Cô quên mất mình đã khóc bao lâu, từ tiếng khóc kìm nén đến tiếng thở d0c s1nh lý, cả người vẫn đang run rẩy, cô ép mình phải bình tĩnh trở lại, khi ngẩng đầu lên, mái tóc đen đã đẫm nước mắt, dán sát vào khuôn mặt tái nhợt.
Phòng ngủ rộng rãi bị ánh mặt trời chiếu vào trở nên sáng sủa, từ cuối giường đến thảm trải sàn đều có những món đồ bị cô ném trong lúc cảm xúc mãnh liệt, còn có một ít dấu vết rõ ràng từ mấy ngày nay, quần áo ngủ thay ra khi sốt cao cũng đã chất đống trên chiếc sô pha bằng nhung màu đen bên kia. Phó Dung Dữ canh giữ cô, không có thời gian giặt giũ, bảo mẫu lại chỉ có thể đứng ở ngoài cửa.
Vì vậy, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khơi dậy tâm sự trong cô, rất nhiều hình ảnh cũng không ngừng lởn vởn trước mặt.
Tạ Âm Lâu đảo mắt không nhìn nữa, cô động đậy ngón tay vén chăn lên, đi chân trần xuống đất, mặc kệ những mảnh vụn thủy tinh khắp nơi mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, rửa mặt qua loa, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Trong biệt thự vốn cũng không có nhiều thứ thuộc về cô, bước nhẹ xuống lầu, cô nhìn thấy bóng dáng Phó Dung Dữ trầm mặc ngồi trước bàn ăn trong phòng ăn như một pho tượng, trái tim co rút đau đớn, bước chân cô bỗng dừng lại.
Cảm xúc của Tạ Âm Lâu đã bình tĩnh, nhưng cô vẫn chưa điều chỉnh được cách đối mặt với anh.
Phó Dung Dữ nương theo tiếng bước chân nhỏ vụn nhìn sang, đôi mắt anh hơi đỏ, cô vẫn đi tiếp, lúc đi ngang qua ghế sô pha thì anh chợt đứng dậy, mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề do chiếc ghế tạo thành, bầu không khí lập tức trở nên càng yên tĩnh.
Anh ngăn Tạ Âm Lâu lại, dáng người cao lớn chắn ngang đường cô đi, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng húp vì khóc của cô: “Ăn chút gì trước đi, Âm Lâu, em cần bồi bổ sức lực.”
Tạ Âm Lâu rũ mi xuống, đôi mắt có vài tia sáng yếu ớt, cô cố ý không nhìn anh, tầm mắt chỉ có thể rơi vào áo sơ mi của anh, chợt thấy phía dưới chiếc cúc áo thứ hai có một cánh hoa được thêu bằng chỉ đỏ, đây là do cô thêu lúc ở Lịch Thành.
Phó Dung Dữ thấy cô xụ mặt không nói tiếng nào thì tự ý giơ tay bế cô đến phòng ăn, cô nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng. Còn Tạ Âm Lâu thì cứ giằng co, cơm đút tới miệng cũng không thèm ăn, chẳng nể mặt anh.
Mu bàn tay đang siết chặt cái muỗng của anh nổi gân xanh, giọng điệu vẫn từ tốn: “Em có thể giận anh, nhưng đừng trút giận lên thân thể mình, ăn hai muỗng thôi được không... Âm Lâu, một miếng thôi cũng được.”
Tạ Âm Lâu lạnh lùng nhìn bữa ăn thanh đạm trước mặt, cô tránh không cho Phó Dung Dữ đút cơm, mấy giây sau mới vươn tay cầm đũa lên ăn, bởi vì vẫn còn mệt mỏi sau trận sốt cao nên cô ăn gì cũng không có mùi vị, nhai một ít rồi dừng lại.
Toàn bộ quá trình Phó Dung Dữ đều nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm rất nhỏ của cô, anh dịu giọng hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?”
Lúc này Tạ Âm Lâu mới nhìn thẳng vào anh, trong lòng cũng biết có một số chuyện không thể tránh khỏi, cho nên cuối cùng cô cũng nói ra: “Phó Dung Dữ, nhớ lại trước đây cũng là tôi tùy hứng quyết định chuyện hôn sự, cho nên có trách thế nào thì cũng không thể trách anh.”
Những lời này không làm Phó Dung Dữ cảm thấy nhẹ nhõm, cảm xúc giữa hai hàng lông mày vô cùng nặng trĩu: “Âm Lâu, có phải câu tiếp theo em sẽ nói là bây giờ em và anh không liên quan gì đến nhau đúng không?”
