Chương 24: Chạy bền
Chưa được mấy hôm, Diệp Kì Trăn đã gửi lại cho Ôn Dư những bức hình đã qua chỉnh sửa, cô cũng không chỉnh sửa nhiều, chủ yếu là lên màu, có chụp kiểu gì Ôn Dư cũng đều rất ăn ảnh. Tổng cộng hai file ảnh, một file là chụp ở trên núi, một file chụp ở thị trấn, ảnh trước tươi mới, ảnh sau nghệ thuật.
Sau khi gửi ảnh xong, Diệp Kì Trăn bò ra bàn, chờ đợi câu trả lời, nhưng những mấy phút qua đi vẫn không có bất kì động tĩnh nào. Cô không khỏi lo lắng, liệu Ôn Dư sẽ thích chứ?
Lại một lúc lâu nữa qua đi, cuối cùng nhận được tin nhắn, Diệp Kì Trăn vội vàng mở Wechat lên, nhìn thấy chữ "Thích" Ôn Dư gửi tới, khóe môi cô cong lên, cuối cùng cũng yên tâm.
[D]: Thích là được
Diệp Kì Trăn trả lời tin nhắn.
Trong phòng kí túc xá lan tỏa hương thơm từ đồ ăn, La Bối đang xì xụp bát mì cay, cô nàng với đôi môi bỏng sưng hỏi: "Thứ sáu này chạy 1600 mét, các cậu có muốn tìm người chạy thay không? Tôi quen người bên khoa Thể dục đấy."
Môn thi thể dục cuối kì của đại học Z là môn chạy bền, nữ sinh chạy 1600 mét, nam sinh chạy 2400 mét, đã trở thành một hạng mục truyền thống, bị không ít người ca thán. Đối với những người quanh năm không vận động mà nói, chạy 1600 mét đã đủ lấy mạng, đây không chút nghi ngờ chính là trải nghiệm địa ngục.
"Như thế không hay lắm, hình như chỉ cần kiên trì chạy hết là giáo viên sẽ cho đạt, tốt nhất vẫn nên tự chạy thì hơn." Trịnh Thiên Ngữ nói.
"Diệp Diệp, cậu thì sao?"
"Tôi cũng tự chạy." Diệp Kì Trăn nghiêng đầu trả lời La Bối, mỗi tuần cô đều chạy một đôi lần cùng Ôn Dư, 800 mét không thành vấn đề, tuy chưa thử chạy 1600 mét bao giờ, nhưng có lẽ cắn răng cắn lợi cũng có thể kiên trì.
Nói tới chuyện này, Diệp Kì Trăn tiếp tục nhắn tin Wechat cho Ôn Dư: Ngày kia khoa tớ thi chạy 1600 mét, các cậu thì sao?
Không lâu sau.
[O]: Hôm qua thi rồi
Diệp Kì Trăn trả lời bằng một ảnh chế làm nũng.
[O]: Muốn tớ chạy giúp cậu à?
[D]: Tớ tự chạy được.
[O]: Ngày kia mấy giờ?
Diệp Kì Trăn cười cười, gõ lên bàn phím: Tiết ba buổi sáng, cậu muốn tới xem tớ mất mặt à?
Ôn Dư đang ở kí túc xá đọc được tin nhắn này, cũng cười cười, cố ý hời hợt đáp lại một câu: Tùy tiện hỏi thôi.
Diệp Kì Trăn cười thầm, cũng không nói gì nhiều, nếu Ôn Dư hỏi cô về thời gian, vậy chắc chắn sẽ tới, hơn nữa cô biết tiết ba tiết bốn sáng thứ sáu Ôn Dư không có tiết.
"Gì cơ?" Ánh mắt Diệp Kì Trăn tạm thời rời khỏi điện thoại.
"Có phải cậu yêu rồi không?" La Bối hỏi thẳng.
"Không." Diệp Kì Trăn bất đắc dĩ.
"Cậu còn giả vờ nữa, vừa nhìn là biết cậu có biến rồi, Lão Trịnh, cậu nói xem có đúng không?" La Bối còn thử kéo Trịnh Thiên Ngữ hóng hớt chung.
Trịnh Thiên Ngữ: "Tôi nhìn cũng giống."
La Bối: "Thoát ế là phải mời ăn cơm đấy nhé."
