8.

Đứa bé…

Anh và Tống Nghiên có một đứa con.

Hạ Xuyên chợt nhớ lại hai ngày trước, anh thấy Tống Nghiên cầm một cái túi, bên trong toàn là quần áo và đồ chơi của trẻ con.

Lúc đó anh còn cảm thấy khó hiểu, nên đã hỏi cô mua những thứ này làm gì.

Tống Nghiên chỉ mỉm cười và nói với anh, một người bạn của cô đang mang thai. Vì thế, cô muốn tặng cô ấy ít quà.

Hôm ấy anh còn ôm cô, đầy mong đợi hỏi: “Nghiên Nghiên, bao giờ chúng ta mới có một đứa con?”

Khi ấy cô mỉm cười ngượng ngùng, chăm chú nhìn anh, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Hạ Xuyên, nếu chúng ta có một đứa con, anh có thể làm một người chồng, một người cha tốt không?”

"Tất nhiên là có. Đến lúc đó anh nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt và sẽ không bao giờ làm em tổn thương."

Tất cả hồi ức ùa về trong tâm trí Hạ Xuyên.

Anh ta như phát điên, bắt đầu tìm kiếm những món đồ ấy, nhưng lại phát hiện ra khắp nơi trong căn nhà này đều tràn ngập bóng hình của Tống Nghiên.

Trên tủ lạnh có một cái bảng đen, đó là thực đơn dinh dưỡng cho một tuần, được Tống Nghiên tỉ mỉ sắp xếp. Nét chữ xinh đẹp của cô trông thật nổi bật trên đó.

Trong tủ, tất cả quần áo đều được sắp xếp một cách gọn gàng, ngăn nắp.

Ngay cả trong phòng và trên bàn làm việc của anh ta, đều có những tờ ghi chú nhỏ do Tống Nghiên viết.

"Anh đã làm việc được một giờ, cơ thể cần được nghỉ ngơi!"

"Hạ Xuyên, đừng quên phải uống nước."

...

Tại sao trước đây anh ta chưa từng chú ý đến chúng?

Tại sao trước đây anh ta luôn coi những việc Tống Nghiên làm là hiển nhiên?



Hạ Xuyên đã tìm kiếm rất lâu.

Cuối cùng, anh ta cũng tìm thấy những thứ đó trong ngăn kéo phòng ngủ.

Ngoài quần áo và đồ chơi trẻ em, Hạ Xuyên còn tìm thấy một tập tranh vừa cũ vừa dày.

Anh ta biết Tống Nghiên rất thích vẽ.

Nhưng Hạ Xuyên không biết, cô đã lén vẽ rất nhiều bức chân dung của anh ta.

Từ hồi cấp 3 - lần đầu họ gặp nhau cho đến khi quen nhau, yêu nhau, rồi kết hôn…

Mỗi một khoảnh khắc đều được cô tỉ mỉ vẽ lại.

Bức tranh đầu tiên đã cũ lắm rồi, nó được vẽ vào hồi cấp 3. Đó là hình ảnh Hạ Xuyên đang ngồi đọc sách trong lớp.

Bên cạnh là dòng chữ nắn nót của Tống Nghiên: “Cậu ấy là người mình thích từ cái nhìn đầu tiên.”

Bức thứ hai được cô vẽ vào lúc họ mới bắt đầu quen nhau.

Trong tranh là hình ảnh anh ta lặng lẽ đưa gói khăn giấy cho một nữ sinh đang ngồi khóc trong vườn.

Cô viết: "Cậu ấy quả là một người dịu dàng.”

Hạ Xuyên nhìn bức tranh thứ ba rất lâu, nhưng vẫn không thể nhớ nổi đó là mình khi nào.

Cho đến khi nhìn vào ghi chú bên cạnh:

"Thì ra cậu ấy cũng giống mình, không có nhà để về. Mình cảm thấy đau lòng cho cậu ấy."

“Kể từ bây giờ cứ mỗi dịp tết đến, mình sẽ ở bên cạnh cậu ấy. Tuy cậu ấy có vẻ không cần mình bầu bạn, nhưng đến Tết mà có người bên cạnh bầu bạn, chắc cậu ấy sẽ cảm thấy tốt hơn?”

Anh ta đoán: “Có lẽ nó được vẽ vào lần đầu tiên hai người họ đón Tết cùng nhau.”

Hạ Xuyên tiếp tục lật về sau. Cuối cùng anh ta cũng tìm thấy bức tranh hai người họ ở cùng nhau.

