Ban đêm, mưa to như trút nước, trên đường không có nhiều xe lắm, đủ không gian cho người đua xe và người đuổi xe phát huy hết nấc.
Bình thường Chu Thanh Dao đi tàu chậm quen rồi, bất thình lình đạp mạnh ga, lực đẩy mạnh mẽ khiến trái tim cô đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Nhưng cho dù có sợ hãi thì cô vẫn không dừng việc truy đuổi.
Kỹ thuật lái xe của cô bình thường, ngày thường gần như không lái xe với tốc độ cao.

Vừa rồi đuổi theo xe kia bi ai vừa hết đèn xanh, xe phía trước lại đạp mạnh chân ga như vội vàng đi đầu thai.
Cô đuổi theo mấy km mới miễn cưỡng đuổi kịp đèn sau của người ta.
Giao lộ phía trước rẽ trái, lại đi thêm một đoạn là đường cao tốc.
Chu Thanh Dao tự biết vừa lên cao tốc là mình xong đời, dứt khoát căn răng dậm chân, tốc độ xe dâng cao.
Tốc độ xe nháy mắt vượt quá 100 mã lực, cả người cô bắt đầu bay.
“-----Kít!”
“-----Ầm!”
Hai tiếng vang lớn gần như vang lên cùng lúc.
Porsche và Land Rover đâm vào nhau, lấy tư thái đôi bên cùng tổn hại mạnh mẽ ép dừng xe.
Dưới sự va chạm mãnh liệt, cho dù có túi hơi bảo vệ an toàn thì đầu vẫn đập mạnh vào tay lái, cái trán lập tức sưng lên.
Cô choáng váng một lúc, vất vả lắm mới khôi phục chút ý thức thì cửa xe bị người bên ngoài mở ra một cách bạo lực.
Một người ăn mặc chỉnh tề với bộ tóc màu trắng bỗng xuất hiện trước mặt cô, ban đầu không nhận ra cô nên trực tiếp chửi ầm lên.
“Con mẹ nó cô mù à, cố ý đúng không, có bệnh phải không?”
Điệu bộ chửi nhau vẫn giống thời thiếu niên, chỉ là giọng nói không bén nhọn như thời niên thiếu mà hơi trầm thấp, có vài phần trầm ổn của đàn ông trưởng thành.
Trán Chu Thanh Dao đâm bị thương, miệng vết thương còn đang chảy máu, cả người mơ hồ, chậm rãi quay đầu nhìn anh ta.
Ngay giây phút nhìn rõ mặt cô, Tóc Trắng hoảng hốt mấy giây, vừa kinh ngạc lại không dám tin, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
“Em không phải là…người kia…người kia của Tiêu gia sao?”
Cô dùng chút sức cuối cùng còn sót lại để cởi đai an toàn, tùy ý lau vết máu chảy ồ ạt trên mặt, gian nan nở nụ cười, mong chờ lại thấp thỏm hỏi: “Anh biết Trình Tiêu…ở đâu không?”
Vừa nói xong âm chữ cuối cùng.
Trước mắt cô bỗng lóe lên ánh sáng, dáng người đàn ông cũng ngày càng mơ hồ.
Nghiêng người, hoàn toàn mất đi ý thức.
-------
4 giờ sáng, ngoài cửa sổ thổi tới trận gió to.

Chu Thanh Dao tỉnh lại từ trong hôn mê, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
“Dao Dao, cuối cùng cậu cũng tỉnh!”
Hồ Mộng ngồi canh ở bên cạnh cô kích động đứng bật dậy.
“Cảm thấy thế nào? Thân thể còn khó chịu không?”
Cô khẽ lắc đầu, sau đó là cảm giác choáng váng, mặc dù vết thương trên trán đã được băng bó cẩn thận nhưng vẫn sưng to, chạm nhẹ một cái đã đau điếng người.
“Còn ổn.”
Chu Thanh Dao giãy dụa muốn dậy, khẽ tựa vào đầu giường.
Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ lên của Hồ Mộng, hình như vừa khóc một hồi.
“Mắt cậu bị sao thế?”
“Không có gì.”
Cô không muốn nghĩ tới chuyện không vui đó, nghĩ thôi đã khó chịu bẹp miệng, cố nén nước mắt, giọng mũi rất đậm, “Thì là cãi nhau một trận to với anh ta, tan ra trong không vui.”
“Ai?”
“Còn có thể là ai, còn không phải là kẻ điên kia!”
“Không biết anh ta nghe tin tớ muốn kết hôn từ đâu mà kỳ kỳ quái quái chúc tớ tân hôn hạnh phúc, còn nói chồng tương lai của tớ nhất định sẽ nợ nần tuổi trung niên, tuổi già bệnh liệt nửa người.

