Tuy là như vậy nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy bả vai Trình Nguyên Tịch hơi run.
Trong xe, Hình Lệ phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ lạ, đưa khăn lông trắng cho cô ta: “Sao cô lại mắc mưa vào sáng sớm tinh mơ ở thắng cảnh?”
“Cảm ơn.”
Trình Nguyên Tịch nói cảm ơn, vươn tay nhận lấy cái khăn lông, đầu tiên là thấm khô giọt nước dưới đuôi tóc, chậm rãi mấp máy đôi môi trắng bệch: “Tôi đến tìm đạo diễn Trần Nho Đông bàn công việc, không ngờ gặp phải mưa bão, tài xế không muốn muốn chạy sâu vào trong thắng cảnh, vì thế bắt tôi xuống ở cổng vào.”
“Cô đúng là hiền lành quá, từ đây đi bộ vào trong ít nhất cũng mất bốn mươi phút.” Hình Lệ đáp lời cô ta, rồi nói tiếp: “Trần Nho Đông không cử người đến đón cô sao?”
Giọng nói của Trình Nguyên Tịch mềm mại dịu dàng: “Không muốn gây thêm rắc rối cho tổ chương trình.”
Lúc này, tài xế đã khởi động xe một lần nữa, chạy thẳng vào trong, cô ta lau nước trên người, bộ váy màu xanh lục trên người không thể nào khô ngay trong chốc lát được, nó dính chặt trên da thịt cô ta, mở máy sưởi vẫn không thể xua tan cái lạnh.
Phó Dung Dữ im lặng, qua một lúc lâu mới nói Hình Lệ lấy một cái áo khoác tây trang dự phòng đưa cô ta.
Người thường xuyên ra vào những nơi xã giao quan trọng như anh, trên xe luôn chuẩn bị tây trang và thuốc để đề phòng mọi tình huống bất ngờ. Hình Lệ nhanh trí hiểu ra, tìm áo khoác âu phục màu xám nhạt sạch sẽ đưa cho Trình Nguyên Tịch, cô ta nhận lấy rồi chậm chạp nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Phó Dung Dữ ngồi ở trong góc, bộ tây trang màu sẫm được là ủi thẳng thớm trông rất chỉnh tề, cà vạt phối với áo sơ mi trắng tinh càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh. Trong bóng tối, khóe môi anh khẽ mím lên độ cong nhạt, không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt.
Trình Nguyên Tịch im lặng một lúc, rồi vờ như lơ đãng nhìn về phía Tạ Âm Lâu ngồi bên cạnh anh.
Trong chiếc xe này từ đầu đến cuối Tạ Âm Lâu giống như một người vô hình, cô quấn áo khoác đàn ông ngồi trên ghế, sườn mặt nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, khi cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình thì cô quay đầu lại.
Đôi mắt trong veo như nước của cô nhìn thoáng qua cô ta.
Ngón tay Trình Nguyên Tịch bất giác bám chặt vào cái áo khoác tây trang, khóe môi cong lên chủ động chào hỏi với cô.
Phản ứng của Tạ Âm Lâu còn nhạt hơn cả ánh mắt cô, đầu ngón tay trắng nõn ch4m rãi vu0t vòng ngọc trên cổ tay, hiển nhiên là không quên chuyện vòng ngọc cô đeo nhiều năm đã bị Trình Nguyên Tịch coi như đạo cụ khiêu vũ lấy đi rồi làm vỡ.
Trình Nguyên Tịch gục đầu xuống, vươn tay gom lại mái tóc ướt đẫm của mình, giả vờ bỏ qua bầu không khí xấu hổ này.
Xe chạy thẳng một đường vào sâu trong thắng cảnh Đào Khê, tình hình giao thông không quá tốt, cành lá xum xuê hai bên đường đã bị gió quật tả tơi, Hình Lệ ngồi phía trước cầm điện thoại tiếp tục xem dự báo thời tiết, chửi thề một tiếng: “Má ơi, sao mà không đúng gì hết vậy, không phải nói trước bảy giờ trời sẽ chuyển mưa nhỏ ư? Sao tôi thấy mưa càng lúc càng to hơn thì có.”
