Quản gia và xe hơi riêng đang đậu đằng trước, trên đường bước ra cô bị Cố Tư Huấn đuổi theo gọi lại.
Dù sao trước đó hai người cũng có mối quan hệ hôn ước trong mấy ngày ngắn ngủi, đối với vị hôn phu cũ này Tạ Âm Lâu cũng có vài phần tôn trọng, vừa rồi vì để tránh hiềm nghi nên trong phòng trà không gặp mặt, lúc này cô chủ động chào hỏi trước: “Cậu chủ Cố.”
Lời vừa dứt, cô tự nhiên đưa mắt nhìn Cố Tư Huấn, bên môi nở một nụ cười.
Cố Tư Huấn như đứng hình tại chỗ, cho dù tối nay đã giải trừ hôn ước nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ: “Cô Tạ… Không biết tôi có vinh hạnh mời cô ăn bữa tối không nhỉ?”
Tạ Âm Lâu muốn khéo léo từ chối, nhưng cân nhắc đến chuyện nhà họ Cố vừa bị xem nhẹ thể diện cách đây không lâu, bây giờ lại tiếp tục cũng không hay lắm.
Cố Tư Huấn giống như nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, lập tức dịu giọng nói: “Đối diện phố thương mại có một quán ăn tư nhân rất nổi tiếng, cô Tạ cứ coi đây là một bữa ăn với bạn bè bình thường là được.”
… Chỉ cần đi vài bước là qua được bên kia đường, không cần dùng đến xe hơi.
Tạ Âm Lâu đi theo đằng sau Cố Tư Huấn đến quán ăn tư nhân đó. Anh ta chọn ăn ở sảnh tầng một, bởi vì nơi đây có ít khách nên không gian xung quanh rất yên tĩnh, lại còn được trang trí theo phong cách cổ xưa, rất thích hợp để tụ tập bạn bè trong thời gian rảnh rỗi.
Cố Tư Huấn gọi vài món ăn đặc trưng, sau đó còn kiên nhẫn nhắc nhở đầu bếp không cho rau mùi vào.
Tạ Âm Lâu ngồi ở đối diện ngước lên nhìn anh ta. Những món ăn anh ta gọi trùng hợp đều là những món mà cô yêu thích. Nhưng việc cô từ nhỏ đã không thích ăn rau mùi, tại sao anh lại biết được?
”Năm năm trước tôi đã từng gặp cô.”
Cố Tư Huấn đan hai bàn tay vào nhau, khuỷu tay chống lên thực đơn, trông thấy ánh mắt cô lộ vẻ khó hiểu anh ta mới lên tiếng nói tiếp: “Lúc đó cô và chú Tạ đến Thân Thành dự tiệc cưới, chắc cô cũng không còn nhớ rõ đâu, tôi là phù rể của chú rể.”
Tạ Âm Lâu không có ấn tượng gì về Cố Tư Huấn, đôi mắt nhìn anh ta vô cùng trống rỗng: “Vậy sao?”
“Ừm, tôi đã ngồi quan sát cô cả buổi tối, chỉ cần đồ ăn có rau mùi là cô sẽ không bao giờ động đũa.” Giọng nói của anh ta vô cùng khoa trương nhưng lại bộc lộ rõ sự ngưỡng mộ của mình dành cho cô.
Tạ Âm Lâu im lặng một lúc, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tách trà, sau đó lên tiếng: “Cậu chủ Cố, tôi nghĩ với xuất thân của anh, anh hoàn toàn có thể tìm được một cô gái thích hợp để kết hôn hơn tôi…”
Cô không hề đề cập đến mối quan hệ nam nữ mà chỉ hướng câu chuyện theo phía hôn nhân gia đình, đó cũng đại diện cho lời từ chối khéo léo của cô.
Cố Tư Huấn hiểu được hàm ý của cô. Dưới ánh đèn, khuôn mặt sắc nét của anh ta lộ ra biểu cảm vô cùng chân thành: “Hay là, cô Tạ có thể cho tôi một cơ hội được không?”
“Tôi khá tin vào mắt mình.” Tạ Âm Lâu lắc đầu, câu nói này không phải tùy tiện lấy lệ với anh ta.
Năm năm trước cô không hề có ấn tượng gì về Cố Tư Huấn trong tiệc cưới, nhưng với Phó Dung Dữ thì chỉ một cái liếc mắt đã khó quên. Vậy nên, trái tim cô rốt cuộc hướng về ai, không cần nói cũng có thể biết được kết quả.
Có rất nhiều người từ các gia đình quyền quý theo đuổi cô, những người đó chỉ cần phí chút thời gian tìm hiểu là đã có thể biết được cô thích ăn món gì.
Đối với Tạ Âm Lâu, đây chỉ là những điều hời hợt mà ai cũng có thể làm được.
Không giống như Phó Dung Dữ, cô không thể thoát khỏi sự mê hoặc bởi mùi hương tuyết tùng bí ẩn trên người anh, và cơ thể đã giúp cô đưa ra lựa chọn theo bản năng.
Chỉ với câu nói tin vào ánh mắt này đã khiến Cố Tư Huấn không thể vượt qua ranh giới, đẩy hai người về lại mối quan hệ bình thường xa lạ.
Dù sao thì sau lưng anh ta vẫn còn có gia tộc, vẫn cần giữ thể diện.
Sau khi dùng bữa xong, Tạ Âm Lâu cho rằng cuộc đính hôn hão huyền với Cố Tư Huấn này cũng đã đến hồi kết thúc.
Tuy nhiên, trong giới Tứ Thành này lại rất nhỏ, dễ gặp lại người quen.
Lúc hai người đã ngầm hiểu và không đề cập đến vấn đề ngại ngùng kia nữa, họ vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện bằng cách nói về các món ăn, thì đúng lúc Mạnh Thơ Nhụy mặc một chiếc váy dài cổ điển từ trên lầu hai bước xuống. Rất không khéo là chiếc váy trên người cô ta lại đụng hàng phong cách với Tạ Âm Lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng này trong mắt cô ta đã hiện lên tia oán hận.
Kể từ khi rút khỏi chương trình quảng bá di sản văn hóa phi vật thể, không ai biết được Tạ Âm Lâu đã đi đâu, giống như chưa từng có sự tồn tại của người này vậy.
Mạnh Thơ Nhụy không còn ai tranh giành sự nổi bật với mình, dựa vào mối quan hệ với Ôn Chước, cô ta trở thành người được yêu thích nhất ở trong chương trình, cũng đã sớm quên đi những lời truyền miệng lúc đó. Hôm nay lại vô tình gặp được Tạ Âm Lâu ở trong quán ăn, tất nhiên cô ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để châm chọc mỉa mai.
Dẫm lên đôi giày cao gót mười hai phân đỏng đảnh bước tới, trên đường đi còn cố ý tạo ra âm thanh thật vang dội: “Cô Tạ, lâu rồi không gặp.”
Tạ Âm Lâu nhướng mi lên thì thấy Mạnh Thơ Nhụy đang đứng ở cạnh bàn, sau đó lại nhàn nhạt dời mắt đi.
Dường như không quá muốn nhìn thấy cô ta, điều này khiến Mạnh Thơ Nhụy nở một nụ cười mỉa mai: “Sao trước đây cô lại đột nhiên tuyên bố rút khỏi chương trình? Tôi nghe nói hình như là cô xúc phạm đến cậu chủ nhà họ Tạ nên mới bị đuổi ra ngoài phải không? Vị này là ai đây, cô mới quen sao?”
Bề ngoài thì tỏ vẻ quan tâm, nhưng thật ra cô ta lại đang chế nhạo số phận của Tạ Âm Lâu sau khi bị người khác hạ bệ.
Nhưng Tạ Âm Lâu không hề bị chọc tức, thậm chí còn không mỉm cười với cô ta, giọng nói vô cùng hờ hững: “Ai nói với cô tôi bị đuổi ra ngoài?”
