Tang Nhược suy nghĩ đang định gọi điện thoại cho vệ sĩ Dương Bình thì đột nhiên phát hiện không thấy di động, cô suy nghĩ lại, từ lúc nhận được cuộc điện thoại từ Đào Đào thời gian sau đó vẫn luôn cầm di động ở trong tay.

Chỗ có thể bỏ quên duy nhất, hẳn là lúc ở bãi đỗ xe trong lúc vội vã xuống xe không biết làm sao lại rơi ở trên xe.

Vì vậy cô liền trực tiếp tới tìm Tạ thư kí.

Nhưng Tạ thư kí nói: "Cô Tang, di động tôi có nhặt được, nhưng tôi đã giao cho Hạ tổng, Hạ tổng đang ở bên trong."

Không đợi cô nói thêm gì nữa, điện thoại thư kí Tạ có cuộc gọi đến, sau khi áy náy mà nói tiếng xin lỗi liền vội vàng đi về phía xa xa, nói rõ là muốn cô tự mình đi vào lấy di động.

Tang Nhược không do dự tiến vào, không ngờ đau đớn của kỳ sinh lý đột nhiên kéo đến cuồn cuộn, khiến cô đau đến thiếu chút nữa cong người chịu không nổi.

Hàm răng cắn môi, khắc chế, chờ sau khi cơn đau này giảm bớt, cô giơ tay gõ cửa.

Tiếp đó một câu trầm thấp "Vào đi." vang lên, cô vặn mở nắm cửa.

Cửa mở, đột nhiên không kịp chuẩn bị, cô đụng phải đôi mắt sâu u ám của Hạ Cảnh Tây, đang nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt, mà cô liếc mắt một cái liền thấy được, cầm trong tay anh chính là di động của cô.

Cô bình tĩnh cùng anh đối mặt.

Không có do dự cũng không có cảm xúc phập phồng nào khác, cô lập tức đi đến mép giường, giọng nói khàn khàn có một chút âm rung còn chưa hoàn toàn khống chế được: "Điện thoại."

Môi mỏng khẽ mím lại, Hạ Cảnh Tây ngước mắt lên nhìn cô không chớp mắt, lồng ngực hình như có một cơn ngột ngạt mạnh mẽ xâm chiếm.

Anh mở miệng nói: "Tang Nhược......"

Tang Nhược không có đáp lại, dứt khoát vươn tay ra chuẩn bị lấy lại di động từ trong tay anh.

Không ngờ, tay bị nắm lấy.

Tang Nhược nhíu mày.

"Tay làm sao vậy?" Âm tiết lo lắng tăng hơn mấy độ từ trong cổ họng Hạ Cảnh Tây tràn ra.

Hô hấp hơi ngưng trệ, đầu lông mày nhíu chặt, ánh mắt anh dừng ở trên ngón tay trắng nõn tinh tế của cô, nơi đó có vết đỏ do bị bỏng, cùng với mơ hồ còn có máu rỉ ra từ vết thương, như là vết thương bị dao cắt.

Nhưng hai dạng vết thương này, ở căn hộ cô không có.

Chỉ có một loại khả năng ——

Lúc cô chăm sóc Qúy Hành Thời lưu lại.

Có lẽ là đổ nước bị phỏng, cũng có thể là lúc gọt trái cây cắt trúng ngón tay.

Thật vất vả áp xuống tanh ngọt trong cổ họng dường như một lần nữa trào ra, Hạ Cảnh Tây khắc chế lại khắc chế, nhưng ngăn không được một cổ đắng chát khác mãnh liệt ập lên trái tim anh, tầng tầng bao vây.

Tang Nhược không có trả lời, chỉ hờ hững muốn rút về tay.

Tại một giây tiếp theo đột nhiên xúc cảm ấm áp thấm ướt dọc theo da thịt ngón tay cô nhanh chóng lan ra, môi anh...... cực kỳ tự nhiên mà ngậm lấy đầu ngón tay cô.

Bất ngờ không kịp phòng bị.

Tang Nhược hô hấp đột nhiên ngừng hai giây.

Gần như cùng lúc đó, trong đầu cô thế mà lại chạy ra một đoạn ký ức ——

Đã quên cuối cùng là do nguyên nhân gì, ngón tay anh cũng từng có lần rách da chảy máu, lúc ấy cô ngồi ở trên người anh nói giúp anh cầm máu, rồi sau đó, cô một bên nhìn anh một bên đem ngón tay anh ngậm lấy.

Cô hướng anh cười.

Mà anh cúi đầu cười thành tiếng, không nói một lời chỉ nhìn cô, ánh mắt kia nhiễm ý vị sâu xa, lúc đầu cô cũng không kịp phản ứng gì, cho đến......

Đêm đó sau khi cơ thể anh dốc sức vận động để muốn nói cho cô biết ngón tay của đàn ông không thể ngậm loạn.

Tang Nhược nhắm mắt lại.

Muốn thoát ra khỏi ràng buộc của anh, nhưng mà cô còn chưa cử động thì môi anh đã rời đi, chỉ là tay vẫn còn nắm lấy tay cô.

"Xin lỗi." Thấp giọng nói một tiếng.

Hơi thở ấm áp của anh phả trên đầu ngón tay của cô.

Tang Nhược lạnh lùng nhìn anh.

Ánh mắt chạm nhau, Hạ Cảnh Tây không có chút do dự, một tay vẫn nắm cổ tay cô, một cái tay khác nhấc lên chăn xuống giường, cường thế nhưng vẫn ôn nhu đem cô bế lên đi vào phòng tắm.

Tang Nhược tất nhiên là giãy giụa, nhưng mà sức lực của anh rất mạnh, căn bản không cho cô cơ hội.

Mà lúc này bụng dưới đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, đau đến nỗi làm lòng cô nóng nảy, theo bản năng cô dùng hết sức lực còn sót lại để thoát ra khỏi anh, vừa thả cô xuống, gỡ tay anh không ra cô liền đá lung tung.

Nhưng trước sau đều vô ích, anh tùy ý để cô đá.

Không biết sao, Tang Nhược bỗng nhiên nhớ tới lúc ở căn hộ khi anh hỏi cô trong lòng có dễ chịu chút nào không.

Trong phút chốc, mọi động tác của cô dừng lại, dường như cảm xúc cũng chỉ là mất khống chế trong chốc lát ngắn ngủi như vậy.

Rất nhanh, cô nghe được tiếng nước chảy.

Ngón tay bị chảy máu của cô được anh mang tới dưới vòi nước, nước hơi lạnh đem rửa sạch.

"Xin lỗi, vừa rồi là tình thế cấp bách." Hạ Cảnh Tây khàn giọng mở miệng nói, xem như giải thích: "Rất nhanh liền tốt thôi."

Tang Nhược quay mặt đi.

Hạ Cảnh Tây đưa mắt nhìn về phía cô, là tình cảm khó kìm lòng nổi, cũng là tham luyến, chỉ là đáp lại anh, chỉ có nửa bên mặt lạnh lùng của cô, trên mặt cô không có một chút cảm xúc dư thừa phập phồng nào.

Hầu kết lăn lăn, cổ ngột ngạt lần thứ hai ở anh trong thân thể lan tràn.

Một lát sau, anh đóng vòi nước, lấy khăn lông sạch sẽ bên cạnh, động tác nhẹ nhàng thật cẩn thận giúp cô lau khô ngón tay, trong toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối anh chỉ rũ mắt nhìn ngón tay cô. Chương mới nhất tại — T RUMTRUYEN.co m —

Lau xong, anh nhìn cô một cái thật sâu, không dám dùng sức càng không nỡ dùng sức mà lôi kéo cô ra khỏi phòng tắm, cúi người một tay từ trong ngăn kéo tủ đầu giường tìm ra băng dán.