Trình Nguyên Tịch tiếp lời đúng lúc: “Có một app dự báo thời tiết rất chuẩn, trước khi trình diễn… đoàn chúng tôi hay dùng nó để kiểm tra thời tiết, để tôi gửi cho cô.”
“Được đó, gửi qua WeChat cho tôi đi.”
Hai người tôi một câu cô một câu làm cho không khí trong xe không quá lạnh.
Tạ Âm Lâu nhìn ra Hình Lệ và Trình Nguyên Tịch khá thân thiết, có thể nói chuyện như bạn bè mà không có chút ngập ngừng nào. Cô cụp đôi mi dài đảo mắt nhìn sang Phó Dung Dữ ngồi bên cạnh mình, lan man suy nghĩ người đàn ông này luôn có thái độ như vậy với người tình cũ sao?
Bên tai cô tiếp tục vang lên giọng nói khe khẽ, nhìn thấy dáng vẻ có ch3t cũng không qua lại với Phó Dung Dữ, nhưng vẫn còn giữ mối quan hệ thân thiết với Hình Lệ và cả Phó Dung Hồi của Trình Nguyên Tịch, trong mắt Tạ Âm Lâu lóe lên một tia dao động mỏng manh, vài giây sau nó dần lan tràn vào trong lòng.
…
Mưa suốt mấy tiếng liền, cuối cùng xe cũng dừng lại trước căn biệt thự ở chốn bồng lai.
Bên ngoài mưa âm u rét lạnh, trên đường lát đá còn ẩm ướt dầm dề, Phó Dung Dữ xuống xe trước, bàn tay trắng lạnh thon dài bung dù đen chờ Tạ Âm Lâu bước ra từ hàng ghế sau.
Một lát sau.
Tạ Âm Lâu khom lưng xuống xe, ném cái áo khoác tây trang vắt trên vai cô giống như ném một cái ghẻ rách xuống ghế ngồi, lúc cô đặt chân xuống đất không phát ra bất kỳ tiếng động nào, trên đầu cô không ngừng vang lên tiếng mưa rơi rào rạt, Phó Dung Dữ kịp thời nghiêng cán dù để che mưa chắn gió cho cô.
Cách đó không xa, Trần Nho Đông dẫn theo trợ lý cũng chạy ra đón.
Nhìn thấy Phó Dung Dữ không quản trời mưa to vẫn đưa Tạ Âm Lâu đến ghi hình, anh ta cảm thấy khiếp sợ, đồng thời nghĩ bụng với quan hệ của hai người thì cũng bình thường, nhưng rồi anh ta nhanh chóng nhìn thấy Trình Nguyên Tịch bước xuống khỏi xe, bỗng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
“Cô Trình…”
Trình Nguyên Tịch một mình cầm dù che mưa, trên người cô ta cũng không còn phủ áo khoác tây trang nữa, cho nên không thể che giấu được tình trạng chiếc váy dài bị dính mưa ướt nhẹp, nhỏ nhẹ nói với Trần Nho Đông: “Tôi đi nhờ xe Phó tổng đến đây, mưa lớn quá.”
“Cũng đúng, tôi nên hẹn lại cô vào thời gian khác mới phải.” Trần Nho Đông khách sáo đôi câu với cô ta, rồi lại chuyển trọng tâm về phía Tạ Âm Lâu, như là sợ vị khách quý này đến thu hình chương trình rồi bị bệnh: “Cô Tạ, mau vào trong, cẩn thận nước dưới chân.”
Tạ Âm Lâu không có tâm trạng nói chuyện, bước về phía trước, còn Phó Dung Dữ đi theo sau vẫn giữ khoảng cách nửa mét với cô.
