Hoắc Anh Tuấn cũng không cản, chỉ cười nói: “Chỉ cần tôi nói một câu, toàn bộ Nguyệt Hàn này không ai dám làm thủ tục ly dị cho cô, nếu cô không tin, thì đại khái hai năm sau cứ thử đi, đến lúc đó không chỉ là ba năm, đến ba mươi năm thì tôi cũng sẽ không buông tha cho cô.”
Khương Tuyết Nhu trợn to hai mắt quay đầu nhìn anh, thật mà nói, cô không biết rõ mình rốt cuộc đã trêu chọc vào ai.
Nếu nói anh ta là người bình thường, quan hệ của anh ta với Hạ Văn Trì lại tốt như vậy. Nếu nói anh ta là quý tộc, thì lại không đi xe sang, cũng không ở nhà sang.
“Tôi sẽ không để cho anh uy hiếp như vậy, tôi cả đời này dù không ly dị, cũng không muốn ở chung một mái nhà cùng anh.”
Nói xong cô lạnh lùng xoay người rời đi.
Dù sao bây giờ cô cũng không còn gì, ai sợ ai.
Nhìn theo bóng người không quay đầu lại của cô, Hoắc Anh Tuấn tức giận đập cái bánh ngọt ngay tại chỗ.
Cô gái đáng chết!
Người như anh, phụ nữ muốn lên giường cùng anh nhiều không đếm hết, đúng là không biết điều.
Còn muốn ly dị sao? Nằm mơ.
———
Tại khách sạn bảy sao Bạch Kim.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, hai nhà Khương Lục ngồi lại một chỗ.
Lục Thanh Minh nhìn video trong tay, gương mặt tuấn tú trở nên tái nhợt.
Anh ta ngàn lần cũng không nghĩ tới, buổi trưa Khương Tuyết Nhu làm loạn bữa tiệc, video kia lại truyền bá trên mạng xã hội.
Hơn nữa lại lan nhanh với tốc độ quỷ dị, chỉ sau vài giờ, chỉ số người xem đã cao đến hơn năm trăm triệu.
“Đồ ngu xuẩn, không cắt đứt quan hệ một cách sạch sẽ, mày đem mặt mũi tao quăng đi hết rồi.” Bố Lục Thanh Minh trực tiếp cho anh ta một bạt tai, giận đùng đùng bỏ đi.
“Mẹ đi khuyên nhủ bố con” Lương Hải Quỳnh cắn răng, vội vàng đuổi theo.
Để lại Lục Thanh Minh ánh mắt đỏ thẫm, xiết chặt nắm đấm.
“Thanh Minh… Khương Kiều Nhân lo lắng sờ mặt anh ta, lại bị một tay hất ra.
“Chuyện đổi hình hôm nay có phải là do cô làm hay không?”
Lục Thanh Minh đã hỏi người quản lý, sau khi quản lý đi thăm dò lại thì nói băng giám sát đã có người xóa bỏ.
Hơn nữa chị Hoàng là người giúp việc mà nhà họ Khương mời về, anh ta không thể không nghi ngờ.
So với Khương Tuyết Nhu, anh ta càng căm ghét người đứng sau lưng đổi hình.
“Anh nghi ngờ em?” Khương Kiều Nhân thân thể mềm mại run rẩy lên, giống như là vô cùng ủy khuất: “Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta, hơn ai hết em là người muốn bữa lễ diễn ra và kết thúc đầy viên mãn, vì trông chờ ngày này, em sợ sẽ xảy ra một chút trở ngại, hơn nữa những bức hình này bị công khai thì đối với em có lợi ích gì, chẳng phải mọi người ở đây sẽ đều mắng em là kẻ thứ ba hay sao?”
“Khẳng định không phải là Kiều Nhân.” Lạc Tâm Du vội vàng đứng ra, có vẻ hơi tức giận nói: “Thanh Minh, con làm sao có thể nghi ngờ con bé? Chẳng lẽ con thật sự tin lời của Khương Tuyết Nhu sao? Theo ý của mẹ, những thứ này đều là mảnh khỏe của cô ta, mẹ đã biết con bé nhiều năm, con bé không phải là người biết nói láo.”
“Mẹ đừng nói nữa.” Khương Kiều Nhân nghẹn ngào lắc đầu: “Coi như không phải do con làm nhưng cũng là vì con mà nên chuyện này, con phải chịu trách nhiệm. Thanh Minh, nếu như anh cảm thấy không thoải mái, anh hãy đi tìm Tuyết Nhu đi, em không xứng đáng với anh, em không muốn để cho anh bị lừa gạt.
“Em đừng nói như vậy, anh tin tưởng em, mới vừa rồi là do tâm tình anh không tốt, quá xúc động.
Nhất thời tâm tình Lục Thanh Minh có chút biến hóa.
Hôm nay bố Lục đã thất vọng về anh ta, nếu như không có người thừa kế tương lai Khương Kiều Nhân này, vậy thì việc thừa kế tập đoàn Lục thị trong tương lai có khả năng còn khó khăn hơn.
Lạc Tâm Du than thở: “Không trách con được, chỉ là do Khương Tuyết Nhu diễn kịch thật quá giống như thật, chúng ta nuôi cô ta nhiều năm như vậy rồi mà còn không được trả ơn, ngược lại còn quay lại trả đũa, làm mất danh tiếng mấy chục năm của chúng ta, đơn giