Đêm khuya như mực, gió nhẹ trên núi quất vào mặt.
Rừng cây nhỏ bí ẩn tĩnh mịch, âm thanh nóng bỏng của nước xuân triều dâng, xen kẽ với tiếng thở gấp đầy kiềm chế của con gái, như một mồi lửa nóng đốt cháy không khí.
Chu Thanh Dao ngửa đầu tựa vào trên cây, người đàn ông đang trốn dưới váy cô, dùng đầu lưỡi cực nóng của anh mải mê li3m dòng nước trong suốt chảy ra từ hoa huy3t của cô.
Cơ thể… nóng quá.
Cô cảm nhận được từng dòng dịch nóng từ trong cơ thể mình phun ra, cùng với âm thanh nuốt xuống cổ họng của anh, toàn bộ dòng nước ấy đều tiến vào trong cơ thể anh.
“Trình Tiêu… thật… thật ngứa quá…”
Cô cong cái miệng nhỏ lên thở, vang ra tiếng nức nở đứt quãng, đầu lưỡi anh xoắn vào vách tường mềm bên trong, bỗng nhiên mạnh mẽ khiến cô sợ tới mức theo bản năng kẹp chặt chân lại.
Người đàn ông dưới váy cô thở hổn hển, giọng nói nặng nề, hơi thở không rõ ràng, “Mở chân ra.
”
Giọng anh thay đổi, so với trước kia cũng không hề giống nhau, so với sự dịu dàng khiến cho người khác không thể từ chối, thì anh thường xuất hiện trong trạng thái bá đạo thế này.
Chu Thanh Dao ngây ngốc một chút, sau đó lại nghe lời, cẩn thận tách hai chân đang khép chặt ra.
Qu@n lót nhỏ chỉ thuần màu trắng đã sớm thành một đống vải nát vụn, nó đã bị xé nát từ lúc anh chôn đầu trong váy cô, động tác thô bạo, không hề có chút dịu dàng, thương tiếc.
Đêm nay anh không hề giống lúc bình thường.
So vối bình thường anh trầm ổn biết kiềm chế, cho dù là tên đã lên dây đều có thể kiềm chế được, vô cùng bi3n thái.
Bây giờ lại vô cùng cố chấp dùng môi lưỡi li3m m*t cả người của cô, hai tay nặng nề chỉ hận không thể nắm chặt lấy bờ m ông tr@n trụi đầy đặn của cô.
Cô cùng là người mới, thân thể lại mẫn cảm lúc nào cũng có thể phun nước được, hoàn toàn không thể chống lại quá trình tấn công mạnh mẽ của Trình Tiêu.
Anh mạnh mẽ đưa đầu lưỡi tiến vào, từng chút từng chút ra ra vào vào trong huyệt nhỏ non mềm của cô.
Cơn ngứa dữ dội đến gần ăn mòn lấy từng từng lớp lớp thịt tiến sâu vào điểm G của cô.
Đêm dài yên tĩnh, rừng cây u ám.
Bất kể là vật gì chạm vào cũng sẽ tạo ra điểm k1ch thích trí mạng, có một loại cảm giác k1ch thích không nói nên
“A!! ưm ưm a!”
Tiếng thét chói tai ngắn ngủi đi qua, cô dùng sức che miệng mình lại, mặc cho cơn cao trào đi qua phun đầy nước lên trên mặt anh.
… Bắn tung tóe.
Lượng nước lớn đáng kinh ngạc, như con suối mạnh mẽ phun trào, ngay cả Trình Tiêu đang ra sức hút nước cũng bị dọa sợ.
Chu Thanh Dao cũng không hiểu chuyện này, đơn thuần nghĩ là nước tiểu của mình, nhưng nước tiểu này lại đầy trên mặt anh, cô xấu hổ không chịu nổi, cái mũi đau xót, nhỏ giọng nức nở.
Nam sinh dưới váy lại chẳng để rơi giọt nào, li3m sạch sẽ, khi đứng dậy, còn li3m môi để thưởng thức hương vị ngọt ngào còn sót lại.
Cô gái nhỏ cúi đầu khóc nức nở, Trình Tiêu có chút mơ hồ, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thấp giọng hỏi, “Sao thế?”
