"Được thôi." Âm tiết khản đặc phát ra từ miệng anh.

Mắt liếc nhìn cô một cái thật sâu, Hạ Cảnh Tây đứng dậy, không nói thêm gì nữa, cũng không có lập tức rời đi, mà chân dài bước đi hướng phòng bếp, tầm mắt quét nhìn một vòng, anh tìm thấy ấm đun nước.

Rửa sạch một phen, tiếp đó đổ nước vào, anh đặt ấm lên đế.

Rất nhanh, nước sôi.

Từ trong tủ đựng chén bát tìm được cái ly sạch qua loa rửa sạch, một lần nữa anh trở lại ghế sô pha, đặt cái ly lên bàn trà sau đó chế nước sôi vào.

Toàn bộ quá trình, anh chuyên nhất không nói một lời.

Tang Nhược cũng vậy.

Trong tầm mắt, sườn mặt cô hướng về phía anh tầm mắt nhìn hướng ban công.

Hạ Cảnh Tây nhìn thấy, ánh mắt dần tối lại, không hề chớp mắt, cho đến khi nước sôi nóng hổi vô thức tràn ra bắn lên ngón tay anh.

Giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại, anh bình tĩnh mà buông ấm nước xuống, im lặng lau vết nước trên bàn trà, lau xong, cuối cùng anh đứng dậy nhìn Tang Nhược, thấp giọng dặn dò: "Uống nhiều nước ấm, đừng để bị cảm lạnh."

Tang Nhược không thèm để ý, thậm chí đôi mắt cô đều không nháy một cái.

Hạ Cảnh Tây môi mỏng mấp máy.

"Anh đi đây." Dù là không muốn, nhưng anh vẫn phải thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Cửa bị đóng lại, tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cách, rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh của cô nữa.

Trong cổ có chút khó khăn, ngón tay Hạ Cảnh Tây nâng lên cởi bỏ một viên cúc áo sơ mi, tiện thể nhấn thang máy.

Cơn nghiện thuốc lá lại rục rịch, theo thói quen anh lấy bao thuốc ra rút một điếu, ý thức được cái gì, thu tầm mắt anh muốn đem thuốc bỏ vào lại, nhưng vào lúc này, có một tiếng "Phanh" thật mạnh từ phía sau vang lên.

Hô hấp ngưng trệ, anh nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy trên mặt Tang Nhược không còn một tia huyết sắc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đang vội vã chạy tới, thậm chí vì chạy quá nhanh chính cô còn bị vấp ngã.

Hạ Cảnh Tây nhanh tay đỡ lấy cô, trong nháy mắt khi chạm phải tay cô, anh tinh ý phát hiện được thân thể của cô đang phát run, cơ thể căng cứng, hơi thở cực kỳ dồn dập.

Mà đôi mắt cô rõ ràng là đang đỏ hoe, như đang sợ hãi cùng bất lực.

Hạ Cảnh Tây nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tang Nhược dường như không nghe thấy anh nói gì, điều duy nhất cảm thấy, chính là anh đang ôm chặt cô làm cô khó có thể thoát ra.

Theo bản năng cô muốn đẩy tay anh ra, nhưng không thể đẩy được.

Bỗng dưng cô ngước mắt trừng anh, ngực kịch liệt phập phồng, hàm răng đang cắn chặt cánh môi buông ra, giọng cô khàn khàn cơ hồ là từ giữa kẽ răng gắng gượng phát ra: "Buông tôi ra!"

Ngực Hạ Cảnh Tây nháy mắt như là bị một cục bông ngâm nước lấp kín, vừa trầm lại vừa buồn bực.

Một thoáng không để ý, cô đã tránh được khỏi tay anh.

Đại não vang lên ong ong, thân thể vừa được tự do, Tang Nhược chỉ nâng tay lên theo bản năng, đầu ngón tay đặt biệt dùng sức mà nhấn thang máy, tim cô đập cực nhanh, ngơ ngơ ngác ngác, cô phát run mở máy lại gọi điện thoại cho Đào Đào.