Những năm tháng thiếu thời chung đụng kia, anh đã nhìn thấu tính cách của Tạ Âm Lâu, vừa bắt đầu đã đoán được bây giờ cô đang nghĩ gì, anh mím chặt môi, tốc độ nói vô cùng chậm rãi: “Trong ba ngày em sốt cao, em đã nói sẽ kết hôn với anh, mãi mãi ở bên nhau không xa rời.”
Tạ Âm Lâu mỉm cười, khóe mắt hơi cong lên khiến nốt ruồi giọt lệ như phát sáng, có điều vẻ mặt của cô lại rất lạnh lùng: “Anh sẽ không ngây thơ tới mức đi tin vào những lời nói do một người bị bệnh đến đầu óc mơ hồ nói ra đấy chứ?”
Cho dù là cô của năm mười hai tuổi hay cô của bây giờ thì mỗi câu tuyên thệ của cô, Phó Dung Dữ đều nhớ rõ trong lòng, anh dùng ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng lặp lại câu nói kia: “Em nói, chưa kết hôn thì kết hôn đi.”
Đáng tiếc là Tạ Âm Lâu không thể thực hiện lời hứa này. Cô cầm khăn giấy được đặt ở bên cạnh cẩn thận lau từng đầu ngón tay của mình, sau đó ném nhẹ vào trước mặt anh, tờ khăn giấy trượt dọc xuống theo lồng nguc của người đàn ông: “Nói miệng không có bằng chứng, Phó Dung Dữ, đạo lý này không cần tôi phải dạy anh đâu nhỉ.”
...
Tạ Âm Lâu không muốn tiếp tục đợi ở căn biệt thự này nữa, cô muốn đi. Mấy ngày nay Phó Dung Dữ đều trông chừng cô không rời nửa bước, một đống chuyện trong công ty và cả việc Phó Dung Hồi vẫn còn đang ở trong bệnh viện, tất cả đều cần đến anh.
Phó Dung Dữ không thể làm gì khác hơn là phải thỏa hiệp trước, anh đích thân đưa cô đến trước cửa nhà họ Tạ, dọc đường đi cả hai không nói tiếng nào, cả tài xế và thư ký đi cùng cũng đều cảm thấy bầu không khí bên trong xe rất kỳ, nhưng họ lại không thể nghĩ ra được lý do.
Sau khi đến nơi.
Tạ Âm Lâu thất thần nhìn cửa kính xe, sắc mặt tái nhợt, cảm giác đau ốm vẫn quấn quanh cô không dứt, đợt bệnh này cũng không biết gián đoạn được bao lâu. Tài xế phía trước ho khan một tiếng khiến cô lấy lại tinh thần. Lúc này, Phó Dung Dữ ngồi ở ghế sau đưa túi thuốc Đông y của nửa tháng cho cô: “Nhớ phải uống đấy, anh sẽ gọi cho em trai của em.” Em trai mà anh nói nhất định là Tạ Thầm Ngạn, bởi vì Tạ Thầm Thời chắc chắn sẽ không nhận điện thoại của anh.
Tạ Âm Lâu nghĩ đến thuốc Đông y thì cổ họng lập tức đau nhức, nhưng nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh với vẻ cường thế của Phó Dung Dữ, cô đành nhẫn nhịn, giơ tay đẩy cửa xe bỏ đi.
Cô không thèm ngoảnh lại, ôm một đống thuốc Đông y đi vào nhà, cũng không thèm đếm xỉa đến ai, vừa vào phòng là lập tức khóa cửa lại.
Nữ quản gia thấy vậy thì đi ra ngoài nhìn chút, thấy bên ngoài đã không còn bóng dáng của chiếc xe lại lẩm bẩm: “Sầm mặt về nhà, giận ai thế nhỉ?”
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, Tạ Âm Lâu trở lại không gian quen thuộc, vùi mình vào chiếc chăn bông lộn xộn mềm mại suốt mười phút, túi thuốc Đông y cũng rơi tán loạn trên thảm, cô không quan tâm, mắt mở to nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Nhìn một hồi lâu khiến mắt hơi xót, cô lại có cảm giác muốn khóc.
Tạ Âm Lâu lập tức giơ tay lên xoa xoa mắt, cảnh cáo bản thân không thể bị cảm xúc khống chế. Cô sờ tìm điện thoại di động để dời đi sự chú ý, lập tức nghĩ tới việc gửi tin nhắn báo bình an cho Vân Thanh Lê.
Lại hỏi cô ta về chuyện trả thù lao cho Tần Ni.
