Một chiếc taxi từ từ lái vào thắng cảnh Đào Khê rồi dừng lại ở địa điểm quay phim do đài tin tức sắp xếp.
Đang vào mùa ra hoa nên hai bên đường đều được phủ đầy sắc đỏ, ánh chiều tà rực rỡ xuyên qua từng tán lá cây, điểm xuyến lên mặt đất những bóng mờ loang lổ. Cửa xe được mở ra, Tạ Âm Lâu mặc một bộ sườn xám bằng lụa mỏng manh bước xuống xe, lông mi của cô rủ xuống, nốt ruồi giọt lệ ở đuôi mắt phải làm cho cô trông càng thêm quyến rũ.
Cô ngước mắt nhìn về phía căn biệt thự tường trắng ngói xanh phía trước, sau khi xác nhận rằng mình không đến nhầm chỗ, cô mới nhấc tay xách vali đi vào trong.
Cách ăn diện này, không cần nhìn kỹ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để hai nhân viên công tác phải dừng bước, vô cùng kinh ngạc nói: “... Đây có phải là nhà thiết kế sườn xám được đạo diễn Trần Nho Đông đặc biệt mời riêng không? Khí chất cứ như thần tiên ấy, chương trình này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.”
“Không nổi tiếng được sao?”
“Có nhà quảng cáo đã đầu tư hơn trăm triệu vào, đạo cụ và vải thêu dùng trong buổi biểu diễn đều rất đẹp, phải ra giá cao mới mua được, hơn nữa họ còn thuê cả đoàn đội hàng đầu trong ngành đến quảng bá tăng nhiệt đấy.”
Người đeo thẻ công tác dừng lại, nhỏ giọng nói chuyện phiếm: “Còn mời cả người nổi tiếng đến tuyên truyền...”
Vừa dứt lời, từ đằng xa lại có thêm một chiếc xe khác dừng lại trước biệt thự.
Họ nhìn sang, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đôi giày cao gót màu đỏ nhẹ nhàng đặt xuống đất, nhìn lên thì thấy khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Mạnh Thơ Nhụy, mấy vệ sĩ mặc vest nhanh chóng hộ tống cô ta. Không chờ nhân viên làm việc lấy lại tinh thần đã nhìn thấy cô ta bị vây quanh, bóng lưng gầy gầy đằng sau chiếc váy dài tựa như đang phát sáng, vô cùng khí thế bước vào trong.
Bầu không khí bỗng chốc im lặng mấy giây.
Một cơn gió thổi tung cánh hoa trên mặt đất, nhân viên làm việc đứng tại chỗ nhìn nhau: “Đệt, ngôi sao được mời tới tuyên truyền chính là nữ thần Mạnh Thơ Nhụy!”
...
Tạ Âm Lâu vừa bước vào biệt thự đã được Dư Oanh đeo thẻ công tác dẫn lên lầu hai, họ đi qua cửa xoay kiểu cổ điển để bước vào một căn phòng hóa trang có phong cách trang nhã. Sau khi nói cho Tạ Âm Lâu biết những việc cần làm trong chương trình, nhân lúc không có người, Dư Oanh ngập ngừng nói: “Tiểu Tiên Nữ... Tớ cũng mới vừa nhận được danh sách khách mời của chương trình lần này, tớ không ngờ cái vị chính thất của Ôn Chước kia cũng đến đây.”
Nói xong, cô ấy lập tức nhét danh sách vào tay Tạ Âm Lâu.
Vì để quảng bá tốt hơn cho văn hóa phi vật thể, tổ tiết mục không chỉ mời ba nghệ nhân sườn xám có chút danh tiếng mà còn mời thêm ba người nổi tiếng trong làng giải trí đến tham gia chương trình.
Tên của Mạnh Thơ Nhụy cũng được liệt kê trong danh sách.
Tạ Âm Lâu cúi đầu liếc mắt nhìn, như không có hứng thú, cô hé môi nói: “Tới cũng tới rồi, chỉ ghi hình ba tập của chương trình thôi, tớ cũng không phải là một người cố chấp.”
Thấy cô nói đùa, không có ý hủy hợp đồng nên trong lòng Dư Oanh nhất thời dâng lên cảm giác áy náy, cô ấy nói: “Chương trình lần này do đạo diễn Trần Nho Đông chịu trách nhiệm, anh ta nổi tiếng là người công tư phân minh, nếu cô Mạnh kia dám ỷ thế hiếp người thì tớ sẽ đi gặp đạo diễn tố cáo ngay!”