Xé mở, anh thay cô dán lên.

Làn da bất ngờ bị chạm vào, tay cô hơi lạnh, tay anh cực nóng.

"Xong rồi." Hạ Cảnh Tây rốt cuộc vẫn phải buông cô ra.

Vừa được tự do, Tang Nhược không có một chút dự cúi người lấy di động đang bị anh đặt ở trên chăn, không có nhìn anh nhiều thêm một lần, nhấc chân muốn đi.

Có ảm đạm hiện lên trên mặt Hạ Cảnh Tây, anh mấp máy môi mỏng: "Còn đau không?"

Lời còn chưa dứt, người đã đứng lại trước mắt anh.

Tang Nhược xoay người, cùng anh đối mặt, nói: "Cảm ơn anh thay anh Hành Thời sắp xếp bác sĩ."

Máu trong cơ thể Hạ Cảnh Tây như ngừng chảy.

Cô không phải đang cảm kích, chỉ là xuất phát từ lễ phép.

Chạm đến ánh mắt cô là anh liền hiểu rõ điểm này.

Môi mỏng mím chặt, anh không có đáp lại.

Tang Nhược xoay người rời đi.

Hạ Cảnh Tây đứng đó thân hình đặc biệt thẳng tắp, thần kinh cả người dường như căng chặt, nồng đậm đắng chát tùy ý lan tràn đến khắp người anh, nhìn theo bóng lưng cô, nặng nề mở miệng nói: "Tang Nhược."

"Em có thể hay không......" Cảm giác bất lực đột dâng lên, dường như không còn giữ được cô nữa, anh nhếch môi, lời nói nghe như bình tĩnh nhưng từng chữ lại khản đặc quấn quanh, giống như là nhận thua: "Cũng nhìn anh một chút?"

Không có tạm dừng, không có đáp lại, cô đi rồi.

Hạ Cảnh Tây vẫn như cũ đứng ở tại chỗ.

Sau một lúc lâu, môi anh giật giật, môi mỏng hơi kéo, khoé môi kéo ra nụ cười cực kì nhạt, nhưng lại rõ ràng khó mà hình dung sự tự giễu ở trong đó.

*******************************************

Bụng dưới đau nhức từng trận ập tới, Tang Nhược dựa vào tường chờ hòa hoãn, cho đến khi có thể nhịn xuống không sai biệt lắm mới mở mắt ra tiếp tục đi về phía trước, không nghĩ khi sắp đến cửa phòng bệnh cô lại thấy có cảnh sát ra tới.

"Anh Hành Thời." Bước nhanh đi vào, cô cau mày nhìn về phía Qúy Hành Thời: "Như thế nào.............."

Nhìn thấy cô khẩn trương lo lắng, Qúy Hành Thời không giấu giếm, đơn giản giải thích: "Nguyên nhân gãy xương là cùng người ta đánh nhau, đối phương báo cảnh, vừa rồi là trình tự làm biên bản."

Tang Nhược hơi giật mình.

"Vì sao đánh nhau?"

"Ân oán cá nhân." Qúy Hành Thời bình tĩnh nói, không muốn nhiều lời: "Đã xử lý tốt rồi."

Nhìn thấy Đào Đào mang đến di động mới cho anh, anh một lần nữa nhìn về phía cô: "Trước khi cảnh sát tới anh nhận được điện thoại của bạn, cảnh đánh nhau bị chụp lại lúc chuẩn bị phát ra ngoài thì bị người khác ngăn cản trước."

Anh tuy rằng đã rời khỏi giới giải trí hai năm, nhưng nhân mạch vẫn còn, những hình ảnh hôm nay có thể sẽ phá đi danh tiếng của anh, nhưng bạn anh nói cho anh biết, là có người khác giúp đỡ.

Qúy Hành Thời nhìn Tang Nhược, nói ra suy đoán của mình: "Anh đoán là Hạ Cảnh Tây, bao gồm chuyện báo cảnh sát ước chừng cũng là anh ta an bài thỏa đáng."

