CHƯƠNG 5

Khóe mắt Tưởng Tử Hàn hơi co rút.

Tự luyến thế này, đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ…

“Có mang theo hộ khẩu không?”

“Cưới tôi về, anh không… Hả, anh nói cái gì cơ?”

Đang chuẩn bị tiếp tục quảng bá cho bản thân, Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày.

Đầu óc không tốt, ngay cả tai cũng hỏng luôn sao?

“Tôi là người không thích lãng phí thời gian, vừa rồi cô đã cứu tôi lại chào hàng nhiệt tình như thế, nếu tôi không chiều theo ý cô, chắc cô sẽ dính chặt lấy không buông mất. Tôi không có nhiều thời gian mà lãng phí, chi bằng cứ thế đăng ký kết hôn luôn.”

“Đăng ký kết hôn…”

Tống Hân Nghiên bối rối nhìn anh, ngơ ngác lấy giấy tờ từ trong túi xách ra: “Hộ khẩu và thẻ căn cước, anh cần cái nào?”

Cô mới đi công tác về, tất cả giấy tờ đều ở trong túi xách.

Tưởng Tử Hàn liếc nhìn tên trên thẻ căn cước của cô, nâng cổ tay lên nhìn giờ: “Tôi có một ca mổ. Chờ tôi hai tiếng, cuộc phẫu thuật kết thúc thì đến thẳng Ủy ban luôn.”

“Thật hay đùa vậy?”

Tống Hân Nghiên tỉnh táo trở lại, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Cô… cầu hôn thành công rồi hả?

Tưởng Tử Hàn bước hai bước đến gần, nhìn cô từ trên cao xuống: “Sao thế? Sợ rồi à?”

“Trong từ điển của chị đây không có chữ sợ!”

Tống Hân Nghiên bỏ lại một câu, sau đó bối rối đi ra khỏi phòng làm việc.

Tưởng Tử Hàn cầm điện thoại riêng trên bàn lên, ấn số của viện trưởng: “Cố Vũ Tùng, giúp tôi điều tra người tên Tống Hân Nghiên.”

Trong phòng làm việc của viện trưởng.

Cố Vũ Tùng nghe ba từ “Tống Hân Nghiên” thì tò mò hỏi: “Anh Hàn, cô ta là tiểu thư danh giá nhất đất Hải Thành chúng ta đấy? Sao? Tìm anh để phẫu thuật lén à?”

Tiểu thư danh giá nhất?

Như vậy thì tố chất cũng không quá tệ.

“Thông báo với Ủy ban, hai giờ sau tôi và Tống Hân Nghiên sẽ qua đó đăng ký kết hôn, bảo bên kia phải giữ bí mật.”

“Ừ… Hả?”

Cố Vũ Tùng đứng phắt dậy: “Đại ca, anh không nói đùa đấy chứ? Lần này anh vừa trở về đã đến ngôi miếu nhỏ của tôi để trải nghiệm cuộc sống đời thường là tôi đã sợ lắm rồi, giờ anh còn muốn kết hôn với con gái Hải Thành chúng tôi nữa à?”

“Cậu cũng biết tôi cần một người phụ nữ để đối phó với gia đình mà.”

“Vậy tại sao lại chọn Tống Hân Nghiên? Không phải chỉ vì mặt cô ấy đẹp đấy chứ?”