Chương 15: Thăm dò
Khi Ôn Dư nhận được tin nhắn, đã ở trong phòng kí túc xá thay xong quần áo thể thao. Mỗi tuần cô ấy chạy ít nhất năm lần, có lúc chạy sáng có lúc chạy tối, chạy tối chiếm đa phần. Ôn Dư rất hay mất ngủ, vận động đổ mồ hôi, buổi tối ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cô ấy tiện tay nhấp vào dòng thông báo kia.
Người gửi tin nhắn tới là Diệp Kì Trăn.
[D]: Tối nay cậu có đi chạy không?
Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Dư chậm chạp không trả lời, sau đó cô trực tiếp ấn tắt màn hình điện thoại, vứt điện thoại lên bàn, không định mang theo, chỉ là đột nhiên không còn tâm trạng gì nữa.
Trước giờ tính tình của cô ấy luôn như thế, không muốn làm chuyện gì sẽ không làm.
Sau khi đứng trước gương tùy tiện buộc tóc lên, Ôn Dư mới rời khỏi kí túc xá.
Sau khi Diệp Kì Trăn nhắn tin cho Ôn Dư, liên tục nhìn điện thoại, mười mấy phút qua đi, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Có lẽ là đang bận, không đọc được.
Thật sự có chút lạnh, Diệp Kì Trăn ôm lấy vai, tay trái đặt lên bụng xoa xoa, trong lòng nghĩ quay về uống chút trà gừng có lẽ sẽ tốt hơn, mềm nhũn ngồi ở đó một lúc, khi cô ngẩng đầu chuẩn bị đứng dậy, lại nhìn thấy Ôn Dư đi về phía mình.
Thật ra khi Ôn Dư chạy vòng đầu tiên đã phát hiện Diệp Kì Trăn ở trên bậc thềm, lúc này cô ấy đã chạy được hai vòng rưỡi, cơ thể vừa nóng lên, còn chưa ra mồ hôi.
Diệp Kì Trăn không đứng dậy, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cô chăm chú nhìn Ôn Dư, cố gắng nặn ra chút tinh thần cười nói: "Cậu tới chạy à? Tôi còn nhắn tin hỏi cậu đấy."
Ôn Dư vừa nhìn liền đi guốc trong bụng trạng thái của Diệp Kì Trăn không tốt, giống như lần trước, lại ngồi một mình trong góc này. Cô ấy tiến lên phía trước, yên lặng ngồi xuống cạnh Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, mặc bộ quần áo thể thao trắng đen đơn giản nhất cũng xinh đẹp, thời cấp ba Ôn Dư chỉ mặc đồng phục không thôi cũng rất xinh đẹp. Bình thường Ôn Dư không nói nhiều, nhưng hiện tại còn ít nói hơn cả bình thường, Diệp Kì Trăn để ý tới chuyện này, cô lặng lẽ nghiêng người sang, nhỏ tiếng hỏi Ôn Dư: "Hôm nay tâm trạng lại không tốt à?"
"Không." Ôn Dư nhàn nhạt cười, không để người ta nhìn ra cảm xúc từ trên mặt, khi cô ấy và Diệp Kì Trăn nhìn vào mắt nhau, sẽ vô thức nhìn vào con ngươi của Diệp Kì Trăn, hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
"Hóng gió hay khóc trộm?" Ôn Dư thấy sơ hở tiếp lời Diệp Kì Trăn, một dao thấy máu, "Lại bị người ta bắt nạt à?"
"Cái gì gọi là lại chứ." Diệp Kì Trăn không phục, chất vấn Ôn Dư, "Nhìn tôi giống người dễ bị người khác bắt nạt lắm à?"
Ôn Dư yên lặng quan sát Diệp Kì Trăn, tự tin lại thản nhiên gật đầu, "Ừm."
Diệp Kì Trăn cầm lòng chẳng đặng cười lên, lộ ra hàm răng trắng bóc. Từ trường giữa người với người thật sự rất khó nắm bắt, có lẽ là vì Ôn Dư biết một mặt chân thực nhất của cô, nên ở trước mặt Ôn Dư, cô không cần ngụy trang, rất thoải mái tự nhiên; thỉnh thoảng bị Ôn Dư trêu chọc, cũng cảm thấy rất thú vị, cô không biết hiện tại bản thân mình đang cười cái gì, chỉ nhìn Ôn Dư rồi cười ngốc nghếch.
Khi nụ cười nở rộ từ người có sức lan truyền, sẽ khiến người ta rất muốn cười theo họ, giống như Diệp Kì Trăn, vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Ôn Dư nghĩ bụng, chẳng trách mỗi lần Từ Khai Minh nhìn thấy Diệp Kì Trăn, hai mắt đều muốn thẳng tắp. Nếu có bạn gái như thế, quả thật nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhất định là tâm trạng không tốt! Tâm tư của Diệp Kì Trăn rất cẩn thận, rõ ràng phát hiện thấy Ôn Dư khác với bình thường. Nhưng ban nãy cô đã hỏi, Ôn Dư lại không chịu nói, có lẽ là không muốn nói chăng?
Im lặng ở cạnh vậy.
Dù sao cũng tốt hơn một mình cô đơn.