Đáng tiếc, không ai nghe máy.

Cô lại gọi Quý Hành Thời, cũng giống như thế.

Hạ Cảnh Tây đứng ở bên cạnh cô, tên người gọi trong máy cô lúc gọi hiện lên rất rõ ràng, càng thấy được cô dường như mất đang khống chế làm ngón tay run rẩy, vẫn cứ như vậy dùng sức mà ấn màn hình.

Anh nhạy bén đoán ra gì đó.

Trong cổ họng khó chịu, anh khàn giọng hỏi: "Quý Hành Thời đã xảy ra chuyện?"

Tang Nhược không trả lời, vẫn như cũ gọi điện thoại.

"Đinh ——" thang máy đến.

Tang Nhược nắm chặt di động bước nhanh chạy vào.

Hạ Cảnh Tây nhanh chóng vào theo, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô một cái, anh lấy ra di động của chính mình gọi điện thoại cho Tạ thư kí dặn dò: "Bảo tài xế nhanh chóng đem xe dừng tại lối ra thang máy."

Thân thể của cô còn đang run rẩy, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

"Bệnh viện nào?" Anh hỏi.

Nhưng mà Tang Nhược chỉ gắt gao cắn môi, không trả lời anh, trong mắt càng giống như không có anh.

Giữa hàng lông mày rơi xuống một tầng mang ý vị chua xót, đường nét trên gương mặt lặng lẽ căng cứng, mắt thấy thang máy sắp tới bãi đỗ xe ngầm, Hạ Cảnh Tây trực tiếp nắm chặt cổ tay cô, ngay lúc thang máy đến thì kéo cô ra khỏi cửa.

Tạ thư kí đứng đợi ở cửa thang máy, thấy Hạ tổng mang theo Tang tiểu thư ra, không hề ngạc nhiên mà nhanh chóng thay hai người mở cửa xe, đợi bọn họ lên xe sau đó chính mình cũng lên xe bảo tài xế lái xe.

"Hạ tổng, chúng ta đi đâu?" Anh quay đầu hỏi.

Thân thể của cô vẫn luôn không khống chế được mà run rẩy, cả người dường như bị sợ hãi bao phủ thật sâu, đôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã không còn tiêu cự, yếu ớt vô lực.

Hạ Cảnh Tây đem tây trang trên người cởi ra khoác lên vai cô, không để cho cô có khả năng cự tuyệt, đè vai cô xuống đắng chát hỏi lại: "Tang Nhược, nói cho anh biết, Quý Hành Thời ở bệnh viện nào?"

Tang Nhược cánh môi run nhẹ.

"Á Thịnh......" Đại não loạn thành một đống, hốt hoảng, cô cực kỳ gian nan mà nói ra hai chữ.

Cô không hề ý thức được là Hạ Cảnh Tây đang cùng mình nói chuyện.

Tạ thư ký nghe vậy lập tức bảo tài xế đi đến bệnh viện Á Thịnh.

Hạ Cảnh Tây nhìn khuôn mặt trắng bệch đến quá mức của cô, ảm đạm lặng yên không một tiếng động phủ đầy đôi mắt anh, dường như trong cổ họng càng lúc càng khó khăn, nhưng cũng không quá hai giây, anh liền bình tĩnh mà lấy ra di động gọi điện thoại ra gọi điện, thấp giọng nói gì đó.

Tạ thư ký ngồi ở ghế lái phụ, anh nghe được rõ ràng, Hạ tổng trực tiếp gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện Á Thịnh, nói danh tính Quý Hành Thời ra, mở miệng để cho viện trưởng tự mình đi kiểm tra, muốn đội ngũ chữa bệnh tốt nhất.

Tạ thư kí hơi kinh ngạc.

Quý Hành Thời còn không phải là người đại diện của Tang tiểu thư sao? Lần trước Tang tiểu thư còn nói Hạ tổng động thủ đánh anh ta.