Vân Thanh Lê gửi đến một đoạn voice chat với giọng nhẹ nhàng: “Cô hạ sốt là tốt rồi, mấy ngày nay làm tôi lo muốn ch3t... Ni Ni nói cô ấy không cần thù lao, nhưng mà sau này nếu Cố Tư Huấn còn tìm cô thì nhờ cô nhất định đừng đáp lại sự lấy lòng của anh ta.”
Tạ Âm Lâu trầm mặc một hồi, ngón tay mới gõ chữ trả lời: “Phiền cô giúp tôi nói lời cảm ơn với Tần Ni, tôi đã nói rõ với nhà họ Cố rồi, chuyện hôn sự chỉ là sự sắp xếp theo ý tốt của bậc cha chú, tôi sẽ không cho Cố Tư Huân cơ hội.”
Vân Thanh Lê đã có kinh nghiệm về chuyện tình cảm, cô ta hiểu rõ những lời Tạ Âm Lâu nói có nghĩa là Cố Tư Huấn hoàn toàn không có cơ hội vào cuộc.
Ngay cả khi Tạ Âm Lâu đã quên Phó Dung Dữ thì cô vẫn sẽ vô thức từ chối tiếp xúc bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ anh.
Cô yêu đến nỗi, cho dù có là Cố Tư Huấn gia thế xứng lứa vừa đôi với cô về mọi mặt thì cũng không thể lọt vào mắt của cô.
Cuối cùng, Vân Thanh Lê dặn dò: “Cô nhớ chăm sóc sức khỏe cho tốt, hết bệnh rồi có thời gian rảnh thì hẹn nhau ăn cơm.”
Tạ Âm Lâu không trả lời lại nữa, cô tiếp tục nằm trong chăn bông, im lặng nhìn đống thuốc Đông y.
Tin tức về việc cô đột ngột trở về nhà họ Tạ không thể giấu được Tạ Thầm Ngạn, mọi người trong ngoài nhà đều là tai mắt của cậu ấy, ngay cả việc uống thuốc ăn tối cũng có người báo lại nguyên văn.
Nhìn đi, giống như lại bị ốm thêm một trận nữa.
Ngày hôm sau Tạ Thầm Ngạn kết thúc chuyến công tác trước thời hạn, máy bay vừa đáp là cậu ấy đã vội vàng chạy về nhà. Quản gia Kinh nói tìm được Tạ Âm Lâu ở nhà kho trên gác xép.
Quản gia còn bóng gió trước: “Nhìn tâm trạng có vẻ hậm hực, vẫn ăn đủ ba bữa nhưng mới mấy ngụm là no rồi, nếu không nhốt mình vào phòng ngủ mê man thì sẽ ngẩn người trên gác xép, tôi thấy hình như có chuyện...”
Lúc này Tạ Âm Lâu đang nghiêng người ngồi bên cửa sổ, mặc cho gió thổi bay những sợi tóc, trên vai choàng một chiếc chăn bông chống lạnh. Cô đang cúi đầu, ngón tay vuốt nhẹ giao diện trò chuyện trên màn hình điện thoại, xóa từng tin nhắn mà Phó Dung Dữ gửi cho cô mỗi ngày ba bữa.
Đều là tin nhắn dặn dò cô phải uống thuốc đúng giờ, cũng biết rằng cô sẽ không trả lời lại.
Khi Tạ Thầm Ngạn mặc bộ âu phục màu đen bước tới, phản ứng của cô chậm mất nửa nhịp, không kịp che giấu đáy mắt đỏ hoe.
Đó là dấu vết của nước mắt.
Ánh sáng màu đỏ cam của bầu trời xa xăm chiếu vào trong phòng, khung cảnh ngoài cửa sổ vẫn như thường ngày, khác biệt duy nhất chính là Tạ Âm Lâu. Tạ Thầm Ngạn chỉ nhìn sơ qua là đã có thể hiểu rõ, cậu ấy từ từ đưa chiếc khăn tay màu xanh lam tới, hắng giọng nói: “Qua cả rồi.”
Tạ Âm Lâu nhìn cậu ấy, ngón tay gập lại siết chặt lấy chiếc khăn, một giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt một góc của cuốn sách tiếng Phạn cổ đang đặt trên đầu gối cô, tay cô cứng nhắc giơ lên lau khô nhưng lại không cẩn thận làm rơi quả lựu kế bên.
Tạ Thầm Ngạn cúi người nhặt lên, ngón tay thon dài sạch sẽ tiện đó cũng đặt cả cuốn sách cổ của cô lên bàn, thậm chí còn lấy cả chiếc điện thoại di động đi, tránh việc cô trốn vào đây hoảng hốt rồi lại làm loạn.
Tạ Âm Lâu hơi cúi mặt xuống, nước mắt vừa rơi xuống cô sẽ lau đi ngay, lặng lẽ khóc.
Từ nhỏ cô đã luyện được kỹ năng khóc, chỉ cần vừa khóc là sẽ khóc cả tiếng đồng hồ, không dừng lại được.
Thân hình cao gầy của Tạ Thầm Ngạn ngồi bên cạnh cô, tay trái đeo đồng hồ đặt trên quần âu, cầm quả lựu chín đỏ yên lặng chờ cô khóc xong. Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ cuối cùng cũng biến mất, bóng tối mờ ảo bao phủ khắp xung quanh.
Tạ Âm Lâu khóc đến nổi mất hết sức lực, cô rúc vào người em trai, hai mắt được nước mắt rửa sạch trở nên trong suốt: “Năm đó anh ấy từ hôn, tự tay c0i bỏ mọi ràng buộc với chị... Chị đã nghĩ rằng mình và anh ấy sẽ không bao giờ có được tương lai.”
“Khi đó mọi người đều nghĩ như vậy.”
Tạ Thầm Ngạn đã không còn khăn tay để lau nước mắt cho cô nữa, cậu ấy chỉ có thể dùng tay áo lau thật nhẹ nhàng lên khuôn mặt mịn màng không chút tì vết của cô, dùng giọng ôn tồn thả lỏng tư tưởng cho cô: “Cho nên chị đã đổ một trận bệnh nặng ở cái tuổi đẹp nhất, mẹ ôm chị khóc suốt ngày đêm, ba mời rất nhiều bác sĩ Trung y đến mà cũng không có cách nào giúp chị hạ sốt, người ngoài còn tưởng rằng nhà họ Tạ chúng ta chuyện vui không thành mà còn sắp có tang lễ... “
Sau đó, mạng sống của Tạ Âm Lâu đã được cứu bằng từng chén thuốc.
Chỉ là không ai ngờ rằng khi tỉnh lại, cô lại quên đi Phó Dung Dữ, hoàn toàn xóa sạch dấu vết và con người anh ra khỏi thế giới của mình.
Ngừng một lát, Tạ Thầm Ngạn nói với cô: “Ba cũng đã hối hận, lẽ ra không nên hủy hôn sự khi chưa hỏi ý kiến của chị.”
“Chị không trách ba.” Đôi mắt của Tạ Âm Lâu đỏ hoe, nhớ lại từng chuyện trong quá khứ: “Từ nhỏ chị đã học nghệ ở nhà thầy, Phó Dung Dữ là người đã cùng chị vượt qua quãng thời gian buồn chán đó. Chị bị phạt, chị được khen, từng sự kiện trong đời đều có bóng dáng của anh ấy, ba cũng không ngờ rằng chị và anh ấy… lại có mối quan hệ sâu sắc đến vậy.”
Ràng buộc quá sâu sắc, nên khi nhà họ Phó phá sản sụp đổ, địa vị của cả hai đã chênh lệch một trời một vực chỉ trong một đêm.
Phó Dung Dữ bị người cha ruột Phó Nghiên Thanh mất hết danh tiếng liên lụy, tất cả mọi người đều biết rằng anh đã mất tư cách làm con rể nhà họ Tạ.
Tạ Âm Lâu từ từ suy nghĩ, run rẩy nói tiếp: “Phó Nghiên Thanh vẫn còn sống thì sẽ còn ngán chân anh ấy cả đời... Lúc đó chị thật sự rất sợ đời này chỉ vì một Phó Nghiên Thanh mà chị và anh ấy sẽ không có tương lai.”
Ai ngờ sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, việc đầu tiên Phó Dung Dữ làm sau khi rời xa giới hào môn là phủi sạch quan hệ với cô.
Đây là điều mà Tạ Âm Lâu khi còn là một cô thiếu nữ non nớt không thể nào bình tĩnh chấp nhận được, cô chỉ biết rằng một khi hôn ước đã hủy bỏ, nhà họ Phó rút khỏi giới hào môn thì sau này ba cô có gả cô cho người nào thì người đó cũng không phải là anh.
“Anh ấy lừa chị, anh ấy lừa chị rằng cho dù không giữ được nhà họ Phó thì anh ấy cũng sẽ giữ lấy hôn ước của cả hai.”
Cuối cùng, Phó Dung Dữ không giữ lại gì cả, ông trời nhẫn tâm cướp sạch của anh, chỉ để lại ba người đàn ông máu mủ già yếu bệnh ho4n.
