Hành lang yên tĩnh, không có một tiếng động nào khác.

Chỉ có tiếng nói của anh, mặc dù khàn và nhỏ nhưng từng chữ lại lọt vào tai Tang Nhược một cách rõ ràng, anh nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, như thể anh muốn mượn giọng nói trầm thấp này để khắc sâu vào trong trái tim cô.

Hơi thở của anh tựa hồ nặng thêm hai phần.

Đường nét của một nửa khuôn mặt tuấn tú bị che khuất trong bóng tối, biểu cảm của anh thâm sâu không lường được và cũng không thể nhìn thấu, những gì mà có thể mơ hồ thấy rõ, đó chính là sự biến hóa màu sắc trong đôi mắt anh, dần trở nên đậm đặc như mực.

Tang Nhược cùng anh đối mặt.

Bàn tay đang túm chặt nắm cửa tự nhiên buông ra rồi thõng xuống bên người, lưng cô thẳng tắp, khóe miệng hơi nhếch lên không rõ ràng, không có ý châm chọc mà là bình tĩnh phi thường: "Hối hận cái gì?"

Cảm xúc không một chút bị dao động, dường như bất kể anh nói cái gì đi chăng nữa thì tâm cô từ lâu đã giống như mặt hồ nước kia, sớm không hề gợn lên một cơn sóng.

Đôi mắt Hạ Cảnh Tây không hề chớp mà khóa chặt lấy khuôn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm.

Cảm giác khó chịu nơi cổ họng càng ngày càng trở nên mãnh liệt, lòng bàn tay to vịn vào cánh cửa vô thức thêm gắng sức, yết hầu của anh cuồn cuộn, từng chữ thoát ra đều bị bao bọc bởi sự căng cứng rõ rệt: "Tất cả."

Mái tóc đen ngắn có vẻ hơi lộn xộn, sắc mặt anh tái nhợt đi vì tai nạn xe, nhưng dù vậy, ngũ quan lạnh lùng với đôi môi mỏng và chiếc mũi cao thẳng tắp vẫn hút hồn người đối diện như cũ.

"Đêm đó để em rời đi." Mỗi khi đôi môi mỏng chuyển động, sự ngột ngạt trong lồng ngực lại hiện lên rõ ràng thêm một phần, nhưng hình như Hạ Cảnh Tây giống như chưa nhận ra, vẫn nhìn chằm chằm vào cô như trước, cố gắng nhìn sâu vào trong nội tâm của cô: "Là nói nhảm."

Tang Nhược nhìn anh.

Sau một hồi lâu.

"Hạ Cảnh Tây" Cô mở miệng nói với giọng lãnh đạm mà không né tránh ánh mắt sâu thẳm và chăm chú của anh: "Rời bỏ anh rồi chia tay với anh, không phải là do tính khí bốc đồng của tôi."

Ý trên lời nói, cô là đang rất nghiêm túc.

Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây đột nhiên nhếch lên.

Hàng mi dày khẽ động, Tang Nhược tiếp tục nói, từng từ từng chữ được phát ra rõ ràng, nhưng cũng bình tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo như đao: "Anh có thực sự biết rõ khi bản thân nói "Tất cả" nghĩa là gì sao?"

Cô giống như một người ngoài cuộc tỉnh táo quyết đoán, nghe lời hối hận của anh một cách thờ ơ lạnh nhạt, không mềm lòng hay dao động.

"Anh không muốn buông tay, chẳng lẽ còn không phải vì ý muốn chiếm hữu của mình đang quấy phá sao?" Cô nói bằng một ngữ điệu thản nhiên như cũ: "Người phụ nữ của Hạ Cảnh Tây anh, muốn rời đi hay ở lại, đều là do anh quyết định."

Đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn anh, môi cô khẽ cong cong, mỉm cười nói: "Đúng không, Hạ Cảnh Tây."

Hơi thở của Hạ Cảnh Tây trở nên nặng nề hơn.

"Không đúng!" Những âm tiết trầm thấp chát chát phát ra từ trong cổ họng, giọng nói của anh thô ráp kỳ lạ, trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, khuôn mặt tuấn tú không còn duy trì một vẻ tự tin, càng thêm không thể nhìn thấu.

Chỉ có một cỗ cảm xúc tự giễu khó lòng hình dung được chuẩn xác ùn ùn kéo đến, tràn ngập trong tâm trí và nuốt chửng lấy anh.

"Tang Nhược" Anh sải đôi chân dài tiến lên một bước, buông cái tay chống trên cửa xuống vì muốn giữ chặt lấy cô, thậm chí càng muốn ôm cô vào lòng như lúc trước: "Em nói không đúng..."

Tang Nhược không trốn tránh.

