Edit: Mây

Hình như Lâm Hòa có một giấc mơ rất dài và rất hỗn loạn.

Giấc mơ dài đến mức như làm cho cô một lần nữa trải qua từng chuyện từng chuyện một ở trong đó cùng Lăng Duyên.

Khi tỏ tình, anh nói với cô: “Hòa Hòa, em là nơi trái tim anh hướng về.”

Sau đó, vì lý do công việc của anh nên hai người đã không gặp nhau trong một thời gian dài, chỉ có thể nhìn thấy đối phương thông qua video.

Anh luôn thích trêu chọc cô nói: “Hòa Hòa, vì sao anh luôn có thể nhìn thấy bóng của mình trên những tác phẩm của em? Anh thích ăn cái gì bọn họ thích ăn cái đó, anh không thích cái gì bọn họ cũng không thích cái đó…… Vậy không bằng em cứ lấy anh làm nguyên mẫu viết tiểu thuyết ngôn tình đi, nữ chính tên là Hòa Hòa, anh yêu người tên Hòa Hòa đó.”

Có một khoảng thời gian anh rất bận, Lâm Hòa không liên lạc được với anh, gửi tin nhắn thì tin nhắn như chìm xuống đáy biển, gọi điện thoại thì cũng không có ai nghe máy, sau đó là trạng thái tắt máy.

Nửa tháng sau Lăng Duyên mới xuất hiện, cuộc gọi vừa được cô kết nối, người đàn ông lập tức áy náy, tự trách nói xin lỗi: “Hòa Hòa, thật sự xin lỗi, nửa tháng nay anh huấn luyện khép kín, cấp trên bất ngờ xách bọn anh đến vùng hoang vu, thu hết tất cả thiết bị liên lạc, cho nên mới không thể nói trước cho em biết, làm em lo lắng rồi.”

Có đôi khi cô cũng sẽ buồn bực tức giận, sẽ vì anh có ít thời gian dành cho mình mà làm nũng ấm ức, tính tình Lăng Duyên rất tốt đi dỗ dành cô, nói: “Bà cô nhỏ à, Hòa Hòa ~ Tha cho anh lần này đi, mấy ngày nay thật sự bận, thật sự không có thời gian……”

Chỉ một khoảng thời gian trước khi anh hy sinh, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, anh còn nói với cô: “Chờ anh hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh sẽ xin nghỉ phép, chúng ta về nhà bàn chuyện kết hôn với cha mẹ.”

……

Quá khứ đó, những ký ức đó, từng cảnh, mỗi một khung hình, giống như một bộ phim điện ảnh, mỗi một hình ảnh đều xẹt qua trong giấc mơ của cô.

Trong lòng Lâm Hòa nghẹn ngào, không nhịn được khẽ nấc lên.

Cho dù có là mơ, cô cũng biết rõ là Lăng Duyên đã không còn nữa.

Cho nên khi nhìn thấy những cảnh tượng đó trong mơ, nghe được mỗi câu anh đã từng nói, cô chỉ thấy càng khó chịu hơn.

“Tình hình của cô ấy……”

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị cảm nắng……”

Có giọng nói bỗng nhiên xông vào, cô không nghe rõ ràng lắm, nhưng giọng nói vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng kia lại rất quen thuộc với cô.

Giống Lăng Duyên.

Lâm Hòa đang vật lộn trên bờ vực của giấc mơ và sự tỉnh táo, không biết vì sao những lời thoại trong kịch truyền thanh lại vang lên bên tai cô.

“A Linh, tình yêu của ta……”

“A Linh, A Linh……”

Nước mắt chảy xuống dọc khóe mắt Lâm Hòa, chảy đến bên tai.

Giọng của Vệ Thụ, cũng thật giống Lăng Duyên.

Nhưng mà, cuối cùng cũng không phải là anh.

Lâm Hòa như là thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích nào đó, từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt là một mảnh trắng xanh, cô không khỏi nhíu mày lại, nheo mắt.

Ý tá ở bên cạnh nhìn thấy cô đã tỉnh lại, cười nói: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”

Lâm Hòa há miệng th/ở dốc, khô khốc nói: “Cũng tạm ổn, cảm ơn.”

Ý tá cười nói: “Nghỉ ngơi thêm đi, chờ lát nữa truyền xong rồi nếu không có chuyện gì thì cô có thể về.”