Cái người khốn nạn gì không biết, có lớn mà không có khôn, còn giống hệt trước kia, chỉ biết nói mấy câu chọc người tức giận!”
Lỗ hổng trí nhớ của Chu Thanh Dao đột nhiên được rót vào đoạn ký ức đã quên, cô nhìn chằm chằm Hồ Mộng, hai tay bấu chặt quần áo của bạn, “Dương Khả ở đâu?”
“Đi rồi.”
Hô hấp của cô đình trệ một giây, tiếp theo lập tức xốc chăn lên muốn đuổi theo ra ngoài.
Hồ Mộng hoảng hốt đè thân thể lộn xộn của cô lại, “…Cậu muốn làm gì?”
“Không còn kịp rồi.”
Cô buồn rầu nói, nóng lòng muốn tránh thoát sự kìm kẹp của Hồ Mộng, “Tớ nhất định phải đuổi theo anh ta, anh ta biết Trình Tiêu ở đâu…chắc chắn anh ta biết…”
Không đợi Hồ Mộng lấy lại tinh thần, cô cô giãy giụa xuống giường như kẻ điên, ngay cả giày chưa kịp đi đã chạy ra khỏi phòng bệnh, bị Hồ Mộng bừng tỉnh giữ chặt.
“Đừng nháo, trên đầu cậu còn vết thương.”
“Nhưng mà tớ…”
“Nè, cái này cho cậu.”
Cô phe phẩy tờ giấy trắng trước mặt cô bạn thân, tựa như sớm đoán ra tâm tư của bạn mình, kiêu ngạo hừ hừ, “Thời điểm mấu chốt vẫn là chị em đáng tin cậy.

Vì giúp cậu lấy cái này mà tớ phải thấp hèn cầu xin anh ta, anh ta còn kiêu căng các kiểu, xin mãi mới chịu cho…”
Câu nói kế tiếp nháy mắt nuốt về bụng, Hồ Mộng ngớ người nhìn cô bạn biết mất trước mặt mình, vội đuổi theo sau hét lên.

“Này…tốt xấu gì cũng phải đi giày đã chứ!”
-----------
Trình Tiêu biến mất trong một đêm.
Tối hôm qua cửa hàng mở tiệc chúc mừng, Thang Viên và Du Điền suýt chút nữa mệt đến liệt người, vừa ngủ chưa được chục phút thì cửa phòng bên cạnh đóng “ầm” một tiếng, đánh thức Thang Viên vừa thiu thiu ngủ, làm anh sợ tới mức ngã lăn xuống giường.
Anh mơ màng bò dậy, vừa ra cửa đã gặp Du Điền cũng bị đánh thức.
Khắp phòng đều là mùi rượu gay mũi, Thang Viên bịt chặt mũi, sắp ói.
“Tiêu gia bị cái gì k1ch thích thế?”
“Quỷ biết.”
Du Điền mặc quần đùi chạy ra ngoài, lạnh đến run rẩy, “Trước nâng lên giường đi, đừng để bị cảm.”
Hai người mất sức chín trâu hai hổ mới đưa được một người đàn ông khỏe mạnh cao 1m8 lên giường lớn.
“Dao Dao…”
Hai người vừa xoay người định ra ngoài thì sau lưng bỗng vang lên vài tiếng gọi trầm thấp.

Quay người nhìn lại, người đàn ông trên giường nằm cong cong như con tôm, tư thế ngủ giống như trẻ con.
Đôi môi mấp máy, lặp lại hai chữ này.
Hai người nhìn nhau, ăn ý buông tiếng thở dài.
Thật đúng là, hàng năm như thế, đều sắp trở thành một tiết mục được lưu trữ rồi.
Mỗi năm, đêm chúc mừng cửa hàng vừa kết thúc thì hôm sau sẽ xuất hiện một con ma men.
Trong khoảng thời gian say xỉn, người như bị bóng đè quấn lấy, rầm rì gọi liên tục cái tên này.
Thang Viên nhào nặn cái mặt béo của mình, xúc động nói: “Một người đàn ông si tình như này đến tớ cũng phải cảm động rơi lệ.”
“Lúc tỉnh táo thì không cho chúng ta nhắc tới, vừa say rượu thì biến thành đức hạnh này đây, hận không thể gọi đến hai chữ kia nở hoa.”
Du Điền hoạt động thân thể cứng đờ, tỏ vẻ đồng ý.
“Nói thật, tôi có điểm không hiểu Tiêu gia.”
Anh moi moi cái mũi, hoang mang nói: “Nếu cậu bảo không yêu thì nhiều năm qua dám biến mình thành vật cách điện với phụ nữ vì cô ấy, chỉ riêng khách hàng nữ yêu thích nhớ nhung Tiêu gia đã đếm không xuể, càng đừng nói cô chủ khách sạn trắng trẻo xinh đẹp nhiều tiền kia.