Hạ tổng lần trước là do ghen ghét Quý Hành Thời nên mới có thể mất khống chế động thủ, thế mà hiện tại lại.............

Cuộc gọi ngắn ngủi kết thúc, ngón tay lướt qua màn hình, Hạ Cảnh Tây kiên nhẫn đợi hai phút, di động run lên, viện trưởng gọi điện thoại lại cho anh, nói Quý Hành Thời bị tai nạn xe cộ, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, sau khi kiểm tra xong sẽ gọi lại cho anh.

Hạ Cảnh Tây nói cảm ơn, nghĩ đến cái gì, lại nhắn cho Tạ thư kí: 【 Điều tra rõ xem Quý Hành Thời đã xảy ra chuyện gì. 】

Tạ thư kí đáp: 【 Vâng. 】

Cất di động, Hạ Cảnh Tây lại nhìn về phía Tang Nhược ở bên cạnh, liền thấy hàm răng cô lại cắn lên môi, cực kỳ dùng sức, phảng phất như giây tiếp theo sẽ bật ra máu, mà tay nắm di động của cô, trên mu bàn tay gân xanh mơ hồ nổi lên.

Trong lòng giống như bị một mũi nhọn hung hăng đâm vào, Hạ Cảnh Tây cảm thấy hô hấp thật khó khăn.

Hầu kết gian nan chuyển động, anh khẽ khuyên bảo: "Đừng lo lắng, anh ta......"

Lời nói còn chưa dứt, Tang Nhược lại đột nhiên nâng mắt.

Một tiếng "Pựt", tại một giây này dường như dây thần kinh căng chặt trên toàn thân triệt để căng đứt, đôi mắt vốn đang ửng đỏ của cô trở nên hoàn toàn đỏ bừng, cô tức giận trợn mắt nhìn, hô hấp dồn dập.

Không một câu nói, chỉ cần ánh mắt kia, lại dễ như trở bàn tay làm lạnh lẽo từng tầng từng tầng bao vây lấy trái tim Hạ Cảnh Tây, thậm chí cùng lúc đó như có một bàn tay vô hình nắm lấy, tùy ý xé nát ra.

Chỉ một giây, ánh mắt Hạ Cảnh Tây u ám tới cực hạn.

"Tang Nhược."

Chóp mũi chua xót mãnh liệt, Tang Nhược chợt quay mặt đi không muốn nhìn anh nữa dù chỉ là một cái.

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây hầu như mím chặt lại thành một đường thẳng tắp.

"Lái xe nhanh lên." Giây sau, anh bình tĩnh nhưng cực kỳ khó chịu mà ra lệnh cho tài xế.

Tài xế đáp ứng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí không biết từ lúc nào trở nên ngột ngạt, áp lực bao phủ trong không gian chật hẹp, đè nén khiến cho người ta thở không nổi.

Hạ Cảnh Tây ngồi bên cạnh Tang Nhược, tầm mắt trước sau chưa từng từ trên mặt cô dời đi, nhưng cô ngồi sát vào cửa xe, giữ khoảng cách với anh rất rõ ràng.

******************

Chung cư của Tang Nhược cách bệnh viện Á Thịnh không tính là xa, sau khi tài xế tăng tốc, thời gian rút ngắn rất nhiều, sau gần hai mươi phút trầm mặc khiến người khác thở không nổi, xe cuối cùng cũng tới bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.

Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại, Tang Nhược sau khi lấy lại tinh thần không quan tâm mà đẩy ra cửa xe đi xuống.

Mi tâm Hạ Cảnh Tây hung hăng nhảy lên.

"Tang Nhược!"

Anh nhanh chóng theo xuống xe, một chân dẫm lên tây trang vốn đang khoác ở trên vai cô giờ phút này lại rơi trên mặt đất, ánh mắt chỉ ảm đạm một giây anh liền không để ý nữa, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy có chiếc xe vừa lúc đang đi tới.

