Ngày lễ tất nhiên là náo nhiệt, thành Trường Anh từ hôm nay cho tới tận ngày 15 sẽ đèn đuộc rực rỡ. Trên dốc Thượng Long vô số người đang bái tế tổ tiên, từ xa xa nhìn tới trên dốc sao trời và đuốc nối liền nhau cực kỳ tráng lệ. Có lẽ đây là khoảng cách giữa người và trời gần nhau nhất.

Từ trước tới giờ Vân Diệp luôn dùng thái độ của người ngoài cuộc để nhìn vào mọi thứ ở Đại Đường, đặt bản thân ở địa vị tiên tri, xuyên việt như giấc mộng vô cùng chân thực, lịch sử dài dằng dặc giống màn kịch, y biết được ngày chết của Lý Nhị, biết được ngày chết của hoàng hậu, biết được kết cục tất yếu của Lý Thừa Càn, cho nên với hoàng gia chẳng hề có kính sợ. Nay mộng cảnh chiếu vào hiện thực, nhân vật trong kịch lại đột nhiên nhảy ra uy hiếp mình, điều này làm Vân Diệp bối rối không biết phải làm sao. Có chút trách bản thân, rõ ràng biết hai vợ chồng Lý Nhị không một ai dễ đối phó còn chêu chọc vào, thế này có khác gì đập ruồi trên đầu hổ cơ chứ?

Nếu như cố muốn nói co khác biệt gì thì mình vỗ không phải là con hổ, mà là hai con bá vương long. Lão Trình nói đúng lắm, nhập thế thì phải cho ra nhập thế, đừng có người thì nhập thế rồi, tâm tư vẫn còn ở ngoài, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi, còn là thiệt thòi lớn. Thật quá sâu sắc, Lão Trình vẻ ngoài thô lỗ mới chính là trí giả thực sự.

Lão nãi nãi rất thích cuộc sống hiện tại, vừa có thể diện lại vinh diệu tổ tiên, cuộc sống tốt đẹp mà dập vỡ đầu cũng chẳng cầu nổi thì ai bỏ được? Vân Diệp hiểu rằng chỉ cần mình bỏ đi tôn nghiêm, bỏ đi kiêu ngạo, bằng vào tính cách của mình nhất định lấy được lòng Trường Tôn hoàng hậu, làm một thần tử Đại Đường thực sự, cuộc sống hạnh phúc này sẽ duy trì mãi mãi, thậm chí hạnh phúc hơn cũng có thể.

Giữ tôn nghiêm của bản thân? Giữ kiêu ngạo của bản thân?

Xã hội phong kiến không tồn tại những thứ này, chế độ này vĩnh viễn có một người đứng trên đầu ngươi quát tháo sai bảo. Trừ khi ngươi giết chết hắn. Bất kể là trên lịch sử hay là trong diễn nghĩa, Lý Nhị đều là cái móng giò khó gặm, thanh danh thiên cổ đệ nhất hoàng đế không phải là vô cớ mà có. Tạo phản à, khác gì chán sống đâu.

Hoa viên im ắng, chỉ có tiếng lào xào của gió thổi lá khô, trên trời không có trăng, bầu trời như tấm màn đính đầy bảo thạch sáng lấp lánh, giống như đang nháy mắt với người. Lấy không nổi, cách mấy triệu năm ánh sáng cơ mà.

Mỗi khi tới ba mươi, mùng một, mặt trăng lại chổng cái mông đen xì về phía mặt đất, đi cười nịnh nọt mặt trời. Ta có nên nịnh nọt con kim phượng hoàng kia không? Mặc dù nghe lão nãi nãi nói con phượng hoàng đó cực kỳ xinh đẹp, Vân Diệp cũng không muốn cúi đầu xuống. Tới cái thế giới quen thuộc mà xa lạ này, cái thứ duy nhất mình có là tinh thần của bản thân. Mao thái tổ đã nói, con người cần một chút tinh thần, tuân theo di huấn của lão nhân gia, Vân Diệp muốn giữ thế giới tinh thần của mình không bị chủ nghĩa phong kiến chiếm lĩnh.

Đầu óc Vân Diệp hỗn loạn.

Tiểu Nha vất vả ôm một cái áo choàng lớn từ cửa vòm đi vào, nó ở ngoài cửa nhìn trộm lâu lắm rồi, ca ca một mình ngồi ngây ra trên ghế đu. Nãi nãi không không cho nó vào quấy rầy, ca ca lạnh tới run lên rồi, không biết phạm lỗi gì mà bị nãi nãi phạt. Nó lén lút lấy áo choàng của ca ca mang tới, mong rằng nãi nãi không nhìn thấy. Tiểu Nha nghĩ như thế.

Vân Diệp không hề phát hiện ra Tiểu Nha, vẫn chím đắm trong tưởng tượng về hậu quả đáng sợ, Phương Hiếu Nhụ kiên trì nguyên tắc của mình, đối diện với uy hiếm Minh Thành tổ muốn tru diệt cửu tộc, ông ta cứng rắn nói:" Ngươi diệt thập tộc của ta thì sao nào?" Khí tiết kiên định, lập trường vững vàng, cho nên hơn 1300 người theo ông ta xuống suối vàng.

Giữ kiêu ngạo của bản thân, giữ ý chí của bản thân sẽ phải trả cái giá lớn như thế sao?

