Mẹ Dương Tùng niềm nở mời nhưng chú Quý lắc đầu không ngồi cùng.

Vụ đi xem mắt này nó chưa hỏi ý kiến chú đã đồng ý với bà rồi.

Chú vẫn chưa có chỉ thị cho nó được yêu nay lại đi xem mắt, nghe chừng về nhà nó sẽ được nghe ca kịch.

Nghe chú tra hỏi mà Thanh Du sợ toát mồ hôi:
- Nay mẹ đưa Thanh Du đi coi mắt sao? Con bé vẫn còn đi học mà mẹ vội gì vậy?
- Thì coi mắt yêu đương đi, chứ như con thì mẹ lo lắm.

Này nhé, Dương Tùng là luật sư, con bé cũng thi luật hợp quá còn gì?
Đã được bà thổi bóng, Dương Tùng cũng hùa vào:
- Anh có cháu gái xinh như này mà chẳng giới thiệu cho em gì cả?
- Con bé không hợp với cậu đâu.

- Anh yên tâm, em sẽ chờ Thanh Du học xong mới cưới.

Thanh Du nghe thấy vậy thì hài lòng, ít ra cũng có tận 4 năm để tìm hiểu cơ mà.

Cô Lan Anh cũng nói nếu nó có người yêu đi thì chú Quý nhất định sẽ lấy vợ.

Vậy nên Dương Tùng là đối tượng thích hợp giúp nó vụ này.

- Em cảm ơn anh, chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu phải không ạ?
- Yên tâm, anh không vội.

Thanh Du đang định nhìn chú cười nhưng vừa thấy chú hơi nhíu đầu mày là nụ cười trên môi cô đã tắt ngấm.


Thế Quý không nói thêm chỉ chào hỏi người lớn xong rời đi.

Thanh Du liếc nhìn thấy chú quay lại phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Tùng rất biết cách nói chuyện nên bàn ăn rộn tiếng cười.

Nhiều lúc Thanh Du cũng phá lên cười vui vẻ.

Thấy hai người hòa hợp, hai bà cũng vui vẻ không kém.

Dương Tùng còn đích thân đưa bà và Thanh Du về tận nhà:
- Cảm ơn cháu nhé! Khi rảnh cứ qua nhà bác chơi với Thanh Du.

- Vâng ạ, bác và em vào nhà đi ạ.

Thanh Du giơ tay chào tạm biệt Dương Tùng.

Anh ta chỉ tay vào điện thoại nói lớn:
- Lát anh nhắn tin nói chuyện với em được không?
Thấy bà nhìn mình ý bảo đồng ý nên Thanh Du cũng gật đầu với anh ta.

Bà khoác tay Thanh Du đi vào nhà hớn hở khoe:
- Hai đứa rất chi là hợp nhau bố mẹ Du ạ.

Cả nhà tất nhiên đang ngồi hóng kết quả nên vẫn tụ tập ở phòng khách.

Thấy hai bà cháu về là xúm vào hỏi thăm cật lực.

Bố Việt nghe thấy nói là luật sư thì cười đùa:
- Vậy sau này nếu hai đứa mà biện hộ cho hai người ở hai phía thì tranh luận hay phải biết nhỉ?
- Bố, con mới là tìm hiểu sao đã đi xa như vậy được ạ.

- Thì bố cứ lo xa dần đi không nhỡ bác sĩ bảo cưới thì không kịp lo ấy chứ?
Ông với mẹ cũng hùa vào trêu đùa.

Cô còn trẻ mà có đối tượng cả nhà đã vui vậy, nếu chú Quý nói kết hôn chắc nhà sẽ vui như Tết luôn ấy.

Thanh Du tắm rửa xong, chiếc khăn còn phủ trên mái tóc ẩm đang được cô day day thấm cho hết nước.

Cửa phòng tắm mở ra, đôi mắt cô cũng mở hết cỡ khi thấy chú Quý đang ngồi trên giường của mình.

Mà kinh khủng hơn là chú đang cầm điện thoại của cô nhắn tin với ai đó...!Dương Tùng? Đúng rồi...!anh ta nói về sẽ nhắn tin:
- Chú, sao chú lại sử dụng điện thoại của con?
- Lại đây.

- Không đâu ạ, bây giờ con lớn rồi, không như trước mà lại gần chú nữa.

Chú từ từ rời mặt khỏi màn hình điện thoại, đôi mắt sáng bỗng xẹt qua tia lửa điện:

- Cho cháu nói lại...!
Thanh Du không ngần ngại đến ngồi xuống ghế trên bàn học trả lời:
- Con đã nghĩ rồi, bây giờ con đã lớn nên không được ôm chú như trước nữa.

