không biết phải giải thích cho Thường Lê như thế nào, trong thế giới của hắn việc này cực kì bình thường, cũng từ trước tơi nay chưa ai nói với hắn làm như vậy là không đúng.

Thường Lê quá sạch sẽ, không thể giải thích cho cô thế giới như vậy.

Nhưng Thường Lê đối với hắn mà nói thực sự là độc nhất vô nhị.

Hắn trước mặt người khác vĩnh viễn lãnh đạm tùy ý, nhưng lần đầu tiên nghiêm túc đứng đắn trước mặt Thường Lê, hắn lo lắng cô nghe được thứ không tốt, cũng không muốn cô tiếp xúc với những điều xấu xa.

Nhưng sự việc trước mắt hắn nói cái gì cũng không được.

Hứa Ninh Thanh chăm chú nắm chặt rương hành lý, khuôn mặt luôn lạnh nhạt khó có khi biểu hiện cảm xúc bối rối: "Lê Lê, em. . ."

Thường Lê đánh gãy hắn: "Chú chưa từng nghiêm túc suy xét việc cháu thích chú".

Cô ngừng một lúc, nghiến chặt răng, nhịn xuống nghẹn ngào: "Đúng không?".

Hứa Ninh Thanh không trả lời.

Thường Lê vẫn cười, đưa tay lau mạnh khoé mắt, yên tĩnh hai giây, cô một lần nữa ngẩng đầu, mắt hạnh uốn cong cười ngọt ngào với Hứa Ninh Thanh: "Chú à".

Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên sững sờ.

Thường Lê đoạt lấy hành lý từ tay hắn, bước đi không quay đầu lại.

-

Mạnh Thanh Cúc từ trước đến nay được nuôi thả mà lớn, bây giờ gần đến kiểm tra cuối kì, ba mẹ cô còn tiêu sái cùng nhau đi Châu Âu du lịch, căn biệt thự lớn như vậy cũng bỏ trống.

Thường Lê cùng Phàm Huỷ dừng xe trước cổng biệt thực, lại đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó,hai cô nàng nắm tay nhau, ngón trỏ móc quai túi lắc qua lắc lại đi về phía nhà Mạnh Thanh Cúc.

"Mình đang định gọi điện thoại cho hai cậu" Mạnh Thanh Cúc đón hai người vào nhà.

Ba người ngồi trên thảm lông xù, trước mặt sắp xép bày biện một chồng bia.

"Lê Lê, cậu bây giờ định làm như thế nào?" Mạnh Thanh Cúc hỏi.

Thường Lê ôm gối, ngửa đầu uống một hớp bia lớn: "Mình định ở chỗ cậu vài ngày, dù gì còn lâu mình mới về nhà hắn".

Mạnh Than hCúc và Phàn Huỷ đã nghe Thường Lê kể đại khái chuyện gì đã xảy ra, cũng bất mãn một trận.

Mạnh Thanh Cúc vỗ đùi: "Yên tâm, chỗ này cậu muốn ở tới khi nào cũng được!".

Thường Lê cười cười: "Không cần lâu như vậy, dù sao mình cũng sẽ nhanh chóng dọn đến chỗ ông bà nội".

"Vậy chuyện cậu bỏ đi đã nói với bọn họ chưa?".

"Vẫn chưa" Thường Lê uể oải dựa ghế sô pha, khoé mắt vẫn còn chút đỏ chưa tan đi, khóe mắt rũ xuống: "Mình cũng khong biết giải thích lý do cho họ như thế nào".

Phàn Hủy thở dài, vừa muốn nói gì đó, điện thoại Thường Lê trên điện thoại rung lên một tiếng.

Thường Lê cầm lon bia ngồi dậy, đi đến nhìn, ghi chú bên trên là "Ca ca".

". . ."

Thường Lê trừng mắt nhìn, cầm điện thoại di động lên ấn mở.

[Ca ca: Đã đến chỗ ở?]

Thường Lê suy nghĩ một chút, rất nhanh trả lời lại: Đã đến.

Sau đó lại đem ghi chú "Ca ca" xoá bỏ, một lần nữa đổi thành Chú chững chạc đường hoàng.

Lúc thoát giao diện điện thoại Hứa Ninh Thanh lại gửi đến một tin: Tốt, đi ngủ sớm một chút.

Thường Lê trong lòng xì khẽ một tiếng, không trả lời.

Thấy cô đang nói chuyện, đi đến bàn trà nhìn, Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy toàn bộ hành quá trình hai mắt nhìn nhau, thấy cô tắt Wechat thì chần chờ hỏi: "Vậy tình huống hiện tại của hai người như là gì?".

"Ừm?" Thường Lê nhìn hai người một chút, đứng thẳng duỗi vai: Thì là quan hệ chú cháu vui vẻ hoà thuận".

". . ."

Ba người cùng một chỗ nói chuyện trên trời dưới biển, bia cũng uống gần hết, Phàn Hủy đã sớm gọi về nhà báo hôm nay ngủ nhà bạn.

Thường Lê vỏ lon bia cuối cùng ném vào thùng rác, ôm bụng bia ợ hơi: "Buồn ngủ rồi, ngủ đi".

"Ừm" Mạnh Thanh Cúc thu dọn bàn trà, lại chuẩn bị cho hai người hai phòng ngủ.

Sau khi sắp xếp xong trời đã tối muộn.

Trans: Trà đã trả xong 9 chương như đã hứa, ém được bao nhiêu chương đã tung ra hết :<. Truyện được đăng trên truyenwiki1.com  và denbuon.vn, vui lòng không đọc nơi khác.