Bọn họ bịt mắt Băng Tâm lại rồi chở cô đi. Một lúc sau thì trả lại túi xách và thả cô xuống một góc vắng của công viên trung tâm thành phố.

Băng Tâm đến lúc này vẫn chưa khỏi bàng hoàng về chuyện vừa rồi. Quá nhiều điều xảy ra cùng lúc khiến cô không tài nào giữ vững tinh thần được.

Trong lòng Băng Tâm biết chắc, người đàn ông kia sẽ không thể nào buông tha cho cô dễ dàng như vậy được.

Băng Tâm lên một chuyến xe buýt về nhà. Lúc này đã là nửa đêm, nhưng thành phố vẫn không ngừng chuyển động tấp nập. Thành phố về đêm dường như lại có hơi thở mạnh mẽ hơn cả bạn ngày.

Về đến nhà, Băng Tâm quăng cơ thể mệt rũ xuống giường ngay tức khắc. Quần áo cô lúc này vẫn còn ẩm ướt, nhưng chân tay mềm nhũn khiến cô không còn làm được gì nữa.

Những chuyện vừa rồi thật không bình thường chút nào.


Nằm trên giường, Băng Tâm lại nhớ về cơn ác mộng trong lúc bị đánh bất tỉnh. Thật sự đó chỉ là ác mộng, hay đó là... hồi ức ?

Bởi vì cơn ác mộng đó thực sự rất kinh khủng và thật đến nỗi dường như Băng Tâm có thể ngửi được mùi máu tanh.

Nhưng tại sao lúc ấy, Băng Tâm lại cảm thấy như cha đang hi sinh thân mình để bảo vệ những gì cha yêu quý nhất, chứ không phải bạc tình bạc nghĩa như bây giờ.

Băng Tâm đưa tay lên cổ, cảm giác thật trống vắng. Sở dĩ từ lúc cha mẹ đeo nó cho Băng Tâm, cô chưa từng rời nó ra. Đối với Băng Tâm, chiếc vòng này như kỉ vật duy nhất mà cô có về một thời huy hoàng ấy. Mặt dây chuyền có hình long phụng bát quái, cha cô bảo nó là độc nhất vô nhị trên thế gian. Đây là báu vật nhà họ Băng, cha mẹ Băng Tâm khi xưa đã dặn cô phải luôn mang nó bên mình. Băng Tâm có thể cảm thấy, sợi dây chuyền này còn ẩn giấu một bí mật nào đó.


Những sự kiện kì lạ cứ liên tục xảy ra khiến Băng Tâm không kịp ứng biến.

Trằn trọc với những suy nghĩ đó một lúc lâu thì cô ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Băng Tâm lại gặp Minh Nguyệt, cô ấy vẫn vui tươi như mọi ngày. Ở bên cô ấy giúp Băng Tâm như một phần nào trút bỏ được những phiền muộn nặng nề trong đầu.

Minh Nguyệt rất tinh tường, có thể dễ dàng nhận ra sự mệt mỏi ủ rũ thất thường của Băng Tâm. Cô tra hỏi mãi, Băng Tâm mới chịu kể lại chuyện tối qua. Băng Tâm cứ tiếp tục kể mà không hề biết rằng sự kinh ngạc và thấp thỏm tột cùng của Minh Nguyệt đã hiện lên đầy trong mắt cô ấy.

Minh Nguyệt không nói gì, chỉ trấn an Băng Tâm và bảo cô đừng suy nghĩ về chuyện đó nữa.

Nhưng không chỉ chuyện đó làm cô mệt mỏi, mà còn có người theo đuổi cô từ khi vừa bước vào trường - Liên Kiệt cứ ríu rít bên cạnh. Anh ta thuộc loại giàu có, đã có bạn gái là Hoàng Ngọc Huyền nhưng vẫn bám lấy cô không buông. Mỗi lần như vậy, ánh mắt hình viên đạn của Hoàng Ngọc Huyền găm lấy Băng Tâm như cái gai trong mắt.