Nhìn bóng lưng dần đi xa của hai người, Trình Nguyên Tịch đứng yên tại chỗ, khóe môi nở nụ cười tự giễu, so với Tạ Âm Lâu được vây quanh như sao vây quanh trăng đi vào trong biệt thự, phía cô ta lại lạnh lẽo không có ai thăm hỏi, cũng không ai dắt vào. Cô ta quay đầu lại nhìn thấy Hình Lệ ngồi ở ghế lái phụ không xuống, mím môi khẽ hỏi: “Sao không vào chung?”
Hình Lệ ngồi trên ghế phụ, biếng nhác ngáp một cái, nói: “Nước đọng quá nhiều, sẽ làm bẩn giót giày của tôi.”
Thời buổi này mà còn thư ký thích làm bộ làm tịch như cô ấy, Trình Nguyên Tịch lắc đầu: “Cô Tạ này vừa gặp đã biết là người có nguyên tắc, cô nên nhân lúc còn sớm mà sửa lại dáng vẻ lười nhác ở bên cạnh Phó tổng đi.”
“Vẫn ổn mà.” Hình Lệ nghiêng đầu, nhìn Trình Nguyên Tịch đứng trong mưa, cô ta cầm ô, trên cổ tay có quấn một sợi dây màu trắng, từng vòng quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của cô ta, rồi như dây leo hút nước bay là là trong không khí, cô ấy khựng lại hai giây, nói: “Cô Tạ có nguyên tắc sẽ không coi Phó tổng như công cụ ngủ, ừm, có điều ngẫm lại chắc chắn Phó tổng sẽ không cho phép chúng ta lén khua môi múa mép những chuyện này… Nguyên Tịch à, sấm chớp quá đáng sợ, cô mau đi vào đi, cẩn thận bị đánh trúng đó.”
“…”
Lúc Trình Nguyên Tịch đi vào biệt thự thì đã không thấy bóng dáng của Tạ Âm Lâu đâu nữa, trong phòng khách đèn đuốc sáng rực, Trần Nho Đông còn đang bận rộn lôi kéo quan hệ với Phó Dung Dữ, cô ta đóng dù đặt vào trong thùng thủy tinh, tiếng động rất khẽ nhưng vẫn làm Trần Nho Đông ở bên này chú ý đến, chợt nghe thấy anh ta nói: “Tôi để Tiểu Sầm tìm một bộ sườn xám cho cô thay, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Trình Nguyên Tịch mỉm cười cảm ơn, người như cô ta đến đây đi đâu cũng không rời được chữ cảm ơn.
Trông rất dịu dàng dễ ở chung, nhưng thật ra lại chẳng có chút giá trị nào.
Lúc trước Trần Nho Đông quyết định đổi Mạnh Thơ Nhụy đã có ý để cô ta thay thế, nhưng tiếc là không thành công.
Một lãnh đạo trong đài đã lén nói với anh ta, người ở phía sau chống lưng cho Trình Nguyên Tịch cũng là Phó Dung Dữ, anh ta không tiện nghiền ngẫm quan hệ của hai người này, thái độ đối xử với Trình Nguyên Tịch đều là nhìn mà làm.
Mà từ đầu đến cuối Phó Dung Dữ đều không bộc lộ một chút đãi ngộ đặc biệt nào cho Trình Nguyên Tịch, ngược lại lạnh nhạt dặn dò ông ta: “Tôi sẽ cử Trần Nguyện đưa đến đây những loại cá tự nhiên tươi ngon, cô ấy thích ăn.”
Cô ấy này, hơn phân nửa là Tạ Âm Lâu.
Trần Nho Đông cảm nhận được, sau khi anh ta dùng thái độ cung kính tiễn Phó Dung Dữ đi thì trợ lý Tiểu Sầm cũng đến gần, tò mò hỏi: “Phó Tổng và nhà họ Tạ muốn liên hôn sao?”
“Loại chuyện của mấy nhà quyền thế này không phải là chuyện mà những nhân vật nhỏ như chúng ta có thể đoán mò.”
Ngay sau đó, Trần Nho Đông lại khẽ cảnh cáo trợ lý phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng lan truyền chuyện của Phó Dung Dữ và cô Tạ ra ngoài, cho dù là ai thì tổ chương trình đều không thể đắc tội nổi.