Chớp mắt sắp đụng trúng cô ——

"Tang Nhược!" Anh duỗi bước dài đuổi theo Tang Nhược rồi duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực, mang theo cô liên tục lui về phía sau hai bước.

Cơn đau nhức từ chỗ chân trái truyền lên, Hạ Cảnh Tây nhíu mày sau đó lập tức khắc chế.

Có tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Chủ xe đẩy cửa xuống xe sắc mặt rất khó coi, há miệng liền định nói cái gì đó, Tạ thư ký đã đi theo tới thấy vậy nhanh chóng ngăn ở trước mặt Hạ tổng chủ động cùng chủ xe nói chuyện.

Hạ Cảnh Tây hô hấp rất nặng nề, sự sợ hãi hiếm có mãnh liệt lan tràn toàn thân anh, anh cố gắng kiềm chế, nắm chặt cánh tay cô cúi đầu muốn nói cái gì, lại bị Tang Nhược liều mạng đẩy ra.

Một người không chút để ý, lại thêm cơn đau chân trái đột nhiên tăng lên, anh cuối cùng cũng bị cô đẩy ra.

Thân thể anh nhất thời có chút không ổn.

"Hạ tổng!" Xử lý xong chuyện chủ xe Tạ thư ký vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một màn này, nhanh tay đỡ lấy anh: "Anh không sao chứ?"

Hạ Cảnh Tây trầm mặc đem anh ta đẩy ra, hanh chân muốn đuổi theo Tang Nhược.

Tạ thư ký chỉ có thể sốt ruột mà đuổi theo.

Hạ Cảnh Tây rất nhanh đã đuổi kịp Tang Nhược vào thang máy cùng cô.

Nhưng từ đầu đến cuối, Tang Nhược đều không có nhìn anh một cái, như thể anh người này không hề tồn tại, tới tầng lầu khu vực nội trú, cửa thang máy mở ra cô lần nữa chạy ra ngoài.

Hạ Cảnh Tây đi theo phía sau cô, chờ tới khi đến phòng bệnh của Quý Hành Thời, anh trơ mắt mà nhìn Tang Nhược đi thẳng đến đến trước giường.

"Anh Hành Thời!" Ba chữ, tự hồ cảm xúc sắp áp chế không nổi nữa.

*********************

Quý Hành Thời thình lình nghe được thanh âm của cô, hơi nhíu mi ngẩng đầu, nhìn thấy Tang Nhược, người vốn không nên xuất hiện ở đây đôi mắt đang đỏ bừng, cánh môi ẩn ẩn phát run, mười ngón tay siết chặt đứng ở mép giường.

Cô đang sợ hãi.

Anh bỗng nhiên nhớ tới chuyện mà Mộ Đình Chu đã từng kể cho mình nghe, Tang Nhược đã từng chứng kiến một trận tai nạn xe cộ nghiêm trọng, để lại di chứng nặng nề về tai nạn xe cộ, bị bệnh thật lâu, cô vô cùng sợ hãi tai nạn xe cộ.

Chuyện hôm nay khẳng định đã dọa đến cô rồi.

"Tôi không có việc gì, đừng sợ." Thanh âm giải thích của anh hiếm có được không lạnh nhạt: "Vấn đề không lớn, chỉ là gãy xương tay, não chấn động nhỏ, yêu cầu ở lại bệnh viện quan sát hai ngày."

Tang Nhược đôi mắt đỏ lại đỏ lên, cô gật đầu, có thương tâm chua xót khống chế không được trào ra, sợ bị người ta nhìn thấy, cô lại vội vàng cúi đầu xuống giấu giếm.

Đoàn bác sĩ được Hạ Cảnh Tây an bài tới còn chưa rời đi, có bác sĩ thấy thế liền an ủi nói vết thương Quý Hành Thời không nghiêm trọng, Tang Nhược gật đầu, hỏi bác sĩ tình huống cụ thể.