Tạ Âm Lâu mỉm cười: “Được.”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng hóa trang truyền đến tiếng động.
Hai cô đồng loạt quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn điển trai đứng ở cửa, toàn thân diện một màu đen, hai cánh tay cơ bắp đút vào trong túi quần, tạo cho người ta một ấn tượng hoang dã và gợi cảm trong lần gặp đầu tiên.
“Quấy rầy rồi.”
Anh ta bước vào chào hỏi, giọng nói có chút trầm thấp và mệt mỏi: “Lộ Hồi Châu.”
Mấy phút trước Tạ Âm Lâu mới nhìn thấy thông tin của người này trong danh sách, anh ta là một diễn viên.
Cô chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, gật đầu mỉm cười: “Tạ...”
Cô còn chưa nói xong, Lộ Hồi Châu đã đưa khuôn mặt đẹp trai tới gần, nói: “Tôi biết cô là Tạ Âm Lâu, Âm trong Quan Âm, Lâu trong “Nguyệt Mãn Tây Lâu”.”
Ánh mắt Tạ Âm Lâu càng thêm mờ mịt: “Hả?”
May mà Lộ Hồi Châu cũng không thích nói chuyện vòng vo làm người khác sượng sùng, anh ta dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ngắm mỹ nhân mặc sườn xám trước mặt, nói: “Có phải cô đã ghi hình cho đài một cuộc phỏng vấn nhưng chưa có cơ hội phát sóng không? Tôi đã xem nó.”
Lần này đến lượt Dư Oanh sững sờ, cô ấy hỏi thẳng: “Thầy Lộ, sao anh lại xem được?”
Tạ Âm Lâu không nói gì, chỉ yên lặng chờ Lộ Hồi Châu nói tiếp.
Lộ Hồi Châu chỉ chỉ về hướng phòng làm việc của đạo diễn bên ngoài, ý tứ rất rõ ràng, giọng nói từ tính tràn ra khỏi đôi môi mỏng: “Nghe nói buổi phỏng vấn của cô ở tiệc rượu đã được một ông chủ lớn nhìn trúng, anh ta lập tức đầu tư hỗ trợ vào loại hình văn hóa mang tính kế thừa này, nhưng cô đừng lo lắng... Buổi phỏng vấn không bị lan truyền ra ngoài.”
Anh ta xem được là bởi vì lúc trước Trần Nho Đông gặp ai cũng đem ra khoe khoang.
Sau đó anh ta còn muốn xem tiếp, nhưng Trần Nho Đông nói rằng đã không cẩn thận xóa mất, không có bản sao lưu.
Sau khi Tạ Âm Lâu nghe xong, cô tự hỏi có chuyện buổi phỏng vấn của mình được ông chủ lớn nhìn trúng sao?
Còn đập tiền vào đầu tư nữa…
Có khi nào là bút tích của ba cô không?
Nhưng Tạ Âm Lâu đã nhanh chóng dẹp bỏ ý tưởng không thiết thực này. Ba cô không phải loại người hở một tí là sẽ đầu tư hơn trăm triệu cho tiết mục của cô.
Cô không hỏi đó là ai, có lẽ đó là người yêu thích truyền thống văn hóa này nên mới ủng hộ.
Lộ Hồi Châu là khách mời nổi tiếng đầu tiên mà Tạ Âm Lâu gặp tại địa điểm ghi hình, những người còn lại vẫn chưa đến. Khi màn đêm buông xuống, Dư Oanh vẫn còn việc phải làm nên đã đi trước.
Còn Tạ Âm Lâu sau khi để hành lý vào căn phòng do tổ chương trình sắp xếp xong thì đã thay một chiếc váy trắng bắt mắt, chuẩn bị đi ra ngoài ăn.
Vừa đi ra đã nhìn thấy Lộ Hồi Châu đang đi xuống cầu thang, anh ta rất tự nhiên mời cô đi cùng: “Ra ngoài tìm gì ăn hả? Đi cùng đi.”
Thắng cảnh Đào Khê chỉ là một con phố mua bán, Tạ Âm Lâu cũng không từ chối, coi như đi cùng với bạn vậy.