“Chẳng lẽ tôi còn bịa ra được chuyện này, lẽ nào cô vì thể hiện…” Mạnh Thơ Nhụy liếc mắt nhìn Cố Tư Huấn, cố ý kéo dài câu cuối: “Mà cố giữ lại chút sĩ diện à?”
“Xin lỗi cho tôi hỏi…”
Lúc này Cố Tư Huấn mới lịch sự lên tiếng, ánh mắt đang nhìn khuôn mặt hả hê của Mạnh Thơ Nhụy chuyển sang nhìn Tạ Âm Lâu: “Cô có tham gia chương trình đó sao? Cô có muốn quay lại không, tôi có thể giúp cô.”
Nụ cười của Mạnh Thơ Nhụy nhanh chóng tắt ngóm trên khuôn mặt choe choét son phấn, tức đến mức thở không ra hơi.
Lại thêm một người đàn ông mù bị Tạ Âm Lâu mê hoặc?
Tạ Âm Lâu chậm rãi uống nước, sau đó cầm khăn tay của quán ăn nhẹ nhàng lau chùi mấy ngón tay, lên tiếng nói: “Không cần phải làm phiền đến cậu chủ Cố.” Trong lúc nói cô không hề để mắt đến Mạnh Thơ Ngụy đang đứng đó, nếu có thì cũng chỉ coi cô ta như là một chú hề đang nhảy nhót mà thôi.
Tuy nhiên, sau đó cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Trần Nho Đông.
Chỉ ba giây sau cuộc gọi đã được kết nối, ngay khi đầu dây bên kia gọi một tiếng cô Tạ thì cô đã nhẹ nhàng trả lời: “Đạo diễn Trần, phiền anh thông báo lên Weibo là tập tiếp theo của chương trình sẽ có sự góp mặt của tôi.”
Trần Nho Đông liên tục chào hỏi mấy câu xã giao, thái độ đối với cô vô cùng tôn trọng.
Mạnh Thơ Nhụy nhìn mọi chuyện diễn ra mà ch3t lặng, lời nói cử chỉ của Tạ Âm Lâu không hề giống như đã đắc tội người quyền cao chức trọng chút nào.
Sau khi tắt điện thoại, Tạ Âm Lâu nhìn sang Mạnh Thơ Nhụy đang mặc bộ váy cổ điển, sau đó nở một nụ cười.
Ba phút sau.
Mạnh Thơ Nhụy bực bội bỏ đi. Tạ Âm Lâu sau đó cũng xoay người đứng dậy chuẩn bị đi về bãi đỗ xe. Cô cũng biết cáu kỉnh, cũng không phải là một vị tiểu thư khuê các ngoan ngoãn thường ngày, về điểm này cô cũng không hề che giấu trước mặt Cố Tư Huấn.
Cố Tư Huấn nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó cầm áo vest của mình lên: “Cô Tạ, để tôi tiễn cô về.”
Tạ Âm Lâu bước ra khỏi nhà hàng, vừa định nói là đã có tài xế, nhưng cô nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc trong cảnh đêm náo nhiệt đâu.
Rõ ràng là quản gia muốn để cô tiếp xúc nhiều hơn với vị hôn phu cũ nên đã bỏ chạy trước.
Lời muốn nói giống như bị mắc kẹt lại trong cổ họng ba giây, cô từ từ nuốt xuống rồi lên tiếng cảm ơn Cố Tư Huấn: “Làm phiền anh rồi.”
Đối với Cố Tư Huấn, được ở chung với Tạ Âm Lâu thêm nửa tiếng là một chuyện vô cùng có lãi. Nó còn giá trị hơn việc anh ta bàn bạc được một dự án vài tỷ, giá trị hơn cả việc nhận được lời đánh giá cao không dễ gì có được từ bác cả.
Nhưng lúc ngồi trong xe cô lại tận dụng thời gian rảnh rỗi để gửi tin nhắn cho Tạ Thầm Thời. Ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe, phản chiếu hàng lông mi cong dài đang rũ xuống, nhìn qua vô cùng dịu dàng.
