CHƯƠNG 12

“Ai kêu nó chế giễu con không có mẹ, con không rút lưỡi nó đã là nương tay lắm rồi.”

Uầy… Cái này…

Kiểu châm chọc tổn thương tâm hồn trẻ nhỏ như thế, thật sự nên đánh.

Tống Hân Nghiên khởi động xe, âm thầm nhìn về phía sau thông qua gương chiếu hậu.

Tưởng Tử Hàn có vẻ hơi sửng sốt, giữa cặp lông mày thoáng hiện ra nét tức giận: “Từ khi nào mà con lại bận tâm đến lời nói của người khác?”

Cô bé nghiêng đầu đi, hừ một tiếng, hoàn toàn phớt lờ.

Tống Hân Nghiên đang xem trò cảm thấy vẫn nên chủ trì công lý: “Đừng nghiêm khắc như vậy, dọa con bé nó sợ. Trẻ con ấy mà, đánh nhau là chuyện hết sức bình thường. Hồi bé tôi cũng thích đánh nhau, hơn nữa còn là trăm trận trăm thắng đấy, các bạn nam trong lớp đều sợ tôi. Đánh nhau nhiều, rất nhiều chuyện cũng được giải quyết dễ dàng hơn.”

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc gật đầu lia lịa, trong đôi mắt to tròn thoáng hiện nét hài lòng: “Mọi người đều bận rộn cả, việc gì có thể động tay thì không cần thiết phải dùng miệng, tránh lãng phí thời gian mà không hiệu quả.”

Tay đang lái xe của Tống Hân Nghiên trượt xuống.

Thật không ngờ, cậu của Hoắc Tấn Trung lại có một đứa con gái ranh ma và đáng yêu đến thế này.

Tưởng Tử Hàn tức đến xanh mặt, anh lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đang điều khiển xe mà còn không quên giơ ngón cái với cô bé, lạnh lùng nghiến răng nói: “Cá mè một lứa!”

Tống Hân Nghiên cười khẩy, chạm mắt với Tưởng Minh Trúc thông qua gương chiếu hậu, hai người nhanh chóng dời mắt, trong đầu chất chứa muôn vàn suy nghĩ.

Nhà họ Tưởng cách trường mẫu giáo không xa, chỉ đi vài phút là về đến.

Đó là căn hộ một tầng rộng rãi bình thường.

Tương phản với gam màu lạnh đơn điệu hợp với phong cách của Tưởng Tử Hàn, phong cách trang trí trong nhà lại vô cùng ấm áp, khắp nơi đều có hơi hướng trẻ con.

Ở lối vào được đặt một cái ghế để đổi giày cho trẻ em bằng nhung hươu màu cam, phần mở rộng của kệ giày được dán dạng decal thước đo chiều cao hoạt hình. Sô pha ở phòng khách được bọc màu cà rốt đáng yêu, rèm cửa màu da với các hình thêu hoa lá bằng thủ công, tươi mát lại ấm áp.

Hai cạnh ban công có các hộc và kệ để đồ, bên trong chứa sách vở và đồ chơi.

Tưởng Tử Hàn dắt con gái về phòng thay quần áo.

Tống Hân Nghiên tham quan hết trong nhà, có hơi kinh ngạc: “Không ngờ ông cậu kiêu hãnh lạnh lùng này cũng bình dị thế cơ à?”

Vừa mới lẩm bẩm nói này thì di động của cô bỗng vang lên.

Là ba cô, Tống Quốc Dũng.

Tống Hân Nghiên do dự một lúc rồi mới bắt máy: “… Ba.”

“Đến bệnh viện ngay, ông nội tỉnh rồi.”

Giọng Tống Hân Nghiên run lên vì vui mừng: “Vâng! Con… Con lập tức tới ngay đây.”

Ba tháng trước, ông nội cô không may bị ngã rồi lâm vào hôn mê.

Cuối cùng cũng đã tỉnh lại!

Cô cúp máy, vừa định tìm Tưởng Tử Hàn để chào tạm biệt thì liền thấy anh bước ra từ phòng của con gái.