Cậu ấy có bao giờ thật sự liếc mắt nhìn người ta một cái không?”
“Nhưng nếu cậu nói yêu thì vì sao nhiều năm qua không cho phép chúng ta nhắc tới, vừa nhắc là trở mặt ngay, rốt cuộc muốn cái gì?”
“Cậu nói, trước kia nghèo không yêu nổi, nhưng hiện tại có tiền rồi, vì sao không đi tìm người?”

“Tìm cái gì?”
Du Điền lắc đầu, “Cậu quên rồi à, lần trước bạn học của cậu ấy có nói cô gái nhà người ta xuất ngoại du học, biết đâu tương lai sẽ định cư ở nước ngoài, sao còn nhớ rõ mấy chuyện tình ngày xưa?”
“Aiz, tôi không thích nghe lời này của cậu đâu nha.

Nhìn kiểu gì thì Cái Đuôi Nhỏ cũng không giống loại người vô lương tâm, cô ấy tuyệt đối không…”
“Hiện thực chút đi…”
Du Điền dí mạnh đầu anh một cái, trầm giọng nói: “Cậu nghiêm túc nghĩ lại đi, món đồ 6 năm trước cậu thích, hiện tại cậu còn thích không?”
Thang Viên bị hỏi cứng họng, không nói được gì.
“Có mới nới cũ là bản tính của con người, câu không thể yêu cầu người ta…chung…thủy.”
Thang Viên cúi đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông say thành cún một lúc rồi lắc đầu thở dài.
“Giả vờ quên, có lẽ lại là một cách bảo vệ khác với cô ấy.”
----------
Chạng vạng, Đại Lý chợt đổ trận mưa to.
Tiếng sấm điếc tai, mưa to tầm tã, đường nhỏ ở bờ hồ Nhĩ Hải liên tục bị nước mưa cọ rửa, cuồn cuộn nổi lên mùi thơm ngát của bùn đất, trong không khí ngập tràn hơi nước.
Trong cửa hàng sửa xe không lớn, chiếc đèn treo trên trần mờ nhạt u ám.
Thang Viên và Du Điền nhàm chán nói chuyện phiếm và uống rượu.

Cô chủ khách sạn gần đó là Đinh Tư Tình, mặc một bộ váy ngắn bó sát, đứng lặng ở cạnh xe máy, thỉnh thoảng nói hai câu, nhưng trả lời cô vĩnh viễn là tiếng hít thở trầm lặng.
Sau khi tỉnh rượu, Trình Tiêu quay về dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, có thể không nói thì trầm mặc, bị buộc nói thì trả lời một câu đơn, không muốn thêm một chữ nào.
Sửa xe dễ làm bẩn quần áo nên anh cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ màu đen.
Vai rộng eo hẹp, không một tí thịt thừa, hai cánh tay lộ ra ngoài cơ bắp cuồn cuộn, rắn rỏi, làn ta màu lúa mạch, hormone nam tính bùng nổ làm người ta không thể rời mắt dù chỉ một giây.
“Tối hôm qua em đi tìm anh, Thang Viên nói anh không có ở đó, anh đi đâu?”
“…”
“Anh uống rượu sao? Trên người anh có mùi rượu rất nặng…”
“…”
“Trình Tiêu, em…”
“Có thể ngậm miệng không?”
Anh nâng mắt, mặt không cảm xúc nhìn cô, “Lại nói mấy câu vô nghĩa nữa thì cô đi ra ngoài đi.”
Cô làm nũng khẽ c ắn môi dưới, tủi thân đáng thương nhưng hiển nhiên người đàn ông không quan tâm, thậm chí không muốn nhìn nhiều một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Đinh Tư Tình uể oải nghĩ.
Chắc anh thật sự là tảng đá vô tri ngoan cố.
Là loại mà sấm sét đánh không vỡ.
----------
Cách đó không xa.