Cô cụp mắt xuống, ánh nhìn quét qua cổ tay đang bị anh dùng lực nắm chặt, sau đó lại ngẩng đầu lên đối mặt với anh một lần nữa, hỏi: "Anh vẫn còn muốn cưỡng ép tôi sao?"

Tay của Hạ Cảnh Tây đông cứng lại, cả cơ thể anh cũng vậy.

Anh cũng cụp mắt xuống, nhận thấy được làn da của cô dễ dàng bị đỏ lên, để lại dấu vết, thì sức lực nhanh chóng trở nên nhẹ hơn, nhưng vẫn không buông ra.

Anh không nỡ, thật không muốn buông tay.

Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, giọng nói lăn tăn gợn sóng của cô lại trầm tĩnh không sợ hãi mà phát ra lần nữa, rõ ràng là rất nhẹ, nhưng hết lần này tới lần khác nó giống như một mũi kim thép nặng nề đâm vào máu thịt anh, cơn đau âm ỉ không thể nói thành lời lan ra nhanh chóng...

"Hạ Cảnh Tây, chúng ta đã có thể đến với nhau thì cũng có thể chia tay."

Đã có thể đến với nhau thì cũng có thể chia tay............

Lúc ở trong bệnh viện, Quý Hành Thời cũng nói về chuyện của anh cùng Tang Nhược như vậy, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.

[Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Từ lúc mở cửa ra va phải ánh mắt nhau trong một khắc đến lúc này, cô từ đầu đến cuối vẫn chưa từng trào phúng, càng không có sự bén nhọn, mà giọng nói lại không tự chủ ôn nhu, sự ôn nhu kia... lần nữa đem tim anh ra đâm tàn nhẫn đâm vào.

Cô đã nói rất rõ ràng.

Lúc này dáng người Hạ Cảnh Tây dị thường thẳng tắp, nhưng máu huyết dường như lại dần dần ngừng lưu thông.

Anh nhìn cô chăm chú không rời mắt.

Khẽ gục đầu, Tang Nhược thu hồi ánh mắt, lần lượt cậy mở từng ngón tay của anh ra rồi lại túm lấy nắm cửa để chuẩn bị đóng cửa vào.

Anh vẫn như cũ đưa tay ra chặn cửa, lại nhanh chóng dùng sức chặn lại, sức lực dưới lòng bàn tay tăng lên từng chút một, đôi mắt chằm chằm nhìn vào cô đầy u ám giống như có thể hòa làm một cùng màn đêm ngoài kia làm thành một thể.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt.

Tang Nhược ngước mắt nhắc nhở: "Tôi nghĩ đêm nay tôi đã nói đủ rõ ràng rồi."

Hạ Cảnh Tây cố chấp đáp: "Nhưng tôi còn chưa nói rõ với em."

"Không cần đâu."

"Tang Nhược......."

"Hạ tổng." Giọng nói nhàn nhạt của Quý Hành Thời vang lên vào đúng lúc này.

Những lời Hạ Cảnh Tây còn chưa nói, bị mắc kẹt trong cổ họng, anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

Ánh mắt hai người giao nhau ở khoảng cách không gần cũng không xa, Quý Hành Thời đến gần, hai người đàn ông có vóc người cao to giống nhau lại đứng ở cự ly gần, giống như là đang âm thầm đối đầu nhau.

Bầu không khí có chút thay đổi.

"Tang Nhược cần nghỉ ngơi." Dư quang quét qua tay anh, Quý Hành Thời nhắc nhở.

Làn da dưới lòng bàn tay anh có cảm xúc mịn màng tinh tế, vẫn giống y như lúc trước, Hạ Cảnh Tây vô thức siết thật chặt, cuối cùng cũng buông ra.

Anh nhìn Quý Hành Thời.

"Sao nào, anh vẫn còn muốn đánh nhau ư?" Anh nghe thấy giọng của Tang Nhược.

Rất bình tĩnh, nhưng anh lại không khỏi nghe ra một cỗ chế giễu.

Cô không tin anh, bất kể anh có làm gì hay nói gì đi nữa.

Hô hấp ngưng trệ, Hạ Cảnh Tây nhìn về phía bên cạnh.

Tang Nhược không hề nhìn lại anh.

"Anh Hành Thời" Cô nhìn qua Quý Hành Thời.

Quý Hành Thời giơ tay lên và đưa thuốc Ibuprofen đã đánh rơi cho cô, dặn dò: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon nhé."

Tang Nhược gật đầu, trên môi nở nụ cười nhẹ: "Ngủ ngon."

Cô nói xong thì lùi lại một bước.

"Bị đau ở đâu?"

Khóe môi khẽ cười mỉm, Tang Nhược không đáp lại lời hỏi thăm của Hạ Cảnh Tây, mà trực tiếp đóng cửa lại.

Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, không khỏi làm cho cô phủ lên một tầng mông lung mờ ảo không chân thực.

Hạ Cảnh Tây đã bị hoảng hốt trong hai giây ngắn ngủi.

"Tang Nhược." Anh không chớp nhìn chằm chằm vào đô mắt của cô, những từ ngữ ấm ách quay cuồng trong cổ họng mấy lần, cuối cùng trầm thấp thoát ra một cách không được lưu loát: "Những gì... Mà Hạ Mạnh nói...cái đó...."

[Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Cánh cửa đã bị đóng lại không chút do dự, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy khuôn mặt cô nữa.

Cô không có và cũng sẽ không nghe những gì anh nói, dù chỉ là một chữ.

"Không phải tôi..." Những lời giải thích đó, đều bị chôn chặt trong lòng, căn bản không có cơ hội nói ra khỏi miệng.

Hạ Cảnh Tây đứng tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú đã không còn chút biểu cảm nào, một cỗ ngột ngạt mạnh mẽ tràn lan trong cơ thể anh tuỳ ý đâm phá, như thể đang cười nhạo anh, hoặc như là đang thương hại anh.

Một cảm giác bất lực hơn bao giờ hết.

Máu huyết dường như đang nguội lạnh dần, một lúc sau, cuối cùng anh cũng quay người lại, khi anh rời đi, ánh mắt không một chút gợn sóng quét qua Quý Hành Thời ở một bên còn chưa đi.

Quý Hành Thời bình tĩnh cùng anh đối mặt.

Có một số điều giữa đàn ông với nhau không cần nói cũng hiểu, lặng lẽ tràn ngập giữa hai người.

Cảm giác đau đớn ở chân trái càng thêm kịch liệt, Hạ Cảnh Tây cũng hoàn toàn không cảm giác được, anh thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối ung dung tự phụ bước từng bước một đi về phía thang máy.

Anh không hề quay đầu nhìn lại.

Thư ký Tạ đang đứng bên cạnh thang máy, trông thấy Hạ Cảnh Tây quay lại thì phát hiện trên trán anh mơ hồ có một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc mới tới, lập tức tiến lên đỡ lấy anh, lo lắng nói: "Hạ tổng, anh không sao chứ?"

Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây khẽ giật giật, giọng nói vô cùng khàn khàn: "Trở lại bệnh viện."

Thư ký Tạ nghe vậy vội vàng bấm thang máy.

Sau khi gắng gượng lâu như vậy, cơ thể Hạ Cảnh Tây thực sự đã có chút không ổn, nhưng anh vẫn lù lù đứng yên bất động như cũ, thậm chí còn từ chối sự hỗ trợ của thư ký Tạ, bình tĩnh bước vào thang máy, từ đầu đến cuối lưng thẳng tắp.

Thư ký Tạ đứng ở một bên muốn khuyên bảo nhưng rồi lại không biết nên khuyên như thế nào, mà anh cũng hiểu rõ, hôm nay là Hạ tổng không kiềm chế được cảm xúc, cho dù anh ta có nghĩ hết biện pháp để thuyết phục thì cũng vô dụng, cậu cũng không phải Tang tiểu thư.

Tâm bệnh cần tâm thuốc mà.

[Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Sự im lặng đầy đè nén lan tràn trong thang máy, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm vào những con số màu đỏ đang nhảy, hô hấp của anh dần trở nên khó nhọc hơn, như thể anh sẽ chết ngạt trong một giây tiếp theo.

Cuối cùng cũng đến bãi đậu xe.

Anh nhấc chân và đi từng bước một về phía chiếc xe đang đỗ.

Thư ký Tạ lên trước mở cửa xe cho anh, nhưng thấy anh đột nhiên quay đầu lại.

"Hạ tổng?" Anh ta vô thức nhìn theo tầm mắt anh.

"Phóng viên." Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây phun ra một câu.

Thư ký Tạ phản ứng lại ngay lập tức, anh ta nhanh chóng đi về phía một chiếc ô tô màu đen kia, không cho người kia có cơ hội chạy thoát.

Chẳng bao lâu, anh quay trở lại với một thứ đồ, trông sắc mặt có vẻ không biết phải làm sao.

"Là...... chó săn." Anh ta do dự nói.

Hạ Cảnh Tây liếc nhìn anh ta một cái, đưa tay ra.

Thư ký Tạ giao nó cho anh.

Hạ Cảnh Tây cụp mắt xuống.

Đó là một bức ảnh chụp lén, người trong ảnh là Tang Nhược, chính xác thì đó là Tang Nhược và... Quý Hành Thời đang ngồi trong xe.

