“Tôi không tin hắn, chẳng lẽ tin cô mới được?” Tiền Bảo Như tức giận mà trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái, ngày sau đó chính là hận sắt không thành thép nói: “Thôn này thiếu nam nhân hay không có ai? Một hai phải cướp đoạt cái tên Thẩm Thiên Bách kia? Mấy người các cô đúng là làm mất mặt người họ Triệu! Hôm nay tôi đem lời nói nói ra, liền tính hôn sự của Đào Hoa cùng nhà họ Thẩm kia không thành thì Miêu Miêu cũng đừng nghĩ có thể gả đến đó.

”“Còn có, Miêu Miêu, con cần phải nói xin lỗi với Đào Hoa, lại thề về sau không được lui tới cùng Thẩm Thiên Bách mới được.

Người họ Triệu chúng ta không thể bởi vì một người ngoài đánh mất đoàn kết.


”Những lời này rõ ràng là đứng về phía Triệu Đào Hoa, Triệu Miêu Miêu chỉ cảm thấy một ngụm hờn dỗi nghẹn trong lòng đặc biệt khó chịu, cô ta giật giật môi, cuối cùng không dám phản bác ra tiếng.

“Chị, em sai rồi, em… Về sau sẽ không bao giờ lui tới với Thẩm Thiên Bách……”Triệu Đào Hoa biết lời thề của cô ta giống như đánh rắm, nói cũng giống như không nói, vì thế liền học bộ dáng âm dương quái khí giống như một nữ phụ ác độc, nói : “Vậy cô cần phải nói chuyện giữ lời, mọi người cả phòng này đều đang nghe đâu.

Trong chốc lát tôi sẽ nhờ anh hai đến nhà họ Thẩm thông báo một tiếng, để cho Thẩm Thiên Bách đừng như một con chó hoang chạy loạn đến nơi này.

”“……” Triệu Miêu Miêu gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ giống như hoa phù dung của Đào Hoa, cô ta hận không thể đi lên cào nát mặt Đào Hoa ra.


Ở trong nhà họ Triệu này, Tiền Bảo Như chính là trời, ai cũng không dám ngỗ nghịch, bằng không chính là bất hiếu.

Thế cho nên nhiều năm như vậy, biết rõ lão thái thái bất công một nhà chú Tứ, đặc biệt là Triệu Đào Hoa, cũng không ai dám hé răng.

Vốn dĩ bọn họ tới nơi này tố khổ chính là tưởng đánh đòn phủ đầu, kết quả chiêu này không có tác dụng, nội tâm lão thái thái lệch đến lợi hại, cho dù hai mẹ con cô ta khóc đến mù thì cũng chỉ uổng phí sức lực mà thôi.

Triệu Miêu Miêu cắn chặt môi, thật sự chịu đủ loại đãi ngộ không công bằng này rồi!.