Trên lầu.
Tạ Âm Lâu im lặng đứng sau bức rèm nhìn thấy bóng lưng cao ráo của Phó Dung Dữ bước lên xe dưới màn mưa, rồi chiếc xe dần chạy đi, chiếc điện thoại mà cô để trên mép giường vang lên một tiếng, thông báo có một tin nhắn gửi đến.
Người gửi tin nhắn đến cũng là Phó Dung Dữ.
Tạ Âm Lâu không xem, ngoài cửa vang lên tiếng nhắc nhở của chuyên viên trang điểm, cô thu lại suy nghĩ đi làm tạo hình.
Phòng hóa trang của cô nằm không xa, lúc đi vào đúng lúc gặp Trình Nguyên Tịch cũng ở bên trong, bởi vì dáng người mảnh khảnh của hai người nên Trần Nho Đông đã lấy một bộ sườn xám thêu Tô Châu của cô cho Trình Nguyên Tịch thay đổi.
Trùng hợp nó còn là bộ màu trắng ngà.
Trình Nguyên Tịch nâng tay thắt nút bọc trên cổ, bên cạnh là tấm kính toàn thân trong suốt, cô ta mặc vào không đẹp như Tạ Âm Lâu, hơi rộng một chút, trong lúc chuyên viên trang điểm đi ra ngoài tìm đồ, không khí xung quanh bỗng yên tĩnh. Không còn người khác, Trình Nguyên Tịch đảo mắt nhìn sườn mặt Tạ Âm Lâu đang ngồi trên ghế: “Lúc trước tôi nghe nói bên cạnh Phó Dung Dữ có thêm một người phụ nữ, còn vì cô ấy mà mua một căn hộ biệt lập ở khu chung cư sát bên nhà vườn hoa hồng, thì ra là cho cô Tạ.”
Lúc đầu Tạ Âm Lâu không quan tâm đến Trình Nguyên Tịch lắm, sau khi nhớ ra mấy chữ nhà vườn hoa hồng này đã loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến, mà Trình Nguyên Tịch cũng không giấu giếm sự thật sống trong nhà vườn hoa hồng…
Đều là hoa hồng?
Tạ Âm Lâu đột nhiên thất thần, trong đầu hiện lên những phong thư hoa hồng đỏ được giấu kỹ trong phòng ngủ Phó Dung Dữ.
“Tính ra chúng ta ở gần vậy mà không gặp mặt bao giờ.” Trình Nguyên Tịch cười đầy thân thiện, chủ động mời chào: “Ngày nào đó cô Tạ rảnh rỗi nhớ đến nhà vườn hoa hồng của tôi ngồi chơi, chuyện vòng ngọc lúc trước tôi vẫn chưa chính thức xin lỗi cô.”
Nghe cô ta nhắc đến hoa hồng, Tạ Âm Lâu không thích nghe, không muốn nghe dù chỉ một chữ.
Thái độ cô vẫn lạnh nhạt như trước, đến cả nụ cười cho có lệ cũng không: “Ai nói tôi ở khu chung cư sát bên nhà cô chứ?”
Trình Nguyên Tịch hỏi ngược lại: “Không phải sao?”
Tạ Âm Lâu tiện tay cầm lấy vòng cổ trân châu trên bàn trang điểm thưởng thức, màu da trắng nõn trên đầu ngón tay cô còn đẹp hơn, cô mỉm cười để lộ giọng điệu lười biếng: “Đương nhiên không phải, xem ra đã một thời gian rồi cô Trình không liên lạc với Phó Dung Dữ nhỉ? Tin tức lỗi thời lâu vậy rồi mà, không biết tôi đang ở biệt thự của anh ấy sao?”
Phản ứng đầu tiên của Trình Nguyên Tịch là không tin, căn biệt thự kia còn có em trai ốm yếu của Phó Dung Dữ.
Sao anh có thể để phụ nữ bên ngoài vào quấy rầy cuộc sống tĩnh dưỡng của em trai anh chứ?