“Em… em hu hu…”
Cô càng nghĩ càng thấy đau khổ, chuyện này nói ra cũng vô cùng dọa người, xấu hổ khiến cô muốn nhảy xuống vách núi đen ngay bây giờ.
Trình Tiêu nhíu mày lau nước mắt trên mặt cô, tưởng do anh mãnh liệt quá làm cô sợ.
“Dao Dao?”
Chu Thanh Dao ngẩng đầu, nhỏ giọng nức nở: “Thật xin lỗi… em không nên… hu hu… ở lúc này mà tiểu mất… hu hu…”
Lúc bắt đầu anh vẫn chưa hiểu được, thấy cô ủ rũ nỉ non, chờ đến khi phản lại thì cong môi cười nhẹ, xoay người hôn lên môi cô một cái.
“Vẫn còn nước tiểu sao?”
“Hả?”
Hai mắt cô mông lung, đẫm lệ nhìn anh, nước mắt trong suốt vẫn còn trên mặt cô, đôi mắt hồng hồng, “Không… Không cần…”
Ánh mắt anh đen lại, giọng khàn khàn, “Anh muốn.
”
Cô gái nhỏ nghe thế thì ngây ngốc, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị người đàn ông ôm lấy hai chân cô, đè mạnh lên cây.
“…Trình Tiêu.
”
Tư thế treo lơ lửng này khiến cô sợ hãi, cánh tay nhỏ quấn chặt lấy cổ anh, cúi đầu nhìn mặt anh lại bị anh dùng lực hôn lấy.
Cô hoảng sợ còn đang muốn nói cái gì, nhưng đầu lưỡi đã tiến vào, vô cùng ấm áp và ướt át.
Trong miệng cô đều là hương vị của anh.
Hương thơm nhạt nhẽo, sau đó lại ngọt ngọt, ngay lập tức lấp đầy khuôn mặt đang biến hóa của cô.
Chu Thanh Dao đã quên mất cách từ chối, lại có lẽ ngay từ đầu đó là cửa thành rộng lớn, mặc cho anh đòi chiếm hay xâm phạm.
Anh kéo khóa qu@n, lấy gậy th1t đang căng cứng ra, vén váy cô lên, liên tục dán sát vào nơi nóng rực của cô.
… Thật nóng quá.
Cô cảm giác hệt như một cục sắt nóng như bếp lò, sức nóng này hệt như lửa đốt làm phỏng da người, thô bạo đè ép huyệt nhỏ của cô.
Gậy th1t cuồng nhiệt trêu đùa khiến cô cảm thấy ngứa, những đường gân xanh hiện lên trên gậy th1t to lớn, mỗi lần mạnh mẽ nghiền qua miệng huyệt, cô gái nhỏ đều bực bội mềm mại gọi to.
Cô gái nhỏ tinh tế nuốt nhẹ vài tiếng, ánh mắt mê ly cắn lấy đầu lưỡi anh, càng cắn càng vui, mãi đến khi anh nhíu mày mới buông ra, cô gái nhỏ chịu không nổi k1ch thích này, giọng nói dịu dàng cầu xin anh.
“Sắp bị anh phá hư rồi… ưm… anh vào đi… được không?”
Da đầu Trình Tiêu muốn nổ tung, hô hấp đều đầu, rũ mắt, nở nụ cười tươi.
Cô gái nhỏ sốt ruột.
Một tay anh thoải mái ôm lấy cô, một tay kia sờ vào túi tiền lấy ra một cái gì đó nhỏ nhỏ.
Chu Thanh Dao không thấy rõ, chỉ thấy ảo ảo thật thật tiếng giấy bạc bị xé rách vang lên, anh thực hiện cách biện pháp phòng tránh xong, không chờ cô nói ra vấn đề tò mò của mình, cái đầu nhỏ chợt sáng lên, cô nóng bức rụt cổ lại.
“Trình…”
“A ưm… ưm…”
Vô cùng thoải mái mà kêu lên, tiếng vang phát ra trong rừng cây yên tĩnh.