Trong lúc chán chường thế này, Băng Tâm lại nhớ đến bản nhạc ấy. Cô lại đến căn phòng kia, nơi mà những thanh âm huyền diệu lần trước đã làm cô xao xuyến.

Nhưng hôm nay trong căn phòng chẳng có ai cả, chỉ có độc một chiếc dương cầm tráng lệ đặt giữa sân khấu. Băng Tâm đi vào và ngồi xuống, những ngón tay thanh mảnh trắng như ngọc lướt nhẹ trên những phím đàn.

Những giai điệu thiết tha dần vang lên. Băng Tâm khẽ nhắm mắt lại và cảm nhận. Cơ thể cô cũng say sưa theo điệu nhạc. Những nốt nhạc này như cả bầu trời tâm tư của cô vậy.

Bỗng nhiên một ai đó đi đến và ngồi xuống bên Băng Tâm. Cô giật mình dừng lại, mở mắt ra. Đó là thầy hiệu trưởng. Anh nhìn Băng Tâm với ánh mắt chứa đầy tia nắng ấm áp và bảo cô.

- Đừng dừng lại .

Băng Tâm mở to đôi mắt trong sáng nhìn anh, rồi quay lại với những phím đàn. Cả hai đều rất điêu luyện, những ngón tay thon dài của anh phối hợp nhịp nhàng cùng Băng Tâm, tạo nên một bản hợp xướng mang âm bản của thiên sứ.
Hai người họ cứ say sưa như vậy, thật lâu.

Bản nhạc kết thúc, hai người họ nhìn nhau và mỉm cười.

- Kĩ năng chơi dương cầm của em rất xuất sắc.

Cô khẽ mỉm cười.

- Cảm ơn thầy...

- Tôi là Dương Nguyên Minh.

- Cảm ơn thầy Dương.

- Chiều nay hãy lên thư viện cùng tôi. Ta sẽ tìm cho em một vài thứ cần thiết.

- Vâng.

Bản hợp xướng vừa rồi đã khiến Băng Tâm quên hết những suy tư u tối trong đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Trở về phòng học, trong tâm trí Băng Tâm vẫn tràn ngập những giai điệu bay bổng kia.

Khi đi ngang một căn phòng, Băng Tâm bỗng nghe thấy giọng của Minh Nguyệt, chất chứa đầy lo lắng cùng gấp gáp.

Băng Tâm nhẹ nhàng hé mở cánh cửa. Minh Nguyệt đang đứng bên cửa sổ nói chuyện với ai đó qua điện thoại, âm điệu có vẻ vô cùng nghiêm trọng.

- ...

- Cháu phải làm sao bây giờ ? Cô ấy đang gặp nguy hiểm không hề nhẹ đâu!
- " Chuyện này ta sẽ cố gắng giải quyết. Từ nay cháu phải luôn theo sát Băng Tâm và luôn trông chừng cô ấy khỏi bất cứ nguy hiểm nào. Và tốt nhất, đừng để nó biết được tình hình hiện tại."

- Bác nghĩ, liệu hắn có dùng Băng Tâm để gϊếŧ bác không? Cháu lo cho hai người quá!

- " Không sao đâu, cháu nghĩ bác là ai? Đừng quá lo lắng, Băng Tâm sẽ phát hiện ra sự bất thường của cháu đấy."

- Bác ...

- " Hãy chăm sóc Băng Tâm thay bác thật tốt. "

- Vâng, thưa bác Băng.

Tim Băng Tâm bỗng đập mạnh một cái khi nghe thấy cái tên đó.

Minh Nguyệt vừa đi ra liền thấy Băng Tâm đang đứng nép ở cửa, thấy cô quay lại bất chợt giật mình. Minh Nguyệt quá đỗi bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Băng Tâm. Cô vô cùng sợ hãi, không biết liệu Băng Tâm đã nghe thấy gì.