Ánh mắt Lâm Hòa mờ mịt lỗ trống, một lát sau, cô quay đầu hỏi y tá: “Tôi…… Sao lại tới được bệnh viện?”

Y tá nhìn cô rồi nói: “Là một người đàn ông  lớn lên rất tuấn tú đưa cô tới, còn có hai cô bé đi cùng anh ta, hình như là em gái của anh ta, tôi nghe thấy có một cô bé gọi anh ta là anh trai.”

Lâm Hòa chỉ biết mình bị ngất xỉu ở Disneyland, sau đó cô không có ấn tượng gì nữa, cho nên mới hỏi y tá, nghe y tá nói như vậy, tiền thuốc men cũng là người ta trả.

“Bọn họ đâu rồi?” Lâm Hòa lại hỏi, giọng nói rất nhẹ.

“Chắc là…… Đi rồi?” Y tá chớp chớp mắt, nói với Lâm Hòa: “Hình như là muốn đi đón sinh nhật, tôi nghe bọn họ nói đi mua bánh sinh nhật gì đó.”

Y tá đi rồi, Lâm Hòa ngẩn ngơ nằm trên giường bệnh.

Nghe bác sĩ nói cô gái kia bị ngất xỉu không có gì nghiêm trọng, Vệ Thụ lập tức dẫn Vệ Lâm và Tô Dạng Dạng đi ra khỏi bệnh viện.

Bị chuyện này giày vò một lúc, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, trời đã tối rồi.

Ba người đến một nhà hàng, Vệ Thị bảo Vệ Lâm và Tô Dạng Dạng thích ăn cái gì thì gọi cái đó, anh lấy điện thoại ra cúi đầu tùy ý lướt Weibo.

Vừa vào đã bị các loại fan tag và bình luận, thậm chí cả tin nhắn cũng bị khủng bố.

【Giọng của anh Thụ a a a a a a a a tôi chết mất thôi!!!】

【Bởi vì nguyên tác quá nổi tiếng nên đi nghe kịch truyền thanh, sau đó lại tìm đến đây, Thụ Thụ ma ma yêu vịt con!!!】

【Hôm nay cũng là là ngày muốn sinh khỉ cho anh Thụ!】

【Thụ,《Bán sinh linh》tập tiếp theo khi nào ra vậy, chờ không nổi nữa hu hu hu hu】

【Mỗi ngày dựa kịch truyền thanh của anh để kéo dài cuộc sống,có thể đăng một bài lên Weibo làm để ta vui vẻ mà kêu hai tiếng anh trai không, coi như tôi cầu xin đó, có được không? Ôi tôi hèn mọn quá đi qwq】

……

Vệ Thụ chỉ xem tin tức một thôi, sau đó quay  lại trang đầu, hơi ngẩng người nhìn danh sách những người theo dõi đăng đủ kiểu bài trên Weibo.

Bỗng nhiên, ngón tay đang di chuyển trên màn hình của Vệ Thụ dừng lại.

Anh nhìn thấy Mộc Mộc Hòa tác giả của《Bán sinh linh》tối hôm qua đã đăng một bài lên Weibo.

Thời gian là hơn 9 rưỡi tối hôm qua, lúc ấy anh đang trên đường về nhà.

Ảnh chụp là cảnh đêm sông Hoàng Phố.

Trách không được Thủy Nguyệt nói thứ sáu này cô Mộc muốn đến phòng làm việc, thì ra là đã tới Thượng Hải.

Lúc Vệ Thụ cụp mắt lướt Weibo, hoàn toàn không biết hai cô nhóc đối diện vừa gọi đồ ăn vừa tai kề tai thì thầm với nhau.

“Anh, bọn em gọi được rồi, anh nhìn xem anh có muốn ăn gì không, gọi thêm vài thứ?” Vệ Lâm đưa thực đơn cho anh.

Vệ Thụ lập tức đặt điện thoại xuống, nhìn món ăn các cô gọi, lại gọi thêm vài món.

Bởi vì lát nữa anh còn phải lái xe, cho nên không mở rượu chúc mừng Tô Dạng Dạng, dùng nước trà nước trái cây linh tinh thay thế.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Vệ Lâm được bạn cùng phòng ủy thác, vội vàng chủ động mở miệng nói: “Anh, chúng ta chụp ảnh đi! Làm kỷ niệm!”

Vệ Thụ bất đắc dĩ, khẽ cười, đồng ý.

Vì thế, Tô Dạng Dạng hoa si Vệ Thụ mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng có được chụp ảnh chung với Vệ Thụ.

Lúc  ăn cơm Tô Dạng Dạng lấy hết can đảm to gan hỏi: “Anh Thụ, tập tiếp theo kịch truyền thanh của《Bán sinh linh》khi nào ra ạ?”

Vệ Thụ cười nhạt nói: “Cái này tôi không quyết định được, phải xem tiến độ của đoàn phim.”

“Anh ơi, chị gái nhỏ trong tấm ảnh và video hôm nay em gửi cho anh có phải có nét cực kỳ giống Sương Linh không?” Vệ Lâm kích động hỏi.

Tô Dạng Dạng liên thanh phụ họa: “Em cũng cảm thấy như vậy! Chị gái nhỏ này thật sự giống Sương Linh, nhất là con bướm kia thế mà lại có thể dừng ở đầu vai chị ấy, đây là tình tiết đẹp một cách hoàn  hảo trong phim truyền hình!”

Vệ thụ bị hai người bọn họ nhắc tới, lại nghĩ đến cô gái bị ngất xỉu kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ở Disneyland kia anh đã nhận ra ngay cô là người mà Lâm Lâm đã chụp, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, anh hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều về những thứ khác.

Hiện tại không nhịn được hơi lo lắng, cô đã tỉnh hay chưa……

Hơn nữa, vì sao trong lòng anh lại cảm thấy cô rất khổ sở?

Thật kỳ quái.

Vệ Thụ không trả lời Vệ Lâm nói, chỉ dặn dò cô bé: “Lén ngắm là được rồi, đừng gửi cho những người khác, càng không được đăng lên trên mạng, nếu không có thể sẽ mang đến phiền phức và sự hỗn loạn cho người ta.”

Vệ Lâm liên tục gật đầu, “Vâng, em biết rồi, tấm ảnh và video này chỉ có ba người chúng ta có.”

Tô Dạng Dạng cũng cam đoan với Vệ Thụ: “Em cũng sẽ không truyền ra ngoài.”

Vệ Thụ gật đầu, cười nói: “Ăn đi, ăn xong đưa hai đứa về trường học.”

……

Sau khi Vệ Lâm và Tô Dạng Dạng bước từ trên xe xuống, Tô Dạng Dạng kéo một cánh tay Vệ Lâm, một tay xách theo bánh sinh nhật thần tượng mua cho cô ấy, còn thở dài một hơi: “Hôm nay thật sự giống như một giấc mơ, tớ không chỉ gặp được thần tượng, còn cùng chụp chụp ảnh chung cùng anh ấy, thậm chí còn nhận được bánh sinh nhật thần tượng tặng cho tớ, sau đó được thần tượng tự mình đưa về trường học!!!”

Cô ấy càng nói càng kích động và hưng phấn, cười ha ha vài tiếng, lắc lắc cánh tay Vệ Lâm, nửa đùa nửa thật nói: “Lâm Lâm, anh Thụ có bạn gái chưa? Nếu thật sự chưa có thì để tớ thử, nói không chừng có thể trở thành chị dâu của cậu!”

Vệ Lâm ghét bỏ cười đẩy Tô Dạng Dạng một chút, “Cậu thôi đi, anh trai tớ không thích người như cậu.”

“Vậy anh Thụ thích kiểu người như thế nào?” Tô Dạng Dạng tò mò hỏi.

Vệ Lâm suy nghĩ, rất nghiêm túc tiết lộ tin đồn năm xưa của Vệ Thụ với bạn cùng phòng, làm như thật nói: “Anh trai tớ, anh ấy thích người lớn hơn anh ấy.”

Tô Dạng Dạng: “……”

“Lâm Lâm, cậu có biết cách nói chuyện không hả, lời này làm một hủ nữ như tớ rất dễ suy nghĩ lệch lạc đó!”

Vệ Lâm hừ một tiếng: “Là đầu óc cậu đen tối, trách tớ cái gì!”