Đầu nấm tròn trịa chọc chọc vào bên trong, miệng huyệt như muốn vỡ ra, chất bôi trơn và t1nh dịch bên trong làm trơn trượt gấp đôi.
Đóa hoa ngây ngô chặt như miệng bình nhỏ, anh ăn răng miễn cưỡng c ắm vào một nửa, từng tầng vách th1t no đủ chồng chất lên nhau, quấn lấy không ngừng tiến vào trong.
Trình Tiêu chịu đựng đến đầu đổ đầy mồ hôi, bàn tay to di chuyển đến chỗ đang giao nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc @m đế đang cứng lại, muốn làm cô hoàn toàn yên tĩnh lại.
Mượt mà và siết chặt như nước, nó như hòa quyện vào nhau và đọng lại sâu trong tâm hồn.
Nửa đường, cô càng thấy khó chịu, giọng nói nhẹ nhàng rầm rì, buồn bực cắn cổ anh.
“Cầu xin anh… đừng giày vò em…”
Anh khó nhịn nặng nề rên một tiếng nặng nề, hơi hé mắt, dùng sức bóp lấy cánh mông thịt trắng nõn, dấu năm ngón tay hiện lên rõ ràng.
“Hư ưm…!”
Đột nhiên anh thẳng lưng, nhấn sâu vào trong, dòng nước mềm mại bị vách tường th1t bao trùm, mỗi một tấc nhỏ anh tiến vào đều bị từng nếp uốn của cô nghiền ép.
Hô hấp anh dần rối loạn, bị huyệt thịt nho nhỏ cắn khiến da đầu anh run lên, không kịp chờ cô dần thích ứng, ôm lấy cô ngẩng đầu k1ch thích trước sau, hai bàn tay anh không nặng không nhẹ đong đưa, sức mạnh yếu liên tục tăng thêm.
Biên độ gần như là điên cuồng, tiếng nước d@m mĩ bị phóng đại gấp mấy lần vang khắp rừng cây.
Cô gái nhỏ không dừng lại quá lâu, nghiêng đầu dựa vào vai anh, miệng vô ý mà hừ nhẹ.
Cô cũng đủ ướt át rồi, tiến vào cũng không đau nữa, nhưng cảm giác như trì sắt đâm vào lan khắp cả người, nuốt hết thần trí của cô.
“Thật ngứa… ưm… Dao Dao muốn nứt ra rồi…”
Trình Tiêu nghiêng đầu cắn vào lỗ tai cô, giọng đè thấp đến mức không thể nghe rõ, “Chơi em thật thích, lát nước toàn bộ nước tiểu đều cho anh được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần thấm hồng, ngại ngùng c ắn môi dưới, không tiếp nhận mấy lời vô vị này.
Anh thấp giọng cười, ôm cô, làm cô một lúc như thế vẫn không cảm thấy đủ, khi rút gậy th1t kèm theo chút ánh nước ra, dẫn cô cong lưng lại, hai tay đỡ lấy cây.
Chu Thanh Dao nhìn chằm chằm cây đại thu đen thui trước mặt, có chút sợ quay đầu nhìn anh.
“…Ưm.
”
Lời lẽ bị người khác đoạt lấy, một tay anh nắm cằm của cô, càng hôn càng sâu, kéo cô thỏa thích đáp lại.
Cô đứng ở vị trí hơi cao, thay đổi như thế khiến chiều cao của hai người vô cùng hoàn hảo.
Làn váy dài bị người khác vén lên để sau lưng, nửa người dưới tr@n truồng để lộ ra dưới ánh trăng sáng.
Hai chân thẳng tắp, trắng như ngọc, những dấu tay anh vẫn còn in rõ trên bờ m ông mềm mại.
Cô gái nhỏ đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy ánh mắt đỏ như máu của anh, và những hạt mồ hôi đang rơi xuống từ quai hàm căng chặt.
Ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, vô cùng căng thẳng,
“Dao Dao.
”
Trình Tiêu hít sâu một hơi, cúi người đè lên tấm lưng gầy và nóng bỏng của cô, li3m li3m vành tai của cô, giọng nói khàn khàn.
“Đêm nay, anh không muốn dịu dàng.
”