Nội dung của tin nhắn, cô nói: ⌈Chị đã hủy chuyện hôn sự với nhà họ Cố rồi.⌋
Tạ Thầm Thì trả lời cô: ⌈.⌋
Tạ Âm Lâu không quan tâm đến tâm trạng của em trai mà chuyển sang lướt Weibo. Trên Weibo, Trần Nho Đông đã nhanh chóng tuyên bố sự có mặt của cô trong chương trình sắp tới.
Để tránh cho có người cố tình tạo tin đồn ác ý, trên Weibo cũng đã có một số cư dân mạng hỏi cô tại sao lại xin nghỉ không có lý do.
Trần Nho Đông cũng đã đích thân đứng ra trả lời bình luận: “Dưỡng bệnh.”
Tạ Âm Lâu tiếp tục lướt màn hình để đọc bình luận. Đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện cảnh vật xung quanh đã trở nên vô cùng quen thuộc, cô đã về đến nhà họ Tạ.
Trên đường đi Cố Tư Huấn không có cơ hội nào để bắt chuyện với Tạ Âm Lâu, nghĩ đến chuyện này là do cô cố ý, ánh mắt của anh ta có chút ảm đạm, nhưng lúc xuống xe vẫn không quên vòng qua mở cửa xe giúp cô.
“Cô Tạ, hy vọng sau này vẫn có cơ hội gặp lại.”
Tạ Âm Lâu dẫm đôi giày cao gót xuống đất, có ngọn gió đêm thổi qua, nụ cười của cô cũng dần trở nên mờ nhạt: “Cậu chủ Cố đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại.”
Sau khi nhìn thấy Cố Tư Huấn lái xe đi, nụ cười trên môi Tạ Âm Lâu cũng dần vụt tắt. Cô xoay người đi về phía nhà họ Tạ, nhưng vừa đi được mấy bước, hình dáng của một chiếc xe đang đậu dưới gốc cây đã đập vào mắt cô.
Cửa kính xe được hạ xuống một nửa, khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Dung Dữ ẩn hiện trong đêm tối, dù có cách nhau bao xa đi chăng nữa thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn theo cô.
Một cảm giác không thể giải thích được lặng lẽ dâng lên khiến trái tim của Tạ Âm Lâu đập lệch một nhịp, rõ ràng cô không hề làm điều gì sai.
Ở phía xa, thư ký và những người trong xe đến thở mạnh cũng không dám, bầu không khí bị đè nén vô cùng bí bách.
Lúc này chỉ có Trần Nguyện đang ngồi ở ghế phụ nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra phát trực tiếp hiện trường cho Hình Lệ: “Sắp ch3t rồi, Phó tổng đêm hôm vội vàng trở về Tứ Thành, ai ngờ lại đụng phải cô Tạ đang hẹn hò với vị hôn phu, bị ép nuốt một bát giấm chua vào bụng.”
Hình Lệ muốn hóng chuyện nên nhanh chóng trả lời: “Mau mở video lên!!!”
Lúc Trần Nguyện nín thở mở video, bên ngoài Tạ Âm Lâu cũng đã tiến lại gần, vươn bàn tay trắng nõn mở cửa xe ra, xách làn váy ngồi vào trong. Đèn trong xe bật sáng, đủ rõ ràng để quan sát những thay đổi tinh tế trên khuôn mặt Phó Dung Dữ.
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Âm Lâu nhìn anh một lúc lâu mới chầm chậm hé miệng mở lời: “Sao không gọi điện thoại cho em trước?”
Phó Dung Dữ rõ ràng là định cho cô một bất ngờ nho nhỏ, ai ngờ lúc đến nơi lại chứng kiến một màn này, đôi mắt kìm nén trông như sắp nổi giận, nhưng lại nghĩ đến chuyện thân phận, người vừa rời đi đó mới là vị hôn phu chân chính của cô, còn anh thì ngay cả thân phận Fwb cũng không được tính.
Tạ Âm Lâu ngồi cùng anh một lúc rồi lại nói: “Em về nhà đây.”