Chú cũng có bạn gái rồi, con cũng đến tuổi có người yêu rồi nên mọi thứ đều cần xử sự như người lớn.

- Cháu thích Dương Tùng rồi sao?
- Chưa nhưng con nghĩ tiếp xúc lâu dần sẽ thích, anh ấy khá thú vị.

- Chú cho cháu được yêu chưa?
Thanh Du giật mình vì bị quát.

Cô chẳng hiểu lí do gì mà cả nhà ủng hộ còn chú suốt ngày cấm đoán.

Đi gần bạn khác giới cũng bị cấm, bây giờ đi xem mắt tìm hiểu thôi chứ đã có gì đâu mà chú nổi cáu chứ? Người ta chưa kịp làm gì chú đã đánh gãy tay hắn để cô bị trả thù.

Việc của chú cô không cần biết, việc của cô chú cũng không cho cô biết.

Cuối cùng thì cô lúc nào cũng là đứa trẻ không lớn trong mắt chú.

Thanh Du hít một hơi dài, ấm ức nói:
- Vì sao chú lại cấm con? Con đâu có tham gia vào việc chú yêu ai? Đưa ai về nhà hay thân mật với ai con cũng không có ý kiến.

Trước kia con còn nhỏ thì chú nói gì con cũng ngoan ngoãn nghe lời nhưng bây giờ con đã 18 tuổi, à mấy tháng nữa là 19, tại sao con vẫn chưa được quyết định chuyện của mình.

Con cũng có rung cảm, cũng có cảm xúc đấy ạ.

Tại sao ông bà, bố mẹ đã đồng ý cho con đi xem mắt, đã coi con là người lớn, còn chú? Tại sao không chịu công nhận con đã lớn? Cho con quyền tự do yêu đương...!chú sợ con mải yêu không học hay sợ con vì yêu mà sa đọa bản thân? Con không phải người như vậy? Mà chú cũng từng đưa những cô gái trẻ về nhà, cũng vượt quá giới hạn với họ đấy thôi.

Con sẽ không như họ, không dễ dãi với người mình không yêu...!không vì danh vọng mà bán thân thể mình.

Con sẽ giữ gìn bản thân cho người mình yêu...!như vậy đã được chưa ạ?
Thấy chú im lặng, Thanh Du biết mình đã nói đúng, lặng lẽ đứng lên lấy máy sấy tóc.

Trong phòng có hai người nhưng chẳng ai nói, chỉ có tiếng của máy sấy tóc rù rì, thổi bay những sợi tóc dài thẳng mượt.


Chẳng mấy chốc mà tóc đã khô, người cũng đã khô nên cô lấy quần áo mang vào nhà tắm, bỏ chiếc áo tắm mà mặc quần áo vào người.

Ra ngoài, chú vẫn ngồi im không có ý định đi.

Nhìn chú như vậy thực lòng cô chẳng thấy quen.

Dù sao họ cũng là chú cháu, phân biệt rạch ròi như vậy làm gì nhỉ? Nghĩ thế, cô lại ngồi xuống cạnh chú:
- Muộn rồi, chú về phòng ngủ đi.

Con chỉ xem mắt thôi chứ đã yêu đâu.

Nếu chú không muốn thì con sẽ không gặp Dương Tùng nữa, không gặp bất kì ai nữa, sẽ cùng chú ế đến khi chú lấy vợ là được phải không? Sinh mệnh này của con do chú cứu sống, nhờ chú mà con có được ngày hôm nay nên con sẽ vì chú mà nghe lời được chứ? Chú không phải tức giận với con nữa, con sai rồi.

Chú lớn rồi nên chú được quyền yêu ai, thân thiết với ai hay thậm chí lấy ai con cũng không được so sánh...!con sai rồi, sẽ không hỗn như vậy nữa, con sẽ là đứa trẻ ngoan được không?
Thanh Du thấy lòng mình nặng trĩu, chẳng hiểu dạo này nó làm sao mà khi nói về chú với người khác thì trống lòng cứ nhói lên rồi đâu đó có cảm giác chua xót khó chịu lại còn có chút tủi thân, hờn dỗi.

Nó không muốn mình cãi nhau với chú, cũng không muốn chú lại giận cả tuần chẳng liên lạc nữa...!Nó lại im lặng khi thấy chú không nói gì, cũng chẳng dám nhìn mặt chú.

Ngồi mãi, nó nóng mặt khi biết chú đang nhìn mình liền quay lại thì đúng là chú đang nhìn thật.

Nó nhe răng ra cười làm hòa trước:
- Chú giận con hả?
- Ừm
- Con xin lỗi.
➡️➡️➡️.