Nguyên nhân tự nhiên không có khả năng là anh, mà là Tang Nhược.

Hạ Cảnh Tây là vì mặt mũi của cô mà hỗ trợ.

Tang Nhược phản ứng không lớn, khuôn mặt ôn nhu lẳng lặng, như không có bất kì dao động nào.

"Tang Nhược."

"Vâng..........."

Qúy Hành Thời nhìn cô, âm thanh nhàn nhạt hỏi: "Còn ổn chứ?"

Cùng đêm Hạ Cảnh Tây tới khách sạn tìm cô đó, với ngày hôm nay cùng là một câu hỏi y chang.

Tang Nhược cùng anh đối mặt.

Lông mi khẽ chớp, thanh âm cô vẫn có chút khàn: "Em không có việc gì."

Nghe vậy, Qúy Hành Thời không có hỏi tiếp.

"Trở về đi." Anh nói, không có quanh co lòng vòng, mà là nói trúng tim đen: "Cảm xúc em dao động quá lớn, sắc mặt cũng khó coi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc."

Tang Nhược giật giật môi.

"Nghe lời, tôi không có việc gì." Qúy Hành Thời không muốn cô ở lại.

Tang Nhược trầm mặc hai giây.

"Được." Cô cuối cùng cũng đồng ý, nghĩ đến vừa rồi anh nói ân oán cá nhân, vẫn có chút lo lắng: "Anh Hành Thời, hai ngày này anh nằm viện, không bằng để Dương Bình đi theo bên cạnh anh đi."

"Không cần." Qúy Hành Thời không thèm để ý.

Tang Nhược thấy thế cũng không có tiếp tục kiên trì.

Lúc này Đào Đào làm xong xuôi mọi chuyện lần nữa trở lại.

"Nhược Nhược." Qúy Hành Thời hiếm khi mà gọi cô như vậy, ánh mắt nhìn cô thật sâu, an ủi. "Tôi không có việc gì, đừng sợ, không cần lo lắng."

Đầu ngón tay nắm chặt của Tang Nhược khẽ run.

Cô mấp máy môi dưới, khắc chế cổ cảm xúc sợ hãi đang dâng trào đột ngột kia, thấp giọng đáp lại: "Vâng."

Qúy Hành Thời nhìn theo bóng cô rời đi, đáy mắt u ám không rõ.

Cho đến khi Mộ Đình Chu gọi điện thoại tới, đề cập một cái hạng mục.

Hai người hàn huyên vài câu đơn giản.

"Đình Chu." Khi kết thúc đề tài hạng mục, Qúy Hành Thời do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Anh nói với tôi chuyện Nhược Nhược sợ hãi tai nạn xe cộ, di chứng có phải là chưa hoàn toàn khỏi phải không?"

Động tác rót rượu của Mộ Đình Chu hơi dừng lại, vẻ mặt vốn ung dung cũng dần dần ngưng trọng: "Xảy ra chuyện gì?"

Qúy Hành Thời đem việc hôm nay đơn giản báo lại.

Mộ Đình chu ấn ấn mi tâm: "Không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì."

Hai người trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Mộ Đình Chu nói: "Tôi còn phải mấy ngày nữa mới về nước, tôi sẽ tranh thủ thời gian đến dấy, giúp tôi chiếu cố tốt Nhược Nhược." Anh dừng một chút, ngữ khí lạnh lùng: "Đừng để cho Hạ Cảnh Tây gặp con bé."

Qúy Hành Thời ừ một tiếng.

Mộ Đình Chu đổ rượu: "Hành Thời......" Giơ ly rượu lên lắc nhẹ, mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra bốn phía, anh cười cười, ý vị thâm trường mà nói: "Nhược Nhược của tôi là cái cô gái tốt đáng để yêu."

Thư kí tới gõ cửa, anh kết thúc đề tài: "Trước cứ như vậy, chờ tôi tới thành phố Tây rồi nói tiếp."

