Ly cà phê đã nguội lạnh,chưa được uống 1 ngụm nào,Tùng ngồi yên lặng nhìn bóng chiều ngả dần trên những nhánh cây,1 bóng người bé nhỏ chầm chậm bước qua,khuôn mặt anh ngỡ ngàng….bỏ vội cốc nước xuống,anh đứng dậy bước theo.
---------------------------------------------
Anh Long…anh ấy kia rồi…tôi bước nhanh đến chỗ anh….trái tim đập mạnh quá….tôi nghe rõ cả hạnh phúc đang ngập tràn xung quanh…anh ấy đang mặc vest trắng…dù quay lưng lại phía tôi..tôi vẫn có thể nhận ra anh dễ dàng…..
..nhưng…..hình như….tôi khựng lại…trái tim tôi quặn thắt….tôi không tin vào mắt mình..
Mọi thứ nhòa đi….tất cả xung quanh như sụp đổ hết…Có 1 bàn tay ôm lấy khuôn mặt tôi,che mắt tôi lại,giọng nói vang lên đều đều bên tai:
- Đừng nhìn nữa,chẳng có gì đáng để nhìn đâu.
Bàn tay khỏe mạnh nắm chặt lấy đôi tay đang lạnh cóng của tôi,kéo đi…tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng…mọi thứ xung quanh tối đen.
-------------------------------------------
Tùng đứng lại,sững sờ nhìn những việc xảy ra trước mắt…..Trang đang đứng đó,khuôn mặt thất thần nhìn Long và Thảo….hai người đó đang ôm nhau,trên tay Long là bó hoa hồng trắng tinh,bó hoa nghiêng nghiêng về phía Thảo.
Khuôn mặt trắng bệch của Trang khiến trái tim anh như bị dao cứa những vết thật sâu vào…..anh lao về phía cô ấy….
----------------------------------------------
Dương cảm thấy chán nản vô cùng khi nghĩ đến những việc xảy ra sáng nay,tại sao cô ấy không thể yên lặng,không thể bình tĩnh nghe anh nói,chẳng nhẽ những điều anh nói lại khiến cô ấy cảm thấy nặng nề ,chẳng nhẽ cô ấy lại chán ghét anh đến thế hay sao?

Uống hết đống bia trên bàn,anh loạng choạng bước những bước không vững,bỗng,hình ảnh trước mắt làm anh khựng lại đó chẳng phải là Long sao?Tại sao hắn ta đến đây,cô gái đang ôm chặt hắn là ai kia?.
...Máu nóng dồn lên mặt,cảm giác tức giận khiến anh cảm thấy có thể giết chết người đang đứng trước mặt kia……….nhưng trước khi kịp lao đến chỗ hắn ta…anh nhận ra trong hàng cây phía đối diện…dáng người con gái nhỏ bé đang đứng đó,khuôn mặt cô ấy không có 1 chút sức sống nào,trái tim anh đau nhói…..bước chân thêm vội vã….vòng tay anh che hết khuôn mặt cô ấy…
…Giọt nước nóng ấm luồn qua những kẽ tay anh…anh kéo cô ấy đi….cô ấy phải tránh thật xa chỗ nãy…..thằng khốn nạn ấy không được phép làm cho cô ấy đau lòng thêm nữa……..tất cả nóng giận anh sẽ dồn lại…sẽ nén hết đi….anh chỉ ước sao những giọt nước mắt ấy ngừng rơi …………………
--------------------------------------------
Tùng đứng lại trong bóng tối,anh đã có cơ hội,cơ hội gần lại bên cô ấy nhưng anh đã để vuột mất…cuối cùng anh vẫn chỉ là người đứng lại trong bóng tối………..
---------------------------------------------
Long ngỡ ngàng khi nhìn thấy Bích Thảo đang ôm mình:
- Em yêu anh-cô ấy ngước đôi mắt trong veo lên nhìn
Đôi mắt ấy đã từng khiến trái tim anh tan nát,lúc này đây khi anh tìm được điều mang đến niềm hạnh phúc cho trái tim anh thì đôi mắt ấy lại quay lại làm anh day dứt…tất cả trở nên vô nghĩa…..Anh cảm thấy mình thực sự đắm chìm trong đôi mắt ấy….khuôn mặt cô ấy chờ đợi,hàng lông mi cong vút dần khép lại…..
Bất giác,tà váy trắng lẫn nhanh vào màn đêm lôi anh về thực tại,anh rùng mình với những ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu….chẳng kịp suy nghĩ gì….anh đẩy vội Thảo ra….bước chân gấp gáp…bó hồng trắng rơi xuống đất…..bung ra thành những cánh trắng tinh…màu trắng lúc này bỗng nhiên trở nên tang tóc…..
----------------------------------------
Thảo sửng sốt nhìn theo dáng Long nhỏ dần trước mắt,mọi thứ đều nhòa đi bó hoa cô nghĩ sẽ được trao cẩn thận ình giờ nằm im lặng dưới đất,cánh hoa dập nát…..màu trắng tinh càng làm cho vẻ héo mòn thêm phần sống động…

….4 năm trước cô đã không thể mở lòng mình ra để yêu anh….4 năm sau cô rất yêu anh nhưng anh đã không còn chờ cô được nữa…..trên khuôn mặt kiều diễm của cô bất giác xuất hiện 1 nụ cười nhạt…nụ cười xa xăm và chua xót khi cô nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ mặc váy trắng với khuôn mặt đau đớn khôn cùng trong hàng cây đối diện.
---------------------------------------
Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng,nước mắt cứ thế trào ra mãi,bàn tay Dương bịt lấy mắt tôi từ từ gỡ ra,cậu ấy vòng tay ôm chặt tôi vào lòng,người cậu ấy nồng nặc mùi bia….tôi không muốn….tôi cảm thấy ngột ngạt trong vòng tay này….tôi cố đẩy cậu ấy ra nhưng không còn đủ sức….cả người tôi run lên…. Tại sao lại như thế?Tôi đã làm gì sai?Tại sao?....mọi thứ lẫn lộn trong lòng tôi…khiến trái tim tôi đau thắt lại….tại sao lại đối xử với tôi như thế…..tôi đã bắt đầu yêu anh ấy rồi mà…..tại sao lại phải là ngày hôm nay?....Tôi đã cố gắng xinh đẹp,cố gắng dịu dàng……vì anh ấy mà…tại sao?....Nước mắt rơi gấp gáp…nóng hổi và mặn chát….nước mắt thấm ướt vai áo Dương….ướt đầm khuôn mặt tôi….
-----------------------------------------
Thanh Thanh đứng im lặng nhìn Dương đang ôm chặt người con gái ấy trong tay,chị ấy đang khóc,khuôn mặt anh ấy cũng đau đớn khôn cùng.Khuôn mặt cô bé không biểu hiện 1 chút cảm xúc nào….chiếc túi của Bích Thảo rơi xuống đất…..cô không nên đến đây…không nên biết chuyện này…không nên chút nào…
..Gió đêm nay sao lạnh đến thế?.....Liệu người đang rơi nước mắt kia có thực sự bất hạnh hơn người yên lặng nơi này.
-------------------------------------------
Long đã đuổi kịp cô ấy….nhưng bóng dáng nhỏ bé của cô ấy….bờ vai run lên……tiếng khóc và tiếng nấc bị chặn lại chỉ rất nhỏ trong cổ họng ấy đã ngăn bước chân anh bước tiếp…….là anh sai rồi…..là tại anh….tại anh luyến tiếc quá khứ không thật….là anh không trân trọng hiện thực quý giá……là anh đã cướp mất nụ cười trên khuôn mặt kia….là anh…những giọt nước trào khỏi khóe mi anh…..vòng tay đang siết chặt cô ấy….sẽ chẳng thể nào là vòng tay của anh được nữa rồi.
