Từ bệnh viện ra, Bạch Vi nắm
lấy Cố Tương rồi hỏi: “Cái
anh Giang Trì kia là chồng
của cậu? Cậu kết hôn rồi á?”
Cố Tương đáp: “Đúng vậy.
Do người trong nhà giới
thiệu, tớ cảm thấy phù hợp
nên kết hôn.”
“Phù hợp? Cậu xem thử thái
độ của anh ta đi...!Tương
Tương à, cậu tốt như vậy cần
gì phải chịu ấm ức như thế chứ.

Mặc dù đúng là người đàn ông kia rất đẹp trai, nhưng thái độ của anh ta quá lạnh lùng.
Như thể ai cũng thèm anh ta lắm ấy.
Cố Tương liếc Bạch Vi, cô nói: “Tớ không sao.”
Cô chẳng những không sao, mà trong lòng thậm chí còn thấy vui nữa ấy.
Dù sao với cái thái độ này của Giang Trì, sau này cô càng danh chính ngôn thuận mà không cần gặp anh ta!
***
Buổi tối, trong phòng ăn, ngoại trừ Mạnh Nghiên muốn giảm béo không xuống ăn ra, tất cả mọi người đều có mặt.
Vì Cố Tương đã đăng kí kết hôn với Giang Trì, nhà họ Giang cũng chẳng lằng nhằng mà ngay buổi chiều đã gọi điện thoại tới, giải quyết xong mọi chuyện.
Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều, đến ngay cả trên mặt chú Mạnh cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
Lúc ăn cơm, Cố Tương lại nghe thấy mẹ nói: “Đúng rồi, người nhà họ Giang gọi điện thoại tới, bảo con ngày mai tới nhà họ một chuyến.”
Cố Tương hơi nghẹn họng, cô nhìn mẹ, “Bảo con đến nhà họ Giang làm gì ạ?”
Không phải lúc đăng kí kết hôn cũng không cần đi à, giờ đăng kí xong rồi còn gọi cô đến làm gì?
Mẹ nói: “Người nhà họ Giang nói là muốn gặp mặt con.”
“...” Cố Tương hỏi lại: “Con có thể không đi không?”
Cô vừa nói xong là mẹ đã lườm ngay, “Như vậy sao được? Con cũng đã lấy chồng rồi, bây giờ con là người của nhà họ Giang, phải làm thân với trong nhà chứ.

Nếu con mà không đi, người ta sẽ nói là do mẹ dạy dỗ không tốt, gia đình chúng ta đến lễ phép cơ bản nhất cũng không có.

Sau này con sống ở nhà họ Giang sẽ không dễ dàng.”
Cố Tương kinh ngạc nhìn mẹ mình...!Mặc dù cô không để ý tới việc này, nhưng mẹ lại vô cùng để ý, bà ấy đã hoàn toàn coi cô như con dâu của nhà họ Giang rồi.
Đúng thế...
Tuy Giang Trì không có hứng thú với cô, nhưng cô cũng không thể đắc tội với người nhà anh ta.


Cô cũng không muốn bị người nhà họ Giang bắt được nhược điểm.
Cô buông bát xuống, nói: “Con ăn no rồi.”
Sau đó đi thẳng luôn lên tầng.
Cửa phòng Mạnh Nghiên đang mở, cô ta đang gọi điện thoại cười nói rất vui vẻ trong phòng, “Tớ kể cho cậu nghe, Cố Tương lấy cái tên già nhà họ Giang kia rồi! Mà trông chị ta còn có vẻ vui lắm cơ, cứ nghĩ là mình tìm được tên đàn ông lợi hại lắm.

Nhưng chị ta đâu có biết tên già ấy là kẻ khắc vợ, đã khắc chết mấy cô vợ chưa cưới rồi! Bây giờ chỉ cần nhìn thấy chị ta thôi là tớ đã cảm thấy khó chịu, ngày nào bố cũng đối xử tốt với chị ta, còn với tớ thì chẳng tốt đẹp gì.

Tốt nhất là Cố Tương mau mau biến mất khỏi thế giới này đi.

Ngoài việc biết giả vờ ở trước mặt bố tớ ra thì chị ta còn biết cái gì nữa?”
Mạnh Nghiên luôn không thích cô, nên sau lưng thường xuyên buôn chuyện nói xấu cô với bạn thân, Cố Tương cũng quen rồi.
Cô còn chẳng thèm nhíu mày mà đi về phòng mình.
...
Hôm sau, Cố Tương tới nhà họ Giang, mẹ và chú Mạnh cũng đi cùng cô.

Nghĩ đến chuyện ngay cả lúc cô lên đại học, mẹ cũng không đi cùng, bây giờ chỉ đến nhà họ Giang ăn một bữa cơm thôi mà còn phải đưa cô đi, cô đúng là có cảm giác được yêu mà thấy sợ.
Vừa bước xuống xe, cô đã thấy chú Đỗ đứng chờ sẵn.
Chú Đỗ dẫn họ vào bên trong, Cố Tương thấy ngay được một ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi ở trên ghế sofa.
“Cụ Giang.” Chú Mạnh nhìn thấy ông cụ Giang thì đi tới nắm lấy tay cụ, trông có vẻ hơi kích động.
Ông cụ Giang là danh nhân hiếm có ở thành phố này.
Lúc còn trẻ cụ đi du học ở nước ngoài, vốn có thể ở lại nhưng vì yêu nước nên cụ kiên quyết lựa chọn quay về.

Sau khi về nước, cụ cũng đã có cống hiến rất lớn trong lĩnh vực khoa học.
Giờ tuổi cụ đã cao nên rất ít khi xuất hiện.

Có điều, ông cụ vẫn luôn vô cùng yêu thương đứa cháu Giang Trì, bởi thế hôm nay mọi người mới có thể may mắn được gặp cụ..