Trịnh Thiên Ngữ: "Chắc chắn phải vậy rồi."
Hai người mỗi người một câu, nói chuyện như thật.
"Thật sự không có." Diệp Kì Trăn giải thích thêm lần nữa, nhưng nghĩ kĩ lại, ngoại trừ không làm những việc chỉ tình nhân mới làm với nhau, dường như cô và Ôn Dư cũng sắp sửa giống như yêu đương.
Diệp Kì Trăn lại mở ảnh gửi cho Ôn Dư lên, trong đó có một tấm Ôn Dư đang ngồi bên bờ sông bất ngờ quay đầu, là tấm cô thích nhất.
Có chút mất hồn...
Gần đây Diệp Kì Trăn nhìn ảnh của Ôn Dư, luôn nghĩ tới những lời Ôn Dư nói với bản thân ngày đó.
Tôi không có hứng thú với đàn ông.
Sợ tớ thích cậu à?
Hôm đó khi rảnh rỗi, thậm chí cô còn nghĩ tới một khả năng: Liệu có phải Ôn Dư đang thăm dò cô?
Sao có thể vậy được, vừa nhìn là biết Ôn Dư đang trêu đùa cô, cũng chỉ có cô mới nhớ mãi về chuyện này.
...
Thứ sáu, rất nhiều người tụ tập trên sân vận động, cho dù mặt trời ló rạng, mọi người vẫn hà hơi giậm chân.
Nam Thành đã vào đông, hơi lạnh ẩm xuyên thấu da.
Diệp Kì Trăn mặc chiếc áo phao màu cà phê nhạt, rất nặng nề, nhưng vẫn thấy lạnh, đông cứng tới mức run cầm cập. Cô đứng trên đường chạy đỏ, ngó ngó nghiêng nghiêng, không nhìn thấy Ôn Dư, có lẽ là vừa tan học, chưa tới kịp.
"Lạnh không?" Giáo viên thể dục hô lên hỏi.
"Lạnh ạ ~" Sinh viên đồng loạt trả lời.
"Đợi lát nữa chạy xong sẽ không lạnh nữa." Giáo viên thể dục cười lên như thấy người gặp họa mà vui, ngữ điệu cũng y hệt.
"Ôi!" Tiếng thở dài của mọi người cũng rất đồng đều.
"Nữ sinh 1600 mét, cũng chính là bốn vòng, 9 phút 30 giây đạt yêu cầu, 8 phút 20 giây đạt điểm tuyệt đối."
"Thầy ơi, nếu 9 phút 30 giây vẫn chưa chạy xong thì phải làm sao ạ?" Lúc này có người hỏi.
"Không sao, còn có cơ hội thi lại."
Tiếng gào thét của mọi người lại to hơn, chạy xong 1600 mét đã tắt thở, phải thi lại thêm 1600 mét nữa, tắt thở của tắt thở.
"Thở dài gì chứ, tiết đầu tiên sau khi khai giảng đã nói với các em rồi cơ mà, bình thường không tập luyện đúng không? Đi đi đi, tất cả khởi động đi."
Ưu tiên phụ nữ, nữ sinh chạy trước.
Nghĩ sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Diệp Kì Trăn liền lấy hết dũng cảm chạy tốp đầu tiên, cô cởϊ áσ khoác ra, chỉ mặc chiếc áo thể thao không quá dày, đại khái là vì không khí trên sân vận động quá căng thẳng kịch liệt, sau khi cởϊ áσ khoác cũng không cảm nhận được cái lạnh nữa.
Làm xong công tác chuẩn bị, tiếng còi cũng vang lên, một nhóm người bắt đầu chạy.
Diệp Kì Trăn không cắm đầu xông về phía trước như những người khác, mà chú ý tới tiết tấu bước chân và hơi thở của bản thân, hít vào bằng mũi thở ra bằng miệng, hai bước hít vào hai bước thở ra, đây là những thứ Ôn Dư đã dạy cô, dùng phương pháp này sẽ khiến hơi thở không bị hỗn loạn, cũng có thể kiên trì lâu hơn.
Chạy được một vòng, Diệp Kì Trăn vẫn không nhịn được nhìn tứ phía, vẫn không thấy Ôn Dư đâu. Cậu ấy không tới à?
Cũng đúng, hôm nay lạnh vậy mà.