- Nín đi nhé-Dương dịu dàng lau những giọt nước mắt vương lại trên khuôn mặt tôi.
Mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa nên tôi không thể nhìn rõ cậu ấy….mắt tôi đã sưng lên rồi…..,tôi gật nhẹ đầu,khó khăn nói:
- Cậu….đưa tớ về….được không?

Dương không nói gì,chỉ mỉm cười dắt tôi ra chỗ để xe,nụ cười vừa như cảm thông vừa như chia sẻ,vừa như quan tâm vừa chất chứa yêu thương-nụ cười mà trước nay tôi vẫn luôn nhận được từ anh Long.
Xe dừng lại trước cửa ngôi nhà quen thuộc,không có ai trong nhà,tôi cúi đầu chào Dương rồi chậm chạp mở cổng,cậu ấy cứ đứng nhìn theo mãi cho đến khi tôi vào nhà rất lâu tiếng xe mới nhỏ dần….
Ngồi sụp xuống 1 góc phòng…nước mắt lại tiếp tục rơi…tôi không muốn bật điện lên…..không muốn nhìn thấy bản thân mình lúc này…..muốn một mình mình gặm nhấm những đau khổ ấy…..
Căn nhà bỗng hoang vu yên lặng quá,trống rỗng như trái tim tôi lúc này,hình ảnh anh Long cầm bó hoa đứng trong vòng tay ôm chặt của chị ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt tôi không sao khỏa lấp được….khuôn mặt hạnh phúc của chị ấy…tại sao chứ…nếu thế tại sao còn hẹn tôi đến đó….chẳng phải chỉ cần nói với tôi “anh chưa bao giờ yêu em” là được rồi sao…..tại sao trước nay luôn đối tốt với tôi…dịu dàng với tôi….khiến tôi đắm chìn tròng yêu thương rồi lại đẩy tôi ra thật xa như thế?....Tại sao lại độc ác với tôi như vậy……?
Có tiếng gõ nhẹ vào cửa:
- Anh….xin….lỗi-tiếng anh Long nhẹ nhàng vang lên.
Tôi không thể thở nổi…..trái tim bị bóp chặt lại….phổi không còn dù chỉ là 1 chút không khí…:
- Anh….xin….lỗi….em….-tiếng anh ấy nghẹn lại..
Giọng nói thân thương mà tôi vô cùng yêu quý ấy…lúc này giống như hàng ngàn lưỡi dao nhẹ nhàng đâm sâu vào tôi….không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ……tôi nghe rõ tiếng tim mình đập liên hồi….nước mắt cứ chảy mãi không thôi….Đừng xin lỗi tôi…đừng bao giờ đối tốt với tôi nữa….tôi không muốn…tôi không thể chịu đựng được thêm nữa….tôi chỉ mong sao tất cả chỉ còn là 1 giấc mơ…..tôi sẽ trở về khi chưa biết anh ấy chưa biết Tùng,chưa biết Thanh Thanh….trái tim sẽ không phải đau đến thế này…..
------------------------------------------
Long quỳ xuống bên cửa phòng cô ấy,nước mắt anh không sao ngăn lại được….anh biết….trong căn phòng tối kia….cô ấy vẫn đang nghe những lời anh nói….những giọt nước mắt của cô ấy vẫn đang rơi…..nhưng anh không thể chạm đến….không thể giải thích…Nhưng đây chẳng phải chính là điều mà anh mong muốn ư…làm cho cô ấy đau khổ…làm cho cô ấy tuyệt vọng vì tình yêu..chẳng phải đây là việc mà anh phải làm cho tình yêu của mình đấy sao….anh sai rồi…..anh cố níu giữ những thứ xa vời mà quên mất hạnh phúc xung quanh…..tình yêu mà anh chưa thể nói ra bây giờ đã đứng trên bờ vực của sự tan vỡ…
…..Những lời nói của dì cô ấy dội về trong tâm trí anh…anh đã không thực hiện được những điều ấy,anh không thể giữ được lời hứa chăm sóc cho cô ấy….anh chỉ mang đến đau khổ…
Điện thoại bất ngờ rung lên….anh bắt máy….giọng nói quen thuộc vang lên…giọng nói đã răn dạy anh cả cuộc đời này….khuôn mặt anh lộ rõ vẻ không bằng lòng….tiếng nói trong điện thoại càng lúc càng giận dữ…..anh thở dài…bước những bước nặng nề ra khỏi ngôi nhà…..
