Học mấy hôm rồi em có vấn đề gì không?
Nam ngồi bên cạch cô nở một nụ cười mang đầy thâm tình nhìn cô chằm chằm với mong muốn được nghe cô nói.
- Đàn anh, em với anh đâu có thân thiết đến mức anh chạy xuống đây học khóa của tân sinh viên đâu.
- Biết tên biết mặt ắt biết lòng, anh em mình sẽ thân nhanh thôi.
- Đàn anh đang làm gì bạn gái em vậy?
- Anh Nguyên.
Nguyên kéo ghế ngồi chen vào giữa cả hai.
Giáo viên trên bục giảng đường rất vui vẻ mà nói.
- Đây là Nguyên đàn anh khóa hai của các em em học sinh này có khá nhiều cống hiến cho ngành kinh tế và marketing vì vậy thầy mời đàn anh của các em đến đây để chia sẻ thêm về kiến thức của ngành này.
- Oa...!giỏi vậy.
- Đúng là thần mà, mới năm hai đã đạt thành tích vang dội như này thì về sau sẽ như nào đây.
- ....
Phương len lén nhìn anh rồi cảm thán anh ấy giỏi thật rồi lại tự so sánh với bản thân mình.
Vẫn cần phải học hỏi thêm nếu không sẽ không đứng bên cạch anh ấy được.
Nguyên đi lên bục tay cầm bút điện bắt đầu giới thiệu.
- Xin chào những tân sinh viên của trường ta, anh xin tự giới thiệu anh là Nguyên.
Như các em đã tìm hiểu thì marketing và kinh tế là hai ngành đang hot gần đây...
Phương chăm chú nghe nhưng lại chẳng lọt được một chữ nào vào đầu vì mải mê ngắm hình dáng anh giảng bài.
- Anh giảng vậy có hiểu bài không?
- Hiểu chứ, sao lại không hiểu được.
- Vậy lúc cuối anh nói như nào?
Nguyên nhoẻn miệng cười nhưng thực sự anh chằng có lấy một ý cười nào cả.
Cô mất tập trung không lắng nghe anh liếc cái là thấy chỉ là muốn nói hay là không thôi.
- Em đâu có nghe giảng, em mải mê nghĩ gì mà chẳng nghe anh giảng lấy một chút nào vậy.
Phương đỏ mặt như bị bắt gian vậy, cô không thể ăn ngay nói thật khai rằng mình mài ngắm anh mà không học hành, thật sự rất xấu hổ!
Nhưng cô chẳng biết phải nói sao để anh tin mà không tra hỏi thêm.
Linh nhìn hai con người đối diện mình mà thở dài một cái.
- Hai người tem tém lại chút, tôi còn chưa mảnh tỉnh dắt vai.
Phương đỏ mặt càng dữ hơn cô gục xuống mặt bàn không dám nói thêm gì nữa, quá xấu hổ rồi.
- Vậy em có muốn có người yêu không? Anh có mấy thằng bạn cũng chưa có người yêu.
- Khỏi khỏi anh ơi, yêu đương mệt lắm thà em uống ca cao năm lướt ipad ờ nhà có sướng hơn là suốt ngày bận rộn yêu đương.
- Vậy đừng kêu.
Anh gõ gõ đầu cô nhưng bất thành cô không chịu ngẩng lên.
Nguyên nhìn nhìn rồi trực tiếp kéo cô sát vào mình, tay len lút đặt lên đùi cô như là vô ý đặt ở đó.
Phương không dám cựa quậy, chỉ có thể cố gắng nhẹ nhàng kéo tay anh ra cho đỡ ngại.
Mọi người mà nhìn thấy thì chôn mặt đi đâu cơ chứ.
Linh với Nguyên cứ anh một câu tôi một câu đâu để ý Phương đang cố gắng đến mức nào chỉ để gỡ tay bạn trai mình.
Cô mím môi ngẩng lên, gương mặt ủy khuất nhìn chằm chằm anh.
- Anh trêu em!
- Anh đâu có trêu gì em đâu.
- Tý nữa em mách mẹ Hà rồi mẹ Hà dắt em ra quán có mấy anh đẹp trai.
Cô kêu lên tay đánh liên tục vào cái tay vừa chiếm được không ít chỗ hời từ cô.
Linh cảm giác chướng mắt vô cùng, má! yêu nhau thì tém lại chút đi chứ cô không quan tâm chứ có phải bị mù mà không nhìn thấy cơ chứ!
Ơ nhưng mà, quán có mấy anh đẹp trai??
- Phương! Quán lử đâu vậy? Chỉ cho tớ, tớ đến giải sầu.
- Quán ở đường xx, số aa ấy nhiều anh đẹp trai sáu múi.
- Ok ok, chiều nay cúp tiết đi chơi à không không đi giải sầu.
Nguyên ngồi đó đen mặt, từ hôm đấy đến tận giờ rồi mà vẫn nhớ quán ở đâu, giỏi lắm rồi.
Không còn nhớ người yêu đang ngồi chễm chệ cạch mình luôn rồi!.