Một chiếc xe bán tải màu đen phanh gấp, dừng ở ven đường.
Còn không đợi xe dừng hẳn thì người ngồi ghế phụ đã nóng vội tháo dây an toàn để xuống xe.
Cô mặc chiếc váy dài màu nhạt mỏng manh, vọt vào màn mưa, nháy mắt bị nước mưa tưới từ đầu đến chân, ướt hoàn toàn.
Từ Giang Châu đến Vân Nam không có máy bay tới thẳng, cô đi hai chuyến mới tới Côn Minh, lại ngồi xe buýt mấy tiếng mới tới Đại Lý, vất vả lắm mới tìm thấy quán bar.
Nhưng mà anh không ở đó, trong quán chỉ có mỗi chị gái chơi bass.
Cũng may, cô ấy liếc mắt một cái là nhận ra mình.
Chu Thanh Dao lảo đảo đi về phía trước hai bước, tầm mắt dần bị nước mưa làm mờ, chậm rãi bước tới…
Bóng dáng cao lớn ngồi xổm cạnh xe máy kia không phải chính là người đàn ông mình nhớ thương ngày đêm ư?
Vô số ngày đêm ở nước ngoài, cô luôn bừng tỉnh trong mơ, sau đó ch ảy nước mắt, lặng lẽ gọi tên anh biết bao nhiêu lần.
Giống như anh vẫn luôn ở bên cạnh, chưa bao giờ rời đi nửa bước.
Thang Viên ngồi trên sofa vừa uống hết hai chai rượu, chuẩn bị đứng dậy lấy rượu thì vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài phòng tối đen.
Giây tiếp theo, anh đột ngột nhảy lên, tròng mắt trợn tròn.
“Tôi fu*k.”
Du Điền bị dáng vẻ kinh hoảng của anh dọa hãi, tiếp đó anh nhìn theo tầm mắt của Thang Viên, đôi đồng tử lóe sáng, “Đệch.”
Trình Tiêu sớm quen với tính điên điên khùng khùng của hai người, anh ném công cụ, lập tức đứng dậy, thuận tay cầm cái khăn mặt vắt ở đầu xe để lau tay.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân lẹp bẹp, dồn dập mà nặng nề.
Anh vừa định quay người lại để xem thì bất ngờ có cái gì đó mềm mại đánh úp sau lưng, ôm chặt lấy eo của anh.
Suy nghĩ của Trình Tiêu bị ấn nút tạm dừng, không nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Anh đờ đẫn trong nháy mắt, cúi đầu nhìn hai tay nhỏ bé đan vào nhau, ôm chặt lấy mình.
Thân thể mềm mại lạnh lẽo dán lên, rồi lại nóng cháy như ngọn lửa, nháy mắt thắp lên ngọn lửa lụi tàn đã lâu trong lòng anh.
Thang Viên và Du Điền xem diễn đã khiếp sợ nói không nên lời.
Đinh Tư Tình đứng gần cũng xem choáng váng.
Cô gái nhỏ dán chặt người vào lưng anh, thân thể run lên, khóc nức nở, kìm nén lại càn rỡ, giống như kim đâm vào đáy lòng của anh, kim đâm rỉ máu.
Đầu óc của Trình Tiêu hoàn toàn tê liệt, thân thể nhẹ như bay.
Anh hít thở đều đều, chậm rãi xoay người, có một khoảnh khắc anh lại hèn mọn không muốn đối mặt.
Anh sợ đây chỉ là một giấc mơ, chấp niệm lúc sống, chết trong ảo cảnh.
Cô gái trước mặt anh hơi cúi đầu, hai tay túm chặt quần áo của anh, sợi tóc dính lên da thịt trắng nõn, chiếc cằm nho nhỏ tụ nước, còn đang nhỏ giọt.
Cô vừa nâng mắt lên, trong hốc mắt đỏ bừng chảy xuống một giọt nước mắt dài, trong suốt.
“Hì, tìm được anh rồi.”
Cô gái nhếch miệng bật cười, giọt nước mắt nho nhỏ thuận thế chảy vào trong miệng, nếm nếu là ngọt.
“Trình Tiêu, anh không ôm em sao?”
Giọng cô mềm mại nghẹn ngào, môi hơi run run, lệ rơi đầy mặt nhìn anh.
“Cô vợ nhỏ của anh về nhà rồi.”