Trò chuyện cắt đứt.

Qúy Hành Thời nhìn di động, trong đầu hồi tưởng lại lời nói của Mộ Đình Chu.

*****************

Tang Nhược đeo chiếc khẩu trang mà Đào Đào mua tạm rồi cùng nhau rời đi, không nghĩ tới khi tới cửa thang máy, Tạ thư kí đã chờ ở đó.

"Tang tiểu thư." Tạ thư kí vừa thấy cô đến lập tức lấy ra thuốc dán, thấp giọng nói, "Hạ tổng bảo tôi đưa tới cho cô thuốc dán trị phỏng, thuận tiện để tài xế đưa cô trở về."

"Không cần." Tang Nhược không chút do dự cự tuyệt, cửa thang máy mở, cô nhấc chân bước vào.

Tạ thư kí đi theo nhanh chóng bước vào ý đồ muốn khuyên bảo.

Đào Đào ngăn ở trước mặt anh, mặt không biểu tình, có chút hung dữ.

Tạ thư kí nhất thời sửng sốt, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cửa thang máy đóng lại, trước đó tranh thủ để lại câu nói cuối cùng: "Tang tiểu thư, Hạ tổng bảo cô phải nghỉ ngơi cho tốt."

Aizzzzzzzzzzzz.

Anh thở một cái thật dài.

Thang máy nhanh chóng đến bãi đỗ xe ngầm, Dương Bình đã lái xe đã đến, hai người lên xe.

Đào Đào nghĩ đến lời Tạ thư kí nói, nhịn không được lo lắng hỏi: "Tang tiểu thư, cô bị phỏng nơi nào sao? Có nghiêm trọng không?"

Cô ấy theo bản năng nhìn về phía tay cô, mới phát hiện trên tay cô không biết từ khi nào đã dán lên băng keo cá nhân.

"Tang tiểu thư, tay cô.........."

"Không có việc gì." Bụng dưới lại một lần nữa quặn đau, sức lực ráng chống đỡ dường như đã hoàn toàn dùng hết, cơ thể Tang Nhược dựa vào phía sau nhắm mắt lại: "Tôi nghỉ ngơi một lát, tới thì kêu tôi."

Đào Đào không dám lại quấy rầy.

Cứ như vậy một đường trầm mặc về tới chung cư, Tang Nhược không có hứng thú ăn cơm chiều, tắm đơn giản một cái, tắm xong liền mang theo cơ thể vô cùng mệt mỏi lên giường, ngã đầu liền ngủ.

Nhưng cô ngủ cũng không an ổn.

Đầu tiên là đau đến ngủ không được, lúc sau trằn trọc không biết là bao lâu rốt cuộc mơ mơ màng màng đi vào trong giấc ngủ, lúc rạng sáng lại từ trong ác mộng tỉnh dậy.

Máu tươi đầy đất......

Cô đột nhiên ngồi dậy, hô hấp dồn dập không chịu nổi, thở từng ngụm từng ngụm phì phò, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngực kịch liệt phập phồng hồi lâu, cô nỗ lực lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không được, vì thế cô mở chăn xuống giường đi toilet, rửa mặt đơn giản xong cô đi tới ban công muốn hít thở không khí mới mẻ.

Suy nghĩ vẫn có chút hỗn loạn, cả người mơ mơ màng màng, nhưng mà trong lúc vô tình thoáng nhìn dưới lầu, khi thấy một màn dưới lầu thì cô hoàn toàn thanh tỉnh ——

Phía dưới chung cư, một chiếc xe màu đen đang đậu dưới ánh đèn đường màu vàng, một thân ảnh chỉ có thể là của đàn ông dựa vào trên thân xe, tia sáng đem thân ảnh của anh kéo dài thật dài.

Tựa hồ có thể thấy được một mảng màu đỏ mơ hồ.

Mà ánh mắt người đàn ông, chính là nhìn về phía cô đang đứng.