“Nhưng anh ấy vẫn trở về tìm chị.” Tiếng thở dài của Tạ Thầm Ngạn tràn ra kẽ môi, lúc phát hiện ra dấu vết Phó Dung Dữ ở bên cạnh Tạ Âm Lâu, cậu ấy đã cử thư ký của mình bí mật đi điều tra, biết được hai năm trước Phó Nghiên Thanh đã bị bệnh qua đời, ông ta vừa ch3t, Phó Dung Dữ đã lập tức thay đổi chiến lược kinh doanh, mạnh mẽ chen chân vào vòng thương trường ở Tứ Thành, dường như anh đã bày ra một ván cờ để đưa nhà họ Phó trở lại với giới thượng lưu.
Tuy nhiên, nhà họ Tạ cũng không thiếu con rể biết làm ăn. Tạ Thầm Ngạn giơ tay lên xoa xoa tóc Tạ Âm Lâu, tốc độ nói rất chậm: “Chị, nếu chị không muốn quay lại thì nhà họ Tạ sẽ ủng hộ chị... Còn nếu chị đã suy nghĩ kỹ càng, vẫn còn yêu Phó Dung Dữ thì phía ba cứ để em lo.”
Bầu trời đã tối hẳn, họ không thể nhìn thấy mặt nhau.
Tạ Âm Lâu không nói lời nào, vùi trán vào bộ âu phục của em trai, sắc đỏ nơi đáy mắt cũng dần mờ đi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô dành thời gian đi ghi cho chương trình, đúng lúc Mạnh Thơ Nhụy xin nghỉ để đi tranh thủ một vai diễn trong bộ phim điện ảnh quốc tế, cuộc sống chung đụng của các khách mời cũng không xảy ra chuyện gì nên sau khi ghi hình xong, cô lại được tài xế chở về nhà họ Tạ.
Phía Phó Dung Dữ thấy cô không trả lời tin nhắn thì ngày nào cũng sai Trần Nguyện đưa đến rất nhiều loại nhân sâm đồ bổ.
Trần Nguyện vừa gặp Tạ Âm Lâu là sẽ đi ngay, không nấn ná trước cửa nhà họ Tạ làm người khác khó chịu.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, đợt sốt cao của Tạ Âm Lâu cũng coi như đã hoàn toàn bình phục, uống xong gói thuốc Đông y cuối cùng thì cô không uống nữa. Buổi trưa ngủ dậy, cô tùy tiện mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa đi xuống lầu dưới.
Hôm nay hiếm khi giờ này Tạ Thầm Ngạn vẫn còn ở nhà, trên bàn uống trà nhỏ bên cạnh có một tách trà nóng, hình như là có khách vừa rời đi không lâu.Bước chân của Tạ Âm Lâu rất nhẹ, cô nhìn vài lần, hỏi: “Ai tới thế?”
“Người vừa lên nắm quyền nhà họ Phó ở Lịch Thành… Phó Thanh Hoài.”
“Anh ta?”
Ánh mắt Tạ Âm Lâu lộ rõ vẻ nghi hoặc, lúc trước muốn hẹn gặp mặt anh ta, anh ta lại không tới, sao bây giờ lại lặn lội đến tận nhà họ Tạ làm khách thế?
Dường như đã nhìn thấu cô đang nghĩ gì, Tạ Thầm Ngạn nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nhuận giọng rồi nói: “Phó Thanh Hoài nói đứa cháu trai họ xa của anh ta vốn là một chàng trai nhiệt huyết nhất ở Tứ Thành, có một vị hôn thê môn đăng hộ đối, có một tình yêu làm người ta ao ước, đáng tiếc là đã bị người ba phá của kia phá hủy rồi...”
Tạ Âm Lâu đi tới ngồi xuống bên cạnh Tạ Thầm Ngạn, hờ hững nói: “Phó Thanh Hoài so ra còn nhỏ hơn Phó Dung Dữ hai tháng tuổi, cái danh trưởng bối này cũng gượng gạo thật.”
Tạ Thầm Ngạn cũng cười, chỉ vào chiếc hộp gỗ tinh xảo bên cạnh: “Thật kỳ lạ, tại sao nhà họ Phó và nhà họ Cố trước đây đều thích tặng ngọc Quan Âm cho chị thế? Cái này là do Phó Thanh Hoài đưa tới, nói khi chị đến thăm viếng tổ tiên nhà họ Phó đã tự xưng là vị hôn thê của Phó
Dung Dữ... Thân là trưởng bối trên danh nghĩa duy nhất của Phó Dung Dữ, Phó Thanh Hoài trọng quy củ, vội tới đưa sính lễ cho cháu dâu tương lai.”
—Hết chương 56–-
- -----oOo------