Ngay trước khi cô kịp rời đi, người đàn ông đã kịp giữ cổ tay cô lại. Mặc dù trên xe vẫn đang bật hệ thống sưởi nhưng da thịt của anh lại lạnh đến kinh người. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cố ý nói: “Phó tổng, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Phó Dung Dữ rũ hàng mi dày như lông quạ xuống, ý tứ sống ch3t cũng không buông tay: “Em và anh không cần cố kị chuyện này.”
Nói vô cùng tự tin.
Dáng vẻ này của anh rất hiếm gặp, Tạ Âm Lâu cũng không biết diễn tả như thế nào. Ngẫm nghĩ một lúc cô mới nhớ ra nó giống như một chú chó hoang bị chủ ném bên vệ đường, thoạt nhìn thì rất hung dữ khó gần, nhưng chỉ cần ngọt ngào dỗ dành một tiếng là sẽ cụp đuôi chạy lại gần.
Trái tim cô chợt mềm nhũn, chủ động ghé sát vào tai anh nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện không giống như anh nhìn thấy đâu. Tối hôm nay em đã hủy mối hôn sự với nhà họ Cố rồi… Bây giờ em là một cô gái độc thân chưa chồng, cho phép anh theo đuổi em.”
Con ngươi u ám của Phó Dung Dữ lập tức sáng lên, nhìn thẳng vào nụ cười của cô, sau đó ghé vào tai cô nói nhỏ: “Vậy bây giờ chạm vào người em có thích hợp không?”
Không còn hôn ước nữa thì tất nhiên là không có gì không thích hợp.
Tạ Âm Lâu ngượng ngùng quay mặt nhìn về phía cửa xe, chợt giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Tạ Thầm Thời đang dán vào cửa kính.
Cho dù cậu ấy có đẹp trai đến mức nào thì trái tim Tạ Âm Lâu cũng ngừng đập trong mấy giây vì sợ hãi.
“Hai người trốn trong đó làm gì vậy?!!!”
Lúc Tạ Thầm Thời nhìn ra được hình bóng lờ mờ ở trong xe là chị gái mình, cậu ấy lập tức đen mặt muốn mở cửa xe ra.
Chiếc xe ô tô cũng cùng lúc đó nhấn ga lao đi, xả khí thải lên người cậu ấy.
——
“Mẹ kiếp, sao tên điên đó lại quay về Tứ Thành vào lúc này… Không phải tôi đã mua chuộc điều dưỡng lừa cậu ấy là phải ở lại bệnh viện dưỡng bệnh mười mấy ngày do t1nh trùng yếu sao?”
Lời của Hình Lệ khiến Trần Nguyện xấu hổ không nói lên lời, nhịn không được nói: “Cô nói vậy không sợ bị Tạ Thầm Thời truy sát sao?”
”Sao lại phải sợ? Quan Âm Bồ Tát sẽ phù hộ cho tôi được bình an.”
Hình Lệ nói xong lại quay sang thì thầm với Phó Dung Hồi, chất giọng quyến rũ của cô ấy truyền qua điện thoại: “Anh Phó, anh trai của anh sắp đưa cô Tạ về nhà rồi, anh mau tỉnh dậy đi…”
”Ừm, anh tôi sắp về rồi sao?”
Dạo gần đây thời gian chìm vào giấc ngủ của Phó Dung Hồi càng ngày càng lâu. Sau khi bị đánh thức, anh ấy mệt mỏi ngồi dậy khỏi ghế sô pha, quyển sách chữ nổi đặt trên đầu gối cũng bị rơi xuống đất.
Hình Lệ cúi người nhặt nó lên, bàn tay vô tình chạm vào mu bàn tay mát lạnh của Phó Dung Hồi. Ngay khi cô ấy định rút tay lại thì anh ấy đã nhanh chóng chuyển sang nhặt chiếc gối lông ở bên cạnh lên, sau đó trầm giọng nói: “Em đi bật đèn lên đi.”
Đôi mắt màu hổ phách kia vẫn trống rỗng như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
- -----oOo------