"Sao lại một mình?" Ôn Dư lại lên tiếng, ánh mắt thong thả nhìn lên khuôn mặt trắng trẻo của Diệp Kì Trăn, lúc nói chuyện ngữ điệu rất khẽ rất nhanh, "Bạn trai cậu không tới cùng cậu à?"
Ngày đó Kỳ Uẩn nói Từ Khai Minh là bạn trai của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư chỉ cảm thấy tán gẫu, sau đó câu lạc bộ có cuộc họp, cô ấy nhìn thấy Diệp Kì Trăn lại đi cùng Từ Khai Minh, hai người như hình với bóng, giống như có chuyện gì đó.
Diệp Kì Trăn đang xác nhận trong đầu một lượt, Ôn Dư nói tới "bạn trai", cô hoang mang, "Tôi không có bạn trai..." Cô nhanh chóng phản ứng lại, không phải Ôn Dư đang nói tới Từ Khai Minh đó chứ?
"Cậu đang nói tới Từ Khai Minh à? Cậu ấy không phải bạn trai tôi, cậu hiểu lầm rồi."
Diệp Kì Trăn giải thích rõ ràng bằng hai ba câu.
Ôn Dư ôm lấy cánh tay, ngừng lại giây lát lại hỏi: "Hai người vẫn chưa yêu nhau?"
Đây không phải vấn đề lúc nào yêu nhau, Diệp Kì Trăn giải thích rõ ràng hơn một chút: "Yêu nhau gì chứ, tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Ôn Dư nhàn nhạt, "Lẽ nào cậu không thích cậu ta? Tôi thấy cậu ở cùng cậu ta vui vẻ lắm mà."
"Nào có, tôi không thích cậu ấy." Diệp Kì Trăn trả lời, cô không hiểu tại sao Ôn Dư lại nói như thế, không phải chỉ gặp nhau một lần lúc ở nhà ăn à? Nào có thể nhìn ra cô thích Từ Khai Minh.
Ánh mắt Ôn Dư từ đầu tới cuối để ý tới phản ứng của Diệp Kì Trăn, rõ ràng Diệp Kì Trăn không nói dối, lúc này cô ấy lại hỏi tới một vấn đề khác: "Gần đây cậu ta đang theo đuổi cậu?"
Vậy là khơi thông vấn đề này.
Lúc này Diệp Kì Trăn không phủ nhận, cô nghịch đầu ngón tay, sau một lúc chần chừ, cô chủ động nói với Ôn Dư về chuyện tối nay, "Cậu ấy vừa tỏ tình với tôi."
Muốn nói chuyện với người khác.
Diệp Kì Trăn sẽ không tùy tiện nói với người khác về phương diện này, nhưng cô không để tâm tới việc nói với Ôn Dư.
"Không đáp ứng cậu ta?" Ôn Dư đoán.
"Không thích thì đáp ứng cái gì?" Đôi môi Diệp Kì Trăn khẽ chu ra, nhìn có chút tủi thân.
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn như thế, đột nhiên cười lên, "Không phải cậu ta tốt lắm à, sao lại không thích?"
"Không có cảm giác." Diệp Kì Trăn nói rất đơn giản tiêu sái, đáy lòng lại thở dài một hơi, nụ cười dần dần mang theo vẻ bất lực. Từ Khai Minh là nam sinh có điều kiện tốt nhất trong số những người từng theo đuổi cô, cô còn tưởng rằng lần này sẽ rung động.
Đêm nay không có mây, trên bầu trời hiện lên rất nhiều ngôi sao, sáng lấp lánh. Diệp Kì Trăn ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn, lúc này tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ôn Dư lặng lẽ quan sát góc nghiêng của Diệp Kì Trăn, ngũ quan của Diệp Kì Trăn tinh tế nhỏ nhắn, sắc môi nhàn nhạt, cánh môi nhìn rất mềm... Cô ấy không khỏi nhớ tới mỗi lần Diệp Kì Trăn dính lại gần mình, đều là dáng vẻ trốn tránh xấu hổ, "Từng gặp nam sinh nào có cảm giác chưa?"
Ôn Dư tin tuyệt đối có không ít nam sinh theo đuổi Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn có vẻ ngoài xinh xắn, tính cách lại tươi sáng. Diệp Kì Trăn và cô ấy không giống nhau, cô gái như Diệp Kì Trăn sẽ được rất nhiều người thật lòng thật dạ yêu thích.
Diệp Kì Trăn quay đầu sang, phát hiện dường như tối nay Ôn Dư có rất nhiều câu hỏi, cô rất thật thà lắc đầu, trước giờ thật sự chưa từng có.
"Vậy cậu thích mẫu con trai thế nào?" Ôn Dư ngày càng hiếu kì.
Lại là vấn đề này, trước kia Đường Đường cũng từng hỏi cô, vấn đề này chính xác là nằm trong điểm mù nhận thức của cô, không có đầu mối. Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, rất lâu sau không trả lời được nửa chữ, đầu óc là một khoảng trống rỗng.
Cơn gió thổi loạn những sợi tóc trước trán, Ôn Dư đón lấy ánh mắt không rõ ý tứ của Diệp Kì Trăn, khóe môi cô ấy nhướng lên, giọng nói khoan thai giống như trêu đùa, nhưng lúc rũ mắt xuống ngữ điệu lại rất dịu dàng: "Nhìn tôi chằm chằm vậy làm gì, thích kiểu như tôi à?"