Không cần thiết phải tới đây.
Có phải bản thân quá dính Ôn Dư rồi không? Diệp Kì Trăn nghĩ, tại sao lại cảm thấy hôm nay Ôn Dư sẽ tới cơ chứ? Lấy một ví dụ không được thích hợp cho lắm, Ôn Dư cũng không phải đối tượng của cô, dựa vào cái gì mà cô luôn muốn Ôn Dư xoay vòng quanh bản thân, ở cạnh bản thân, chăm sóc bản thân.
Liệu Ôn Dư có thấy cô phiền phức hay không?
Chạy mãi chạy mãi, càng nghĩ càng nhiều.
Chạy được một vòng rưỡi, một Diệp Kì Trăn yếu ớt như thể không chịu được gió thổi vẫn duy trì được tốc độ, cũng đã vượt qua rất nhiều người, khiến người ta nhìn với con mắt khác. Chỉ là thể lực của Diệp Kì Trăn có hạn, chạy được 1000 mét, rõ ràng cảm nhận được tiết tấu hơi thở đã loạn, thở không ra hơi.
Chỉ còn một vòng rưỡi nữa.
Dù thế nào cũng phải chạy cho xong.
Xung quanh lũ lượt có mấy nữ sinh ôm bụng bắt đầu đi bộ, Diệp Kì Trăn kiên trì chạy thêm được mấy chục mét, quả thật không chạy nổi nữa, cô cũng gia nhập vào đội quân đi bộ.
"Chỉ còn một vòng nữa thôi! Cố lên! Chạy đi!" Giáo viên thể dục cầm đồng hồ bấm giờ trong tay, hôm nay vô cùng nhiệt huyết, nhìn thấy mọi người liền hô lên.
Diệp Kì Trăn không muốn thi lại, cô cắn răng, tiếp tục kiên trì. Không chút khoa trương khi nói rằng có cảm giác chỉ cần há miệng to một chút là tim sẽ nhảy ra ngoài, bước chân càng ngày càng nặng, chân không còn là của bản thân nữa.
Bên cạnh không ngừng có người cổ vũ hò reo, Diệp Kì Trăn cũng nghe thấy có bạn học đang hô tên mình.
Lúc này, sau lưng có người đuổi theo, chạy bên cạnh cô.
Diệp Kì Trăn thở hồng hộc, quay sang nhìn đối phương, suýt chút nữa tưởng rằng bản thân mệt tới mức sinh ra ảo giác, người kia thế mà lại là Ôn Dư, Ôn Dư cứ chầm chậm chạy bên cạnh cô, không nói câu gì, hòa cùng bước chân với cô.
Nhìn từng bước Ôn Dư chạy cùng mình, Diệp Kì Trăn bỗng muốn khóc, vào lúc khó khăn để kiên trì nhất, lại có động lực kì lạ, cô không nghĩ ngợi điều gì, dốc toàn bộ sức lực xông về phía trước. Ôn Dư im lặng nhìn vào mắt cô, dường như còn có tác dụng hơn cả trăm nghìn lần những tiếng hò reo cổ vũ truyền tới từ phía xa.
"Chạy chậm chút, tớ chạy cùng cậu." Ôn Dư lo lắng, sợ Diệp Kì Trăn gắng sức quá.
"Vòng cuối cùng rồi." Diệp Kì Trăn quật cường nói, cô muốn chạy một mạch cho xong. Tới 50 mét cuối cùng, thắng lợi đã ở ngay trước mắt, Diệp Kì Trăn vẫn chạy nhanh về phía trước, hôm nay thật sự đã là thử thách cực hạn.
Sắp tới đích, Ôn Dư tăng tốc, chạy trước Diệp Kì Trăn một chút, thỉnh thoảng quay đầu để ý. Khi Diệp Kì Trăn sắp vượt qua vạch đích, Ôn Dư kịp thời tiến lên phía trước đỡ người, dự đoán vô cùng chuẩn xác.
Diệp Kì Trăn không còn chút sức lực nào hết, gần như là ngã vào trong lòng Ôn Dư, mềm nhũn dựa lên người Ôn Dư. Nếu không phải Ôn Dư, Diệp Kì Trăn nghĩ bản thân sẽ vứt bỏ hết sĩ diện ngã ra đất, chân cẳng đều đã nhũn ra.