Nhưng cố tình sự thật lại bày ra trước mắt, lúc trước Tạ Âm Lâu nói không muốn sống ở chung cư nữa, Phó Dung Dữ đã lập tức đổi một nơi ở khác, sau đó mỗi ngày đều đón cô về biệt thự, rồi cũng không có sắp xếp nào khác.
Tạ Âm Lâu mỉm cười nhìn vẻ mặt hơi khựng lại của Trình Nguyên Tịch, cô ném vòng cổ trân châu lên lại bàn trang điểm, sợi dây cước mỏng manh lập tức đứt ra, những hạt trân châu căng tròn lăn tí tách trên sàn nhà.
Cô cũng không có ý định nhặt lên, đôi lông mi dày rậm không hề run rẩy: “Trình Nguyên Tịch.”
Cô nói ra ba chữ này, giọng điệu lạnh nhạt không chứa chút tình cảm nào, nói rõ ràng từng từ từng chữ: “Chuyện lần trước cô đập vỡ vòng ngọc của tôi, tôi không tìm cô tính sổ…là vì nể mặt Phó Dung Dữ, bây giờ cô được thời thì tốt nhất nên ngoan ngoãn kẹp chặt đuôi làm người, mặc xong sườn xám rồi thì ra ngoài đi, tôi không có hứng thú diễn tiết mục chị em tình sâu nghĩa nặng với cô.”
Máu trên mặt Trình Nguyên Tịch bị lời nói của cô rút cạn vài phần, nửa ngày sau, cô ta khom lưng nhặt những hạt trân châu đó lên bàn, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng hóa trang.
Tạ Âm Lâu ngồi xoay người lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn màn mưa to ngoài cửa sổ, gió thổi từng cơn, những nhánh cây đầy hoa cũng rơi lả tả xuống bùn.
Trận mưa này kéo dài liên tục gần một tuần.
Những cảnh quay bên ngoài tạm thời đổi thành trong biệt thự, hiển nhiên cả ngày Tạ Âm Lâu đều ở trong nhà, thỉnh thoảng cô sẽ gửi tin nhắn cho Phó Dung Dữ, phần lớn là nói một hai câu rồi lười đáp lại anh.
Còn Phó Dung Dữ thì nhận tin nhắn mọi lúc mọi nơi, lập tức nhắn tin trả lời cô ngay.
Có lúc Tạ Âm Lâu nghi ngờ có phải anh làm việc suốt hai mươi bốn tiếng hay không, muốn hỏi nhưng rồi lại xóa sạch từng chữ đã được soạn xong, cô không nên vượt rào quan tâm cuộc sống cá nhân của anh quá nhiều.
Bởi vì mưa to không ngừng nên ngoài cửa sổ thoang thoảng hơi thở tươi mát của núi rừng, hòa tan mùi hương trên gối đầu mà cô mang đến.
Mùi hương gỗ tuyết tùng kia đã sắp không còn ngửi thấy, Tạ Âm Lâu đành phải lấy túi thơm ra dùng, buổi tối để dưới gối ngủ có tác dụng thôi miên.
Sáng hôm sau thức dậy, cô vuốt mái tóc dài đen rối xù rồi ngồi dậy khỏi chăn, vươn tay sờ vào vị trí đặt túi thơm màu tím, cầm nó đặt lên chóp mũi ngửi hai cái, mùi hương đã nhạt hơn so với đêm qua.
Tạ Âm Lâu nhíu mày xuống giường, trong lúc thầm tính thời gian quay chụp, cô nghiêm túc rửa mặt rồi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Ôn Chước đang đi từ trên cầu thang xuống, bàn tay thon dài của anh ta đang cầm chai nước hoa.
Dường như anh ta đã tính thời gian để chờ Tạ Âm Lâu, vì thế nhào lại xum xoe nói: “Có phải em thích mùi gỗ tuyết tùng không, chỗ tôi có này.”