Đi được nửa giờ, họ đến một con đường tương đối nổi tiếng, những ngọn đèn hoa đã được thắp lên rực rỡ, nhà cửa tứ phía đều mang hương vị cổ xưa, khi đi qua cầu đá, họ có thể nhìn thấy đáy sông bên dưới trong như gương.
Lộ Hồi Châu dẫn cô đi qua con hẻm của những cửa hàng tranh chữ cổ, họ tìm thấy một ngôi nhà gỗ có mở quán ăn được xây dựng ven sông.
“Nơi này vào ban ngày tương đối nhiều khách du lịch, buổi tối ít người hơn nên sẽ có được một bữa ăn yên tĩnh.”
Lộ Hồi Châu rất giỏi bắt chuyện với người khác, có lẽ có liên quan đến nghề nghiệp, anh ta đã gặp đủ loại người trong làng giải trí, thấy ai cũng có thể nói chuyện vài câu chứ huống chi là một người đẹp trăm năm khó gặp như Tạ Âm Lâu.
Ánh mắt khi nhìn người khác của cô quá sạch sẽ, ngồi ở đây lại tạo nên một vẻ đẹp cổ điển rất thoát tục.
Lộ Hồi Châu rất tò mò, rốt cuộc là kiểu gia đình nào mới có thể nuôi nấng được một cô gái như cô?
Anh ta hỏi xong, Tạ Âm Lâu cầm ly thủy tinh lên khẽ nhấp môi, mỉm cười nói: “Gia đình bình thường.”
Lộ Hồi Châu cũng đã xem các hot search trên mạng, dựa vào ấn tượng ban đầu, anh ta cho rằng có lẽ Tạ Âm Lâu sinh ra trong một gia đình truyền thống bình thường, người trong nhà không quá chú trọng đến chuyện tiền bạc, còn Tạ Âm Lâu thì đã nhảy vào con đường này và thoát ra khỏi vòng tròn ấy, nhưng lại xui xẻo bị tên nhà giàu Ôn Chước dây dưa.
Anh ta cầm ấm trà lên châm thêm nước cho Tạ Âm Lâu, nhếch môi mỏng, nói: “Lúc tôi nhìn thấy cô trong đoạn video phỏng vấn đó, trực giác đã cho tôi biết cô không phải loại người sẽ ôm chặt lấy Ôn Chước để bước chân vào giới giải trí, không biết tại sao mà tôi lại rất muốn làm quen với cô.”
Tạ Âm Lâu bình tĩnh uống nước, trong đôi mắt cong cong là sự tĩnh lặng.
Những lời Lộ Hồi Châu nói từ nhỏ cô đã nghe riết thành quen, nghe nhiều rồi nên cũng không còn kinh ngạc: “Người muốn làm quen với tôi, nhiều lắm...”
“Vậy tôi lấy số xếp hàng nhé, được không?”
Nếu phải nói rằng anh ta rất muốn làm quen với cô, chi bằng nói là anh ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Và chuyện muốn lấy số xếp hàng gần như là một lời tỏ tình tế nhị.
Tạ Âm Lâu không ngờ rằng từ buổi ghi hình đầu tiên cô đã gặp được vận đào hoa.
Cô nghiêm túc nhìn Lộ Hồi Châu đang ngồi đối diện với mình, người đàn ông này có khuôn mặt xuất chúng, làn da trắng, dáng ngồi hơi lười biếng, đôi chân dài quá mức, là kiểu đẹp trai với vẻ nam tính quyến rũ.
Nhưng Tạ Âm Lâu lại không có cảm giác với anh ta, cô không khỏi nghi ngờ có phải thiên hướng giới tính của mình có vấn đề rồi không.
Rõ ràng là khi đối mặt với Phó Dung Dữ cô vẫn bình thường mà.
Cô đè nén nghi ngờ trong lòng, đang định cười từ chối, ánh mắt lại vô tình đảo qua quán trà ở bờ sông đối diện. Trên lầu hai, cửa sổ bằng gỗ được chạm khắc được mở toang hướng về bóng đêm.
Vì thế mà Tạ Âm Lâu đã nhìn thấy bóng dáng của Phó Dung Dữ.
