Sao có thể từ chối chứ?! Khóe môi Quý Hựu Ngôn cong đến mức sắp kéo tận mang tai rồi. Như chỉ sợ Cảnh Tú đổi ý, cô nhanh chóng hồi âm "Được" một tiếng.

Cảnh Tú cao ngạo đáp bằng một dấu chấm tròn biểu thị đã được xét duyệt.

Quý Hựu Ngôn vừa dặn dò tài xế lái thẳng vào bãi đỗ xe chứ đừng dừng ở cửa, vừa thông báo Ngụy Di Chân rằng thì là, "Chị Ngụy này, A Tú đến Tây Thành rồi, tối nay em có thể đi gặp cô ấy không? Em sẽ thật cẩn thận. Mà phòng ngừa thì phiền chị giúp em chú ý bên phía truyền thông nhé."

Ngụy Di Chân hỏi ngược lại, "Nếu chị bảo không thì em có thôi không đi nữa không?"

Quý Hựu Ngôn thẳng thắn đáp, "Em vẫn đi chứ."

Ngụy Di Chân dè bỉu, "Vậy còn bày đặt hỏi ý làm cái gì không biết." Thật ra chị cũng hiểu được tâm trạng lãng mạn của mấy người yêu nhau trong một ngày lễ như hôm nay, có điều chị vẫn phải dùng loại ngữ khí như hiện tại để biểu đạt lập trường của mình, miễn cho Quý Hựu Ngôn quá trớn mất chừng mực.

Ngụy Di Chân nhắn lại, "Cảnh Tú cũng nói với chị rồi. Đã biết, phía bên em ấy sẽ chú ý mà phía bên chị cũng sẽ cẩn thận."

Cảnh Tú suy tính thật là chu đáo, nụ cười trên mặt Quý Hựu Ngôn càng thêm rạng rỡ.

Dọc đường cô đưa áo khoác cho Lâm Duyệt, đổi thành một chiếc áo khoác dự bị đã để sẵn trên xe, còn đội thêm mũ lông.

Đợi xe mình và xe Cảnh Tú sắp xếp một trước một sau vào bãi đỗ, Quý Hựu Ngôn để Lâm Duyệt cải trang thành mình xuống xe trước, phòng ngừa liệu có phóng viên nào rình rập hay không. Mười phút sau, Quý Hựu Ngôn mới xuống đổi xe.

Thời điểm cô lên được chiếc xe toại nguyện, trái tim Quý Hựu Ngôn như dâng lên tận cuống họng. Cô hỏi tài xế đích đến, tài xế miệng lại kín như bưng. Quý Hựu Ngôn đơn giản chỉ an tâm chờ đợi. Cô ngắm cảnh đêm nhanh chóng lùi dần về đằng sau qua khung cửa kính, nghĩ đến việc Cảnh Tú đang đợi cô ở đích đến thì đột nhiên có cảm giác như thể mình là cô dâu đang ngồi kiệu hoa tiến về phía chú rể.

Không đúng, dù sao cũng phải là chú rể cưỡi ngựa đi đón cô dâu chứ. Quý Hựu Ngôn tự nghĩ tự vui.

Xe lăn bánh được ba mươi phút đến một khu vực thuộc Tây Thành mà Quý Hựu Ngôn không rành. Tài xế báo với Quý Hựu Ngôn đã sắp đến nơi, sau đó trong lúc dừng đợi đèn xanh, tài xế đưa cô một dải ruy băng màu đen, nói, "Tiểu thư Cảnh có dặn nếu cô không ngại thì hãy bịt kín mắt mình lại."

"? ? ?" Quý Hựu Ngôn sững sờ nhìn dải ruy băng. Cái màn tình thú gì thế này?

Tuy cảm thấy khá xấu hổ, nhưng Quý Hựu Ngôn vẫn mặt đỏ tim đập tự bịt mắt mình lại. Khi tầm nhìn rơi vào một khoảng không đen tối, thời gian dường như trở nên kéo dài, nỗi niềm mong ngóng trong cõi lòng càng thêm trào dâng.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe dừng lại.