Tiểu Nha không với tới vai Vân Diệp, liền khoác áo lên đầu gối của y, nó không biết rằng động tác nhỏ của mình đã hoàn toàn phát nát tự tin mà Vân Diệp vừa mới lập nên. Lấy cả nhà ra đánh cược là hành vi bại não, đừng nói cả nhà, mà lấy một sợi tóc của Tiểu Nha ra đánh cược thì cũng không thể dung thứ được. Làm gấu chó thì làm gấu chó, vì Tiểu Nha thì làm rùa đen cũng được.

Khoác áo choàng lên, ôm Tiểu Nha vào lòng, quấn chặt lấy. Phiền não đã vứt bỏ hết ra đằng sau, hai huynh muội cứ thế đua đưa trên ghế đu.

- Ca ca làm sai chuyện gì à?

- Ca ca làm sai thật, đem những thứ không quan trọng còn coi to hơn trời, hiện giờ không còn nữa, chuyện phiền muội đi rồi, ôm chặt nhé, chúng ta đu nào.

Nghe thấy tiếng cười truyền ra, thần kinh căng thẳng của lão nãi nãi liền được buông lỏng, Tiểu Diệp cuối cùng đã bươc qua đươc cái hố đó. Hai tay chắp lại thành kính cầu khẩn với Phật Tổ, đừng để Tiểu Diệp bị dày vò như thế nữa.

Tiếng chuông vang lên, năm Trinh Quan thứ ba đã tới.

Vân Diệp quyết định thỏa hiệp, thỏa hiệp với cái vương triều phong kiến chết tiệt, mặc dù y rất hưởng thụ sinh hoạt bây giờ. Ở đời sau cũng chẳng có mấy tôn nghiêm, nhưng vừa tới triều Đường, tôn nghiêm liền trở nên cực kỳ quan trọng, chẳng trách mà nói một người là rồng, ba người là sâu, y đã có cảm thụ sâu sắc.

Uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to là thói quen của nhà Lão Trình. Mặt trời vừa mới mọc lên, tiệc rượu đã vào cao trò, một đại hán mặt râu ria dẫn ba đứa nhi tử sáng sớm tinh mơ cùng Vân Diệp tới chúc tên ăn nhậu. Trình Xử Mặc, Trình Xử Lượng, Trình Xử Dật tuổi lần lượt là 18, 15, 14. Ba hảo hán cũng là ba con ma rượu, bình chứa đẩy rượu Tam Lặc Tương cứ thoải mái ngửa cổ đổ vào, thở ra đầy hơi rượu, miếng thịt kho tàu to cả tấc cho vào miệng chẳng cần nhai đã nuốt đánh ực.

- Tiểu tử ngươi chỉ lo không đâu, bảo ngươi ủ thêm ít rượu ngon, ngươi lại không chịu. Nạn dân có hoàng thượng lo rồi, ngươi khẩn trương cái quái gì? Hiện giờ trong nhà chỉ có Tam Lặc Tương miễn cưỡng cho vào bụng được, nghĩ mà xúi quẩy.

Lão Trình vừa uống rượu vừa mắng mỏ Vân Diệp: nguồn TruyệnFULL.vn

- Bá bá, thứ rượu trắng đó cực kỳ hao tốn lương thực, ba cân lương thực mới nấu được một cân rượu, người cũng biết, lần này tiểu chất lấy mạng đặt cược vào câu nói của sư phụ. Nếu mà năm nay có nạn châu chấu thật, giữ lại một nắm lương nói không chừng cứu thêm được một mạng người.

- Hoàng hậu nương nương muốn đích thân dạy bảo ngươi, tiểu tử ngươi thể diện lớn thật đấy, trên triều đã truyền khắp rồi, mọi người bàn tán xôn xao, nếu chẳng phải bệ hạ độc đoán không cho phép lắm mồm thì đã có quan viên tham tấu ngươi rồi. Thế nào, vừa mới làm quan đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cảm giác bị rán mỡ ra sao?

Lão Trình hể hả hỏi:

- Liên quan gì tới tiểu chất, là hoàng hậu muốn dạy tiểu chất, đâu phải là tiểu chất với cao cầu khẩn, tham tấu cái gì? Vân gia chỉ là tiểu hộ, không chịu nổi đâu.

Nhắc tới chuyện này là Vân Diệp điên tiết:

- A, còn cứng à, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, coi trọng ngươi, sợ ngươi đi lạc được làm hỏng kỳ tài, cho nên mới đích thân quản giáo, cho ngươi thể diện ngươi còn không lấy, ngươi cho rằng mình là cái gì? Thiên hạ này đầy kỳ tài, quái tài, vì sao chỉ ngươi có được cơ hội này, người khác phải rúc trong lều cỏ ăn cháo uống nước lã? Quốc triều chưa bao giờ có chuyện tốt đẹp như thế rơi vào đầu ngươi, còn không mau tạ ơn? Chạy tới nhà ta ăn chực thì thu lại cái bản mặt đệ tử cao nhân đi, ngoan ngoãn mà đi học. Nương nương nói sao thì là như thế, đúng là đúng, sai là sai, hiểu không?

Vân Diệp phát hiện ra bất kỳ ai nếu đầu hàng một lần, dần dần sẽ thành một loại thói quen, tối qua nói chuyện với nãi nãi thì đầy bụng bất mãn, giờ Lão Trình oang oang mắng ép đầu hàng, trong lòng lại chẳng có chút phản kháng nào. Vân Diệp biết mình không phải là hạng người sinh ra làm việc lớn, thôi thì cứ sống bừa trong cái đại gia đình phong kiến này đi.