Mấy ngày qua ở cùng biệt thự, khi gặp mặt anh ta đều ngửi thấy trên người Tạ Âm Lâu có một mùi hương thoang thoảng rất dễ ngửi thấy, Ôn Chước vẫn luôn cố ý muốn phá vỡ cục diện bế tắc này với cô, hành động lấy lòng trong tối này của anh ta đã làm không ít lần.
Nhưng mà Tạ Âm Lâu đều không cảm kích, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không thích.”
Ôn Chước cũng không tức giận, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ôn hòa: “Âm Lâu, nếu em vẫn làm bà chủ cửa hàng sườn xám không màng thế sự kia, thì có lẽ một thời gian sau tình cảm tôi dành cho em sẽ nhạt phai, nhưng em đã bước nửa chân vào giới này, tôi thấy em một ngày lại nhịn không được nhớ thêm một ngày…”
“Ôn Chước, họa từ miệng mà ra, anh biết mấy chữ này chứ?”
Lời cảnh cáo của Tạ Âm Lâu không khiến Ôn Chước khiêm tốn hơn, mà anh ta càng nói trắng trợn hơn: “Bây giờ em không thiếu đàn ông, lúc trước thì nuôi trai bao, sau đó dựa vào ông to họ Phó kia, sau lưng có ô dù chống lưng… Vậy vì sao lại không chịu cho tôi một cơ hội chuộc tội chứ?”
Ôn Chước tự nhận là bàn về nhan sắc hay vị trí đỉnh lưu thì trong giới anh ta đều không thua kém ai cả, giọng điệu anh ta hạ thấp: “Âm Lâu, bên cạnh người kia không chỉ có một người phụ nữ là em, em ở cùng anh ta có thể có được danh phận sao?”
Ánh mắt Tạ Âm Lâu cực kỳ lạnh lẽo, nhìn Ôn Chước lấy điện thoại ra rồi nhấn vào một đề tài hot search, đưa cho cô xem: “Trình Nguyên Tịch cũng là người tình của anh ta, cái lần cô ta quay hình vũ đạo sau đó để lộ hình xăm, độ hot rất cao.”
Chuyện của Trình Nguyên Tịch trong giới vũ đạo cũng rất nhiều, mọi người đều tò mò về chỗ dựa sau lưng cô ta, không biết đã lột bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào vừa đoán bóng đoán gió đã lập tức bị xóa sạch.
Lúc trước Trình Nguyên Tịch đã bị đưa tin nặc danh sống trong khu chung cư xa hoa tấc đất tấc vàng, hàng xóm đều là những người có thân phận không giàu cũng quý, tài nguyên và bạn nhảy của cô ta đều do ông to mặt lớn phía sau cô ta dùng tiền để giành lấy, như là đang nuôi chim hoàng yến.
Lần này cô ta lại nhảy điệu múa kia một mình, cả hành động ném vỡ vòng ngọc vào phút cuối kia, sau đó đổi thành dải lụa buộc trên cổ tay tung bay, hình xăm chữ Phạn màu đen trên tay cũng đã lộ rõ trên màn ảnh.
Điệu nhảy này đã có một người nặc danh đăng lên diễn đàn: ⌈Trình Nguyên Tịch đã giấu hình xăm này rất nhiều năm, là hình xăm cặp đôi với một người có thân phận tôn quý không thể chạm vào…⌋
Bài đăng chưa được mười phút đã bị xóa bỏ, còn Trình Nguyên Tịch vì cùng lên hot search Weibo mà bị những người biết chuyện đăng lên mạng.
Những hot search trước đều có tên Trình Nguyên Tịch, cộng đồng mạng lập tức bị gợi lên lòng hiếu kỳ: ⌈Người đàn ông cưng chiều nữ hoàng vũ đạo như chim hoàng yến là ai, hình xăm chữ Phạn này có em gái nào biết phiên dịch thử phiên dịch xem nó có ý gì không?⌋
Đúng bảy giờ, cuối cùng Trình Nguyên Tịch đã chính thức đáp trả về vụ bê bối với ông tai to mặt lớn thần bí kia.
–Hết chương 35–
- -----oOo------