Lần này cửa xe được mở ra, gió lạnh theo đó ùa vào, một đôi môi ấm áp bỗng nhiên áp lên má Quý Hựu Ngôn, trong nháy mắt, bóng tối trống vắng trong Quý Hựu Ngôn như được lấp đầy.

Cô dựa theo bản năng nghiêng người sang muốn tìm kiếm bờ môi Cảnh Tú, một tay đưa về phía mặt Cảnh Tú, một tay nâng lên muốn gỡ ruy băng xuống.

Cảnh Tú khẽ cắn môi môi Quý Hựu Ngôn, đưa tay ngăn cản động tác muốn gỡ ruy băng của cô, sau đó hôn tai Quý Hựu Ngôn, nói, "Cậu không sợ hôn sai người à?"

"Ai dám hôn trộm tôi trước mặt tài xế của cậu chứ?" Quý Hựu Ngôn cười nhẹ.

Cảnh Tú cất lên một tiếng cười trong trẻo. Cô lùi người lại, tay đang ấn Quý Hựu Ngôn xuống chuyển thành đỡ Quý Hựu Ngôn lên, "Nào, xuống xe đi."

Quý Hựu Ngôn vừa thuận theo hướng dẫn của đối phương để di chuyển ra ngoài, vừa trêu chọc, "Không thể gỡ khăn xuống à? A Tú định dẫn tôi tới khu vườn bí mật nào hay sao mà sợ tôi nhớ đường ra lối vào?"

Cảnh Tú nắm tay cô, lạnh nhạt đáp, "Mục đích là định bán cậu lên núi."

"Bán lên núi để làm vợ cậu à?" Quý Hựu Ngôn không chút hoảng sợ. Ngữ khí dù bình tĩnh là thế, nhưng khi cô đứng lên mặt đất, bởi không thể trông thấy xung quanh nên cảm giác không an toàn vẫn khiến cô không dám cất bước.

Cảnh Tú nhìn gương mặt bất an trong đêm của Quý Hựu Ngôn, vừa thương vừa yêu. Mười ngón liên kết, thanh âm cô mềm mại, "Trao bản thân cho tôi, theo tôi được không?" Một lời hai nghĩa.

Gió mang sự dịu dàng của Cảnh Tú đến bên tai, trái tim Quý Hựu Ngôn đập thình thịch.

"Đương nhiên là được." Cô siết chặt tay Cảnh Tú, sự lo âu dần biến mất.

Cảnh Tú giúp cô vén những sợi tóc ngổn ngang về sau tai, trấn an, "Không xa lắm đâu, mặt đất cũng rất bằng phẳng."

Quý Hựu Ngôn mỉm cười gật đầu.

Mặc cho con người vốn căng thẳng đối với những gì mình không nắm rõ, nhưng khi cô nghe được thanh âm nhắc nhở của Cảnh Tú, cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay mình, bước tiến của cô vẫn nhàn nhã và tràn đầy thong dong.

Chứng kiến đối phương toàn tâm toàn ý tin cậy mình khiến Cảnh Tú nảy sinh tham vọng giá như quãng đường này có thể dài hơn một chút.

Song cuối cùng cũng đến lúc Cảnh Tú phải dừng chân. Cô cởi bỏ dải ruy băng trên mắt Quý Hựu Ngôn xuống, dịu dàng nói, "Đến rồi."

Quý Hựu Ngôn vẫn nhắm mắt. Cô nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, rồi dường như tiếng tim đập trong lồng ngực còn lấn át cả âm thanh của tự nhiên.

"Có thể mở mắt ra."

"Tự dưng tôi thấy hơi sốt sắng."

Cảnh Tú cười khẽ, "Người nên căng thẳng phải là tôi mới đúng." Người được nhận quà thì căng thẳng nỗi gì?

Quý Hựu Ngôn bật cười thành tiếng.

Cô chậm rãi mở mắt, sau đó mừng rỡ đến mức quên cả chớp mắt. Cô đoán được bọn họ đang ở bên ngoài, nhưng không ngờ rằng Cảnh Tú lại dẫn cô lên núi.