Nhưng trong bức vẽ không có ai, chỉ có hai con búp bê bằng gốm, với dòng chữ: “Vật hẹn ước của chúng tôi.”

“Tuy anh ấy chưa từng nói thích tôi, nhưng chúng tôi đã cùng nhau làm con búp bê bằng gốm có hình đối phương. Lúc đó, anh ấy đã nhìn con búp bê rồi mỉm cười, nên cứ coi như chúng tôi đã ngầm hiểu được tình cảm của nhau đi.”

“Tôi sẽ cất đôi búp bê này thật cẩn thận.”

“Đợi sau này chúng tôi kết hôn rồi sinh con, đợi đến khi chúng tôi già tới nỗi không còn răng nữa. Lúc ấy tôi sẽ mang đôi búp bê này ra cho con cháu xem, rồi kể cho chúng nghe câu chuyện hồi trẻ của ông bà chúng.”

Đọc đến đây, hô hấp của Hạ Xuyên cứng lại, anh ta vô thức bước đến phòng khách muốn tìm cặp búp bê gốm. Nhưng bàn tay mới đưa ra bỗng khựng lại, Hạ Xuyên chợt nhớ lại cặp búp bê gốm đã bị Hạ Oánh làm vỡ từ lâu.

Bàn tay mới đưa ra của Hạ Xuyên khựng lại, lơ lửng giữa không trung.

Cuối cùng anh ta không nhịn được, khuỵu xuống bật khóc.

***

Sau trận động đất, Tây Xuyên bị phong tỏa bảy ngày.

Mấy ngày nay Hạ Xuyên đã làm rất nhiều việc.

Anh ta đã gửi cho cô vô số tin nhắn và gọi rất nhiều cuộc.

Anh ta báo cảnh sát.

Anh ta đã hỏi thăm tất cả những người bạn nhưng vẫn không có tin tức về cô.

Thậm chí Hạ Xuyên còn tìm đến nhà cha mẹ cô, nhưng họ còn

không biết cô đến Tây Xuyên chơi và gặp nạn ở đó.

***

Hạ Xuyên không tin Tống Nghiên của anh ta đã ch.ết.

Đêm nào anh ta cũng nhốt mình trong phòng, cũng không dám đi đâu, bởi khắp nơi trong nhà đều có dấu vết của cô.

Anh ta sẽ vô thức nhớ đến cô khi nhìn thấy những bức tranh trên tường, những vật trang trí trên bàn hay thấy những chiếc gối vàng trên ghế sofa. Ngay cả khi nhìn những bông hoa trên tủ, anh ta cũng vô thức nhớ đến cô.

Rõ ràng giữa họ có rất nhiều kỷ niệm.

Rõ ràng Tống Nghiên rất yêu anh ta.

Và rõ ràng anh ta cũng yêu cô.

Nhưng tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

***

Đến tối ngày thứ sáu kể từ lúc Tống Nghiên gặp nạn, những bông hoa trên tủ không được ai chăm sóc nên dần héo úa.

Cả Hạ Xuyên cũng vậy.

Anh ta nằm trên giường, xem đi xem lại tập tranh cô để lại, cũng như những tin nhắn Tống Nghiên gửi cho mình trước khi bị vùi dưới lòng đất.

Anh ta nghĩ, lúc bị vùi dưới lòng đất cô có cảm giác gì?

Cô yêu anh ta như vậy.

Tình yêu cô dành cho anh ta luôn mãnh liệt, dâng trào. Vậy mà anh ta... đã nói dối và bỏ cô ở lại đó một mình.

Chắc Tống Nghiên đã rất tuyệt vọng và sợ hãi khi bị vùi một mình dưới đất.

Vậy mà đến tận lúc cận kề cái chế.t cô ấy vẫn lạc quan: "Thật tốt quá, cũng may là anh không sao.”

Hạ Xuyên từ từ nhắm mắt lại rồi đặt tay lên cổ.

Ở đó chắc tối lắm, không có ánh sáng và rất khó thở.

Không thể thở được là cảm giác như thế nào?

Tay anh ta dần dùng sức.

Có phải nó cũng giống với cảm giác này không?

Hạ Xuyên há miệng thở hổn hển như một con cá sắp chế.t, nhưng tay anh ta vẫn không nới lỏng.

Cứ tưởng anh ta sẽ chế.t thì ngay giây tiếp theo, Hạ Xuyên đã buông tay.

Đúng. Anh ta không thể chết.

Anh ta phải tìm được Tống Nghiên.

Cho dù có phải chế.t thì anh ta cũng muốn chế.t cùng một chỗ với cô.