Cô đưa cho anh ta thứ gì đó, còn anh ta vặn mở chai nước khoáng giúp cô, cô cười với anh ta, hai người đang nói về chuyện gì đấy...

Bàn tay đang cầm máy ảnh của Hạ Cảnh Tây đột ngột siết chặt.

"Xử lý sạch sẽ đi." Hầu kết nhấp nhô, giọng nói nghèn nghẹn giống như từ nơi rất xa truyền đến: "Không thể để có bất cứ tin tức nào gây ảnh hưởng đến cô ấy sau này, trước tiên xử lí ngay."

Thư ký Tạ không hề kinh ngạc, gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Hạ Cảnh Tây xoay người lên xe.

Cuối cùng chân trái không còn gắng gượng duy trì trạng thái đứng vững được nữa, nhưng cơn đau vẫn không giảm bớt, ngược lại vì buông lỏng đột ngột mà trở nên đau đớn mãnh liệt hơn, từng cơn từng cơ, bốn phía ập đến toàn thân, cuối cùng là bao phủ lấy trái tim.

Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại, cả khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, u ám khó phân biệt.

Tài xế lái xe, còn thư ký Tạ ngồi ở vị trí kế bên kế bên ghế lái, nhưng anh ta không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào ở ghế sau trong suốt lộ trình. Sự im lặng quỷ dị bao trùm trong không gian chật chội, áp suất không khí đang dần hạ thấp, khiến cho người ta thở không nổi.

Nhưng còn có một lại khí tức phát ra từ xung quanh Hạ tổng, một loại hơi thở lạnh lẽo thấu xương, người sống chớ lại gần.

Thần kinh kéo căng, thư ký Tạ khẩn trương cao độ.

Chờ đến hầm để xe của bệnh viện thì xe khó khăn lắm mới dừng hẳn, anh ta vội vàng đẩy cửa bước xuống, nhanh chống đi mở cửa cho Hạ Cảnh Tây.

Cánh cửa mở ra làm ánh sáng xuyên vào, anh ta rõ ràng nhận thấy trên đầu của Hạ tổng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, có thể nói là ngay cả đôi môi mỏng đang mím chặt kia cũng không còn chút huyết sắc nào.

"Hạ tổng?!"

......

Cáng cứu thương đến rất nhanh được kéo tới, đưa Hạ Cảnh Tây cấp tốc đẩy về khu phòng bệnh.

Thư ký Tạ đi theo suốt dọc đường đi, hiện tại dù tính tình đã trở nên trầm ổn hơn vì đi theo Hạ Cảnh Tây nhiều năm, nhưng lúc này cũng không khỏi lo lắng, bác sĩ vẫn đang kiểm tra ở bên trong còn anh ta thì không thể vào được.

Khi thấy bác sĩ đi ra với vẻ mặt nghiêm trọng, anh ta gấp gáp hỏi: "Hạ tổng sao rồi?"

***************

Khách sạn.

Tang Nhược đóng cửa lại, thần sắc không chút thay đổi, không bị ảnh hưởng gì hết cả.

Nhìn thuốc Ibuprofen trên tay, cô mở tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai nước khoáng lạnh và vặn nắp, hơi ngửa đầu lên và gần như uống hết nửa chai trong một hơi, sau đó cô lấy ra một viên thuốc và nuốt xuống.

- ------------- không nuốt trôi được.

Tang Nhược cau mày, chậm rãi cố gắng thử lần thứ hai thì cuối cùng cũng thành công, một giây sau khi nuốt thuốc xuống xong, cô nhanh chóng uống nốt phần nước khoáng còn lại.

Sau đó, cô tắm rửa và chăm sóc da, nằm xuống giường ngủ, chỉ để lại một bóng đèn tường mờ màu vàng là còn bật lên.

Rạng sáng sau nửa đêm.

Tang Nhược đang ngủ mê man thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên từng hồi, giống như đang đòi mạng người ta vậy.

Đầu có chút đau, cô không mở mắt ra mà vươn tay sờ lần lung tung, sau khi sờ thấy liền dựa vào cảm tính mà bấm kết nối, mơ mơ màng màng nói: "A lô..."

Đầu bên kia lập tức truyền tới một thanh âm không hề xa lạ nhưng lại mất đi sự bình tĩnh thường ngày, tràn đầy khẩn cấp lẫn lo lắng bất an, thậm chí hô hấp cũng mơ hồ bất ổn...

"Thật xin lỗi Tang tiểu thư vì đã làm phiền cô. Sau khi Hạ tổng quay về thì tình trạng rất tồi tệ, bệnh tình đã bị biến chứng nghiêm trọng nên hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh, rất nguy kịch. Xin cô hãy đến gặp anh ấy được không, cho dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được, Hạ tổng cứ một mực gọi tên của cô, cô có thể chứ?"

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++