Ôn Dư ôm chặt lấy Diệp Kì Trăn, để Diệp Kì Trăn dính chặt vào lòng mình đứng vững. Ngực dính chặt vào nhau, trái tim của hai người đều đập rất nhanh.
Mặt mày Diệp Kì Trăn đỏ ửng, đôi môi cũng có chút khô khốc, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt, cô ôm lấy người kia như ôm lấy cọng rơm cứu mạng, ôm thật chặt lấy eo Ôn Dư, dựa đầu lên vai Ôn Dư, khó chịu quá.
Sau khi cọ lên cổ Ôn Dư, Diệp Kì Trăn mới nhớ ra bản thân đổ mồ hôi đầy người, cô di chuyển cổ, yếu ớt nói: "Trên người tớ toàn là mồ hôi."
Ôn Dư cúi đầu nhìn cô, cười lên, "Không sao."
Trên sân vận động ồn ã trong tiếng người. Diệp Kì Trăn như thể không nghe được gì, cũng quên để ý xem thành tích có đạt yêu cầu hay không, vẫn ôm lấy Ôn Dư, hết thuốc chữa rồi, chính là rất thích dính lấy Ôn Dư. Bạn cùng phòng của Diệp Kì Trăn ở bên vốn muốn tới quan tâm mấy câu, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không tiện tới làm phiền.
"Đi lại chút đã." Ôn Dư lại nói, sợ đột nhiên dừng lại sẽ khiến tim Diệp Kì Trăn không chịu nổi.
"Ừm." Diệp Kì Trăn được Ôn Dư đỡ đứng vững, cô tự giác níu lấy tay Ôn Dư, đi dọc theo con đường bên ngoài đường chạy, chậm rãi theo bước Ôn Dư.
Ôn Dư giải thích nói: "Hôm nay đột nhiên có chút việc, cho nên tới muộn."
Quả nhiên là định tới chạy cùng mình. Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, cô không biết áo khoác của Ôn Dư cởi ra để ở đâu, thế là đi tới nhặt áo phao của bản thân trên bãi cỏ lên, đưa cho Ôn Dư. Lúc này bản thân lại đang nóng.
Ôn Dư nhìn chiếc áo phao trong tay Diệp Kì Trăn, nghi hoặc nói: "Muốn tớ mặc giúp cậu à?"
"Gì chứ." Đầu óc tư duy kiểu gì vậy chứ? Diệp Kì Trăn không có tinh thần muốn cười lên, cô khoác áo phao lên người Ôn Dư trước rồi nói, "Sợ cậu bị đông lạnh."
Chỉ là không quen được người khác dịu dàng chăm sóc như thế, Ôn Dư đứng nguyên tại chỗ, im lặng nhìn Diệp Kì Trăn, áo khoác phủ lên người, ấm áp không thôi. Không hề lạnh chút nào.
Tốp hai đã bắt đầu chạy, nhịp tim của Diệp Kì Trăn vẫn chưa bình thường trở lại, cổ họng cũng khát tới dữ dội, cô nhận lấy chai nước Ôn Dư đưa tới, uống một ngụm nhỏ, "Hôm nay lạnh như thế, sao cậu vẫn tới đây?"
Ôn Dư nhìn thẳng vào mắt Diệp Kì Trăn, không chút quanh co nói: "Có người muốn tớ tới."
Ánh mắt Diệp Kì Trăn trốn tránh, đã bị vạch trần tâm tư.
Ôn Dư lại gạn hỏi Diệp Kì Trăn: "Đúng không?"
Diệp Kì Trăn cười lên phủ nhận: "Không..."
Ôn Dư lại hỏi: "Không đúng à?"
Bị nhìn như thế, Diệp Kì Trăn nắm lấy chai nước trong tay, vuốt tóc mái, không tiếp tục cứng miệng được nữa, cô nở nụ cười xán lạn với Ôn Dư, cuối cùng thừa nhận: "Đúng..."
Hết cách rồi.
Lúc này quá vui vẻ, không giấu nổi.
Cô còn tưởng Ôn Dư sẽ không tới.
Trong mắt Ôn Dư mang theo ý cười, lúc này đã thỏa mãn.
Diệp Kì Trăn nhìn khuôn mặt Ôn Dư, vẫn đang cười ngốc, sao cậu ấy lại có thể tốt như vậy chứ?