--------------------------------------------

Ngoài cửa bỗng nhiên im ắng….anh ấy đã không còn ở đó nữa….có lẽ tôi không quan trọng đến mức đáng để anh ấy giải thích….để anh ấy an ủi thêm chút nào nữa…bây giờ tôi đã hiểu tại sao Tùng lại nói anh ấy không yêu tôi….ánh mắt anh ấy nhìn Thảo…..bó hoa hồng trắng nghiêng nhẹ về phía chị ấy….khuôn mặt ngập tràn yêu thương của chị….tất cả…chúng đã nói lên tất cả…tôi không tin….tôi không muốn tin…nhưng tất cả đều là sự thật….tôi chỉ là 1 vật thay thế…chỉ là cái bóng của người mà anh ấy yêu thương…
Vuốt hết nước mắt….tôi cố nén những tiếng nấc trong cổ họng….tôi sẽ nói với anh ấy….tôi sẽ nói…..giải thoát cho cả 3 người…anh ấy sẽ không phải day dứt vì tôi…sẽ không phải thấy có lỗi vì tôi…
---------------------------------------------
Tùng đứng im lặng trong bóng tối…..anh phải làm gì đây? Anh muốn ôm lấy Trang muốn an ủi cô ấy…anh biết cô ấy đang ở nhà….nhưng anh phải làm sao đây…..phải bắt đầu như thế nào?
Bỗng anh nghe thấy những tiếng bước chân vội vã….cô ấy đứng ngay mép cửa phòng…nhìn anh….đèn không bật lên….giọng nói cô ấy run run và nghẹn trong nước mắt:
- Em biết….anh không yêu em….người anh yêu là chị Thảo…..em biết anh chỉ coi em như người thay thế…..em đã hiểu hết rồi….trước nay anh đối với em rất tốt…luôn quan tâm đến em….. chăm sóc cho em…em cảm ơn anh…
Cô ấy đang nói gì vậy….những lời này là lời dành cho Long sao?....Tùng nắm chặt bàn tay…..tại sao…tại sao anh ta có thể để cô ấy phải đau khổ đến như thế này?...
- Chúng ta…chia tay…anh nhé-lời nói của cô ấy ngắt quãng từng chặp vì nước mắt.
Bàn tay Tùng run lên….trong bóng tối anh vẫn cảm thấy rất rõ những đau đớn trong lời nói….trong trái tim cô gái nhỏ bé kia….anh sẽ bất chấp tất cả…anh sẽ dành lại cô ấy…dù bằng thủ đoạn gì….dù bằng bất cứ thứ gì...
- Được-anh nói…đây là lúc để anh sử dụng “giọng nói rất giống nhau” của mình.
Cô ấy bước lùi ra khỏi cửa,ánh trăng hắt nhẹ qua khuôn mặt nhợt nhạt…trên đôi môi cô ấy vẽ ra 1 nụ cười…nụ cười đau đớn đến khôn cùng…..
---------------------------------------------------------
Tôi im lặng đi lên phòng….anh ấy nói thật nhẹ nhàng….chỉ có tôi là con ngốc bám víu lấy người ta…….nhưng từ nay sẽ không còn như thế nữa…sẽ không bao giờ như thế nữa…..tôi sẽ lại trở về con nhỏ vô tư như trước….tôi sẽ quên…sẽ quên tất cả…như một giấc mơ……mà chẳng bao giờ có thật