Băng Tâm ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa đầy lo âu cùng sợ sệt của Minh Nguyệt khiến cô không khỏi bối rối, quay đầu né tránh ánh mắt tinh anh ấy, như sợ rằng Băng Tâm sẽ nhìn thấu được tâm can mình.
Bầu không khí thật căng thẳng và ngột ngạt, có thể nghe rõ tiếng lồng ngực đập mạnh của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt lấy hết can đảm mới dám nhìn vào trực diện Băng Tâm. Lúc này, cô mới phát hiện ra rằng, trong mắt Băng Tâm không có một chút gì là ngờ vực cả, hay nói đúng hơn là những nỗi hoài nghi chất đầy trong lòng Băng Tâm đã được cô tài tình giấu đi, thay vào đó là đôi mắt nai trong sáng đang chăm chú nhìn Minh Nguyệt.

Băng Tâm chủ động lên tiếng.

- Minh Nguyệt, chiều nay cậu có muốn cùng mình đến thư viện không?

Giọng nói trong trẻo tựa mặt hồ thu gợn sóng của Băng Tâm cất lên, phá tan không gian tĩnh lặng cùng hồi hộp trong gian phòng.

Minh Nguyệt mở to đôi mắt có chút ngạc nhiên nhìn Băng Tâm, đầu óc lo lắng như treo ngược cành cây của Minh Nguyệt bây giờ mới rơi xuống đất, chợt thức tỉnh. Cô vội vàng ấp úng trả lời:
- À... có chứ. Băng Tâm, cậu đứng đây từ khi nào vậy, làm mình hết hồn.

- Mình vừa mới đến thì thấy cậu cúp máy. Cậu đang nói chuyện với ai vậy?

Tim Minh Nguyệt đập mạnh một cái. Cô đảo mắt một chút rồi nói lướt qua thật nhanh.

- Đ.. đó là bác của mình gọi hỏi thăm mình thôi.

- Bác cậu cũng họ Băng ư?

Minh Nguyệt không ngừng cấu vào tay mình.

- Ừ... Họ Băng có vẻ rất hiếm nhỉ.

Băng Tâm đưa mắt xuống, suy nghĩ.

- Vậy chiều nay tan học, thư viện nhé.

Băng Tâm lại cười tươi. Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chạy lại khoác tay cô, hai người họ cùng nhau rải bước trên hành lang học viện. Nhưng Minh Nguyệt đâu hề biết rằng, thật ra bây giờ suy nghĩ trong đầu Băng Tâm vô cùng mông lung.

Tâm trạng Minh Nguyệt tuy vẫn còn có phần đề phòng, nhưng đã thoải mái hơn nhiều. Còn Băng Tâm, vẫn đang xoay vần với hàng tá câu hỏi.
Đến xế chiều, Minh Nguyệt liền cùng Băng Tâm lên thư viện thật sớm. Cả hai cần được thư giãn đầu óc một chút.

Nhẹ nhàng mở cánh cửa thư viện bằng gỗ xoan quý thơm ngát ra, đập vào mắt họ là một khung cảnh hết sức ngụ tình.

Một người đàn ông mặc âu phục màu ngà phối với áo sơ mi đen bên trong cùng quần âu bằng tơ tằm loại thượng hạng, tôn lên đôi chân dài thon cùng vóc dáng đẹp mê người. Mùi nước hoa nhè nhẹ thoang thoảng cực kì nam tính, dáng người cao lớn khỏe mạnh được ánh chiều tà chiếu ngược vào, bao quanh lấy người anh như vầng hào quang rạng ngời. Mái tóc màu vàng kim như được những tia nắng cam đỏ ôm lấy đang rủ nhẹ xuống trán khi anh cúi xuống đọc sách càng làm tăng vẻ quyến rũ đến mị người.

Minh Nguyệt vừa quay sang nhìn Băng Tâm, môi mấp máy vừa định nói gì đó thì giọng nói trầm thấp nam tính của Dương Nguyên Minh cất lên khiến họ có chút giật mình.
- Vào đi các em.

Bọn họ quay sang nhìn nhau rồi mới chầm chậm bước về phía anh. Minh Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và người đàn ông tuyệt mĩ này là ai.

- Chào Băng Tâm. Cô bạn này là ai vậy?

Minh Nguyệt càng bất ngờ hơn, trố mắt nhìn Băng Tâm, mong đợi một câu giải thích.