Lương Duy Phong cũng không phải kẻ ngốc, tối hôm qua đột nhiên Lương Hải Quỳnh trở về nhà họ Lương, sau đó không biết làm sao, sáng nay ông cụ Lương lại nói muốn ra ngoài ghé qua biệt thự của anh nhìn xem tiến độ công trình một chút.

“Quản lý Khương, chuyện này là do người của tôi xảy ra vấn đề, không liên quan đến các người, các người về trước đi, biệt thự thì chờ kiểm tra lần nữa xem có thể tiếp tục sửa sang được hay không thì tôi sẽ liên lạc lại cho cô.”

Lương Duy Phong ôn tồn giao phó.

“Được, tôi tin tưởng tổng giám đốc Lương, đồng thời tôi cũng đồng cảm với tổng giám đốc Lương.” Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, mang thầy Trương rời đi.

Trong biệt thự, ông cụ Lương vẫn mờ tịt, cho đến khi Lương Duy Phong tiến đến nói: “Bố, con đưa bố về trước.


Lúc lên xe, anh quay đầu nói với Lương Hải Quỳnh: “Chị, kêu Thanh Minh đến công ty em một chuyến.”

Lương Hải Quỳnh sững sờ, bà ta biết rằng em trai mình rất thông minh…

Nửa giờ sau.

Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Kim Tuệ.

Lục Thanh Minh thấp thỏm bất an gõ cửa đi vào, anh ta tuyệt đối không nghĩ tới việc Khương Tuyết Nhu vậy mà sẽ đặt máy giám sát ở trong biệt thự, cô ta có bị bệnh không?

“Cậu…”

Lương Duy Phong từ chỗ cửa sổ xoay người: “chát!”, một bạt tai hung hãng vào mặt Lục Thanh Minh.

Lục Thanh Minh đau nhói, lỗ tai ong ong.

Ngày hôm qua anh ta mới bị bố Lục đánh bên này, hôm nay lại bị chính cậu ruột của anh ta đánh bên kia.

“Tại sao?” Lục Thanh Minh không dám tin.


Cậu của anh ta không phải là người hiểu rõ anh ta nhất hay sao? Bất kể anh ta làm gì cũng tình nguyện hỗ trợ, cũng bao dung, bảo vệ anh ta.

“Cháu hỏi tại sao?” Lương Duy Phong kéo cổ áo hắn qua một cái, ánh mắt thất vọng cực kỳ: “Vì trả thù một đứa con gái, mà cháu dám lợi dụng căn biệt thự của cậu ra giở trò, có phải cháu đã không xem người cậu này ra gì rồi phải không?”

Lục Thanh Minh không cam lòng, mắt đỏ ngầu nói: “Cậu là vì Khương Tuyết Nhu, vì cô ta mà đánh cháu”

“Cháu im miệng.” Lương Duy Phong giận dữ phát tiết: “Chuyện đã đến nước này rồi mà cháu không có một chút hối cải, được, vốn là định cùng tập đoàn Lục gia hợp tác nhưng năm sau toàn bộ các kế hoạch dự án sẽ dừng lại, trước tiên cậu sẽ rút vốn một ít hạng mục, sau này thì cháu tự mà sắp xếp đi.”

“Không được.” Lục Thanh Minh vừa nghe nói thì hoàn toàn luống cuống.

“Cậu à, cậu không thể làm như vậy, mấy năm nay cũng bởi vì có nhà họ Lương chúng ta làm chỗ dựa, nên bố cháu mới không dám thờ ơ với mẹ, cháu cũng có thể trở thành người thừa kết Nếu như cậu rút vốn, cái đó, con riêng của ông ta nhất định sẽ thay thế vào mất.”

“Nếu cái gì cháu cũng biết như vậy, thì tại sao còn động tay động chân chống đối cậu?” Lương Duy Phong lạnh như băng nói: “Hôm nay cháu có thể mua chuộc thư kí riêng, ngày mai có phải sẽ mua chuộc cả tòa nhà này, cả thành viên ban giám đốc?”

“Cậu, cháu sẽ không, cũng không dám, cháu chỉ là muốn cho Khương Tuyết Nhu một bài học.” Lục Thanh Minh không phục nói.

Không đề cập đến chuyện tốt xấu, vừa nghe nhắc tới, Lương Duy Phong không thể nhịn được nữa mà hất văng đi tờ văn kiện trên bàn xuống.


“Cũng bởi vì hôm qua cô ấy vạch trần mặt mũi của cháu, thì cháu phải làm cô ấy thân bại danh liệt, còn muốn đem cô ấy tống vào tù sao?”

“Cháu không có.” Lục Thanh Minh mặt tái nhợt, nghiêm mặt phản bác.

“Không phải cháu trăm phương ngàn kế để cho mẹ cháu đưa ông ngoại đi đến thăm, là vì để muốn mượn tay ông ngoại làm áp lực với cậu hay sao? Cháu dùng những âm mưu quỷ kế để làm chuyện không chính đáng! Cút! Cậu không muốn nhìn thấy cháu nữa! Sau này cũng đừng tới công ty của cậu.”

Lương Duy Phong lập tức trực tiếp gọi an ninh đến đem anh ta kéo ra ngoài.

Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Minh bị tập đoàn Kim

Tuệ đuổi ra ngoài, cả người anh ta cũng luống cuống.

- ----------------------