Bọn họ đang ở một căn phòng dùng bữa lộ thiên nằm tại đỉnh núi, giờ khắc này bốn phía được bao phủ bởi ánh đèn ấm áp, phía bên phải căn phòng xếp đủ loại đèn tỏa sáng lung linh, thoạt trông như một lễ hội hoa đăng thu nhỏ vậy. Quý Hựu Ngôn hiện đứng giữa phòng, phóng tầm mắt đi xa hơn sẽ thấy ánh sáng từ những ngọn hải đăng nơi Tây Thành, tận cùng của biển là bầu trời sắc lam sậm. Trên bầu trời là một biển sao sa, thật chẳng khác nào một giấc mộng.

Quý Hựu Ngôn như bị hút hồn.

Vẻ choáng ngợp trên gương mặt cô giúp Cảnh Tú cảm giác như mình đã nhận được món quà tuyệt vời nhất trong ngày lễ Tình Nhân. Mọi mệt mỏi trằn trọc nhiều ngày nay như thể bị quét hết sạch sành sanh.

Có điều cô vẫn giả vờ bình thản nói, "Tết Nguyên Tiêu thì nên ngắm đèn, nhưng nhiều người quá không tiện, thôi đành ngắm ngọn hải đăng vậy."

Sao lại gọi là đành ngắm?!

Quý Hựu Ngôn nghiêng người định phản bác, kết quả khi thấy rõ Cảnh Tú thì cô như lạc mất ba hồn bảy vía.

Đã lâu không thấy Cảnh Tú để kiểu tóc búi gọn, thanh thuần câu nhân, ánh đèn nhu hòa khí sắc, làm nổi bật dung nhan đẹp như tranh vẽ của cô.

Quý Hựu Ngôn nuốt nước bọt, đưa tay ôm eo Cảnh Tú, "Không nói thế, lễ Tình Nhân ngắm hải đăng là hoàn hảo nhất."

"Đây là Tết Nguyên Tiêu." Cảnh Tú trêu Quý Hựu Ngôn.

"Tết Nguyên Tiêu thì Tết Nguyên Tiêu." Quý Hựu Ngôn nhướng mày, dễ tính ngoài ý muốn. Cô kéo dải ruy băng trong tay Cảnh Tú, cong môi nói, "Tôi cũng có chuẩn bị quà nhân dịp Tết Nguyên Tiêu cho cậu đấy. Lần này đến lượt cậu che mắt lại xong đoán được không?"

Cảnh Tú chần chừ không lên tiếng.

"Nhắm mắt lại đi." Quý Hựu Ngôn nhẹ giọng dụ dỗ.

Sóng mắt Cảnh Tú dập dờn, cuối cùng cô cũng nghe lời buông hàng mi xuống.

Quý Hựu Ngôn dịu dàng thắt dải ruy băng quanh mắt Cảnh Tú, sau đó tùy ý rút một thỏi son từ trong túi xách ra thả vào trong tay Cảnh Tú, "Cậu sờ thử xem đây là gì?"

Cảnh Tú tin là thật, còn dùng ngón tay nghiêm túc vuốt nhẹ, sau mấy giây đã có kết luận.

Cô định bảo "Là son môi à?", có điều vừa hé môi, cánh môi kèm chiếc lưỡi mềm mại của Quý Hựu Ngôn đã bất thình lình ép tới.

Một tay cô siết lấy eo Cảnh Tú, một tay nhẹ nâng cằm Cảnh Tú lên, vừa làm càn lại không kém phần dịu dàng xâm chiếm từng tấc trong khoang miệng Cảnh Tú.

Cảnh Tú không kịp chuẩn bị đã đột nhiên bị Quý Hựu Ngôn đoạt đi hô hấp, cô mở mắt muốn nhìn Quý Hựu Ngôn, kết quả đập vào mắt lại là một vùng tăm tối.

Xúc giác và thính giác như được khuếch đại, Cảnh Tú cảm thụ thế công chiếm của Quý Hựu Ngôn, tim đập nhanh đến mức không ra một cái thể thống gì. Cô vừa ngọt vừa thẹn, muốn trừng phạt Quý Hựu Ngôn lại không nỡ cắn đối phương, mà định không thèm để ý tới Quý Hựu Ngôn thì lại bị khiêu khích tới mức khoang ngực nóng bừng.