Anh đang ngồi ngay ngắn trong quán thưởng thức trà, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng dưới ánh đèn, dường như dù có cách một trăm lẻ tám ngàn dặm thì anh vẫn có thể tóm lấy cô một cách chuẩn xác, trong đôi mắt màu hổ phách là một mũi tên có thể đốt cháy lòng người.
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu vô thức run rẩy.
“Tạ Âm Lâu?”
Thấy cô thất thần, Lộ Hồi Châu búng búng tay: “Đừng nói cô đang tính xem tôi xếp ở số bao nhiêu đó chứ?”
Một câu nói đùa nhẹ nhàng lại khiến cho bầu không khí trở nên mập mờ.
Tạ Âm Lâu đặt ly thủy tinh xuống, chống hai tay lên đầu gối, cười nhạt: “Tạm thời hết số rồi.”
Lộ Hồi Châu là một người thông minh, suy cho cùng chuyện tình cảm phải dựa vào sự tình nguyện. Cơm nước xong anh ta cũng không làm phiền cô nữa, sau khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý, anh ta bèn đi trước.
Trong quán ăn, Tạ Âm Lâu không vội đứng dậy rời đi. Sau đó điện thoại di động của cô nhanh chóng vang lên âm báo tin nhắn.
Cô cụp mắt xuống nhìn, người gửi tin là Phó Dung Dữ...
Nội dung vô cùng ngắn gọn: ⌈Đây là quà cảm ơn của cô Tạ sao?⌋
Tạ Âm Lâu không trả lời, lúc trước cô đã hứa sẽ tặng cho anh một chiếc cà vạt tự thêu như một món quà cảm ơn, nhưng kế hoạch của cô bị hoãn lại vì phải đến ghi hình cho chương trình. Vốn tưởng vì thế mà mọi chuyện chấm dứt tại đây, ai biết lại gặp Phó Dung Dữ ở thắng cảnh Đào Khê.
Ở phía đối diện, Phó Dung Dữ dường như không trông đợi vào việc cô trả lời lại.
Chưa quá hai phút, một tin nhắn khác lại tới: ⌈Qua đây.⌋
Tạ Âm Lâu vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy bên ngoài quán ăn có một thư ký mặc vest bước vào, chính là thư ký của biệt thự Hồ Đảo vào đêm hôm đó. Trên khuôn mặt nhã nhặn của anh ta là một nụ cười lịch sự: “Cô Tạ, Phó tổng mời cô sang uống một ly trà.”
“...”
Một lúc sau, ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu vịn mép bàn đứng dậy, bình tĩnh hỏi: “Phó tổng nhà anh hay nổi quạu thế à?”
Thư ký: “?”
Cách một con sông, khi Tạ Âm Lâu đi tới quán trà thì tất cả khách khứa trên lầu dưới lầu đều đã được mời đi, không còn ai quấy rầy.
Cô dọc theo cầu thang hẹp đi lên trên, tay khẽ nâng làn váy, xuyên qua tấm bình phong chạm khắc bằng gỗ lê, cô nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ thưởng thức trà.
Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Phó Dung Dữ nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên khuôn mặt như hoa đào của cô, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong, cười như không cười nói: “Quấy rầy tâm trạng hẹn hò của cô Tạ rồi sao?”
Tạ Âm Lâu đi tới bàn trà ngồi xuống, không cần anh mời, cô cười khẽ đáp lại: “Đâu có, Phó tổng quan trọng hơn chứ.”
“Giọng điệu này...” Phó Dung Dữ rót trà vào ly sứ, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ lắc cái ly, ánh mắt mang theo sắc đêm nhìn vào khuôn mặt đang cười của cô, nói một câu: “Xem ra đã chọc giận cô rồi.”
Tạ Âm Lâu bị anh nói trúng nên cũng không giả vờ nữa, đầu ngón tay chậm rãi gõ nhẹ lên mặt bàn: “Chắc không phải Phó tổng dù bận rộn tối mắt nhưng vẫn không quên chạy tới khu thắng cảnh để... tìm tôi đòi quà cảm ơn đó chứ?”
Phó Dung Dữ đặt ly trà xuống, hai ngón tay chậm rãi đưa ra trước mặt cô, giữa môi mỏng tràn ra ba chữ rõ ràng: “Đúng là vậy.”
—Hết chương 9—
- -----oOo------