“Thì ra anh Thụ thích tình chị em à,” Tô Dạng Dạng mất mát nói: “Đáng lẽ tớ nên bảo ba mẹ tớ sinh tớ sớm mấy năm!!!”

Vệ Lâm: “……” Đến chịu, điên rồi.

Vệ Thụ từ cổng trường Vệ Lâm quay đầu trở về, vốn nghĩ chạy thẳng về nhà, kết quả cuối cùng xe  lại dừng ở trước bệnh viện.

Anh ngồi trong xe một lúc lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra xuống xe, bước chân đi vào bệnh viện.

Chỉ nhìn một cái.

Xác định cô đã tốt lên rồi thì anh có thể yên tâm trở về.

Lâm Hòa vừa mới truyền xong, bảo y tá rút kim ra.

Cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy ra, có một người cao lớn xuất hiện, Vệ Thụ vừa lộ mặt, y tá lập tưcs cười, nói: “Hả? Sao anh quay lại rồi?”

Vệ Thụ hơi ngượng ngùng, lại có chút xấu hổ, anh giơ tay gập ngón trỏ vuốt chóp mũi, cười nói: “Đến xem cô ấy thế nào……”

Y tá cảm thán: “Người tốt bụng giống như anh vậy không nhiều lắm, không chỉ nhiệt tình đưa người ta đến bệnh viện trả tiền thuốc men, còn quan tâm đến tình trạng của  người bệnh. Người xa lạ có thể làm được như vậy đúng là thật sự tốt bụng.”

Rồi sau đó cô ấy quay đầu lại nói với Lâm Hòa đang nhìn Vệ Thụ: “Hôm nay cô thật sự gặp được người tốt rồi!”

Y tá nói xong lập tức đẩy xe đẩy y tế rời khỏi phòng bệnh.

Vệ Thụ bỗng nhiên cảm thấy cảm thấy mình làm chuyện này là rất thừa thãi, rõ ràng ngay từ đầu đã hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng nói không có chuyện gì nghiêm trọng.

Nhưng anh còn lái xe ngược đường quay về đây.

Lúc này bầu không khí trong phòng bệnh trầm mặc đến kỳ lạ, tạo ra một loại xấu hổ làm cho người ta cảm thấy không tự nhiên.

Lúc Lâm Hòa nghe thấy anh phát ra câu nói đầu tiên bỗng nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh, mà đuôi mắt cô đã ửng đỏ từ lúc anh phát ra từng câu từng chữ kia.

Ánh mắt giống như bị sương mù bao phủ, mơ màng.

Vệ Thụ thấy cô đã tỉnh, người ngồi dựa vào trên giường bệnh, xem như tự nhiên nhẹ giọng nói: “Không có việc gì là tốt rồi, vậy tôi……”

Anh còn chưa nói hết câu, nước mắt Lâm Hòa chạy từ khóe mắt xuống.

Bỗng nhiên cô mở miệng cắt ngang lời anh nói, nhẹ giọng nghẹn ngào: “Thật sự xin lỗi, tôi biết tôi có thể rất vô lý, nhưng mà……”

Cô quay đầu đi, ánh mắt liếc sang bên kia, cụp mắt xuống, lông mi không ngừng run rẩy cầu xin: “Anh có thể hay không, đừng nói chuyện, được không?”

Nghe thấy tiếng khóc đè nén của cô, Vệ Thụ hơi nhíu mày, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài hình ảnh.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Hòa đã hơi run rẩy cùng với tiếng khóc nức nở nỉ non: “Một lát là tốt rồi.”

Vệ Thụ mím môi.

Trái tim trong lồng ngực như bị một thứ gì đó thật sự đâm vào rất đau đớn.

Cảm giác đau đớn không rõ ràng không mãnh liệt, nhưng cũng không có cách nào bỏ qua.

Chốc lát sau, hai mắt Lâm Hòa đẫm nước mông lung nhìn một bàn tay cầm điện thoại xuất hiện trước mắt.

Ngón tay người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, rất đẹp.

Màn hình điện thoại trong lòng bàn tay anh sáng lên, giao diện là một bản ghi nhớ, trên đó có một chữ.

—— Được.

NOTE: Những xưng hô “ta – người” hay “hắn – nàng” đều là edit theo cốt truyện cổ trang mà nữ chính viết chứ không phải mình edit sót mọi người không thắc mắc nhé!