Mà ở cửa ——

Dáng người Hạ Cảnh Tây thẳng tắp dị thường, trên khuôn mặt lạnh lẽo không có chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ có đôi mắt sâu thẳm u ám đến đáng sợ, một bàn tay buông xuống ở bên người nắm chặt thành quyền, như đang cực lực khắc chế cái gì đó.

Tạ thư ký theo phía sau anh, thu hồi ánh mắt đang nhìn Tang Nhược ở bên trong kia, lại nhìn về phía Hạ Cảnh Tây bỗng chốc anh ta nhận ra sự khác thường của anh, cho dù là rất nhỏ.

Vào lúc chợt ý thức được điều gì đó, anh ta mới phản ứng lại ——

Người đại diện của Tang tiểu thư chỉ là gãy xương thêm não chấn động nhẹ, mà cô ấy lại lo lắng như vậy, còn Hạ tổng thì sao?

Đêm đó Hạ tổng ở lại trong phòng phẫu thuật rất lâu, sau đó còn bị biến chứng, mặc dù hiện tại nhìn như không có vấn đề gì lớn đứng ở chỗ này, nhưng căn bản là còn chưa tới thời điểm xuất viện.

Tình hình thực tế Hạ tổng rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều, nhưng Tang tiểu thư chưa từng quan tâm qua, chưa từng chủ động tới thăm dù chỉ một lần, đêm đó anh ta cầu xin cô đến thăm Hạ tổng, Tang tiểu thư vậy mà quyết tuyệt cúp điện thoại của anh ta.

Không có một tia lo lắng cùng để ý nào.

Trong lúc nhất thời, Tạ thư ký thực không rõ, Tang tiểu thư dù sao cũng cùng Hạ tổng ở bên nhau hai năm, chẳng lẽ loại quan hệ trong quá khư này còn không bằng một người đại diện?

Tang tiểu thư tại sao lại lo lắng cho người đại diện này đến như vậy?

Chẳng lẽ........... Tang tiểu thư di tình biệt luyến rồi?

Một cái suy đoán lớn mật vừa thoát ra, cơ thể Tạ thư ký rùng mình một cái, muốn nói lại thôi lo lắng mà nhìn về phía Hạ tổng.

Hạ tổng có phải hay không cũng nghĩ đến?

Anh ta muốn nói cái gì, di động lại vào lúc này run lên, anh ta chỉ có thể trước nuốt xuống, nghe máy.

Một lát sau, anh ta cúp máy đè thấp thanh âm báo cáo: "Hạ tổng, đã điều tra xong, người đại diện của Tang tiểu thư không đơn giản chỉ là tai nạn xe cộ, xương tay gãy là do cùng khác người có xung đột rồi bị đánh, người xung đột đã báo cảnh sát."

Hạ Cảnh Tây hồi thần.

"Cậu đi xử lý đi, xử lý sạch sẽ." Mặt anh không chút biểu tình, ánh mắt sâu thẳm thanh âm cực thấp: "Lưu ý tin tức liên quan trên mạng, không thể để chuyện hôm nay bị lộ ra làm ảnh hưởng đến cô ấy."

Cô ấy đương nhiên là chỉ Tang tiểu thư, Tạ thư ký nháy mắt hiểu rõ.

"Dạ."

"Hạ tổng?" Bác sĩ kiểm tra xong đi ra, vừa ngẩng đầu thấy Hạ Cảnh Tây, bước chân đi nhanh đến trước mặt anh, cau mày không hài lòng: "Ngài không thể xuất viện, hiện tại sắc mặt rất ngài rất kém, nhất định phải lập tức quay lại phòng bệnh làm kiểm tra."

Hạ Cảnh Tây đứng im không nhúc nhích, cặp mắt kia chỉ nhìn bóng lưng Tang Nhược.

Nhưng mà, cô trước sau như một, không hề quay đầu lại, triệt để mà...... đem anh xem nhẹ.