Thời điểm Quý Hựu Ngôn lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng quét đến cằm của cô, rốt cuộc Cảnh Tú cũng vỡ trận. Cô thuận theo tâm ý, quấn lấy cổ Quý Hựu Ngôn, bắt đầu đáp lại sự trêu chọc của đối phương.

Quý Hựu Ngôn cảm nhận được sự đáp lại thì trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, rõ ràng thỏa mãn tới độ tràn trề, nhưng rồi lại cảm thấy như thể vẫn chưa đủ, còn chưa đủ, còn muốn thưởng thức Cảnh Tú nhiều hơn nữa.

Cô đã chờ đợi, đã khát vọng nụ hôn này quá lâu rồi.

Cô không cho Cảnh Tú bất kỳ một khoảng nghỉ nào, hết liếm rồi hôn rồi cọ xát nhiệt tình, đã lâu Cảnh Tú không hôn sâu, sau vài lần tới lui kịch liệt đã bắt đầu chịu không nổi.

Đầu tiên cô đẩy nhẹ vai Quý Hựu Ngôn ra hiệu dừng lại, thế mà Quý Hựu Ngôn không nhận ra. Cảnh Tú nhẹ dạ, dung túng phối hợp chơi đùa thêm một phen với đối phương, cuối cùng không nổi nữa mới nghiêng đầu trốn tránh.

Cô nằm nhoài lên bả vai Quý Hựu Ngôn thở dốc, hơi thở nóng hổi phả quanh cổ Quý Hựu Ngôn, nóng bỏng đến tận cõi lòng.

Trái tim Quý Hựu Ngôn như tan chảy. Cô ngắm ánh đèn dưới núi, ôm chặt lấy Cảnh Tú, cảm giác như mình đang có cả thế giới vậy.

Rồi khoang mũi bỗng dưng chua chua.

Cảnh Tú thoáng bình phục nhịp thở, cô kéo dải ruy băng xuống chuẩn bị ngẩng đầu vấn tội thì thấy trong mắt Quý Hựu Ngôn rưng rưng ngập nước. Tim cô như bị kim đâm, nhíu mày hỏi, "Sao vậy?"

"Vui quá thôi." Quý Hựu Ngôn chớp mắt, cười cong mặt mày. Cô thấy trên cánh môi hồng hào của Cánh Tú có thủy quang lấp lánh thì khó lòng kìm nổi, hất cằm lại muốn hôn tiếp.

Cảnh Tú khắc chế khóe môi đang chỉ muốn cong lên của mình, nghiêng đầu vuốt tóc ra chiều ghét bỏ, "Còn muốn ư? Đồ lừa đảo."

Hai tiếng 'lừa đảo' vừa khàn vừa mềm, phối hợp với vành tai đỏ đến mức đáng thương của Cảnh Tú khiến Quý Hựu Ngôn hận không thể bắt nạt người ta thêm một trăm lần nữa.

"Tôi lừa cậu cái gì? Hả?" Quý Hựu Ngôn cọ trán với Cảnh Tú, biết rõ còn hỏi.

Cảnh Tú giơ thỏi son rõ ràng đã qua sử dụng trên tay lên, "Không phải bảo tôi đoán quà sao?"

"Thì đúng mà." Quý Hựu Ngôn không hề chột dạ, "Cậu xem, cậu còn không đoán được kìa."

Cảnh Tú nhíu mày.

"Tôi gửi quà tới Bắc Thành rồi. Lúc đến đây cũng không kịp mang một món nào khác." Quý Hựu Ngôn giải thích.

Cô nghiêng đầu hôn Cảnh Tú thêm một hồi, ranh ma nói, "Vì thế nên xem này, giờ tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi."



Tác giả có lời muốn nói: 

Cô Cảnh ngạo kiều: lấy thân báo đáp ấy hả? Không nhận.

Tác giả: vậy tui đành nhường lại cô Quý cho bàn dân thiên hạ thôi? Dù sao hôm nay tui update chậm mà, cũng nên bồi tội.

Trong nháy mắt, cô Cảnh nâng đại đao 40 thước lên.


Editor or or or: Còn ai dám nói tui không thương các bảo bối, không yêu các bảo bối, không chiều các bảo bối? :3 

Update 3 chương liên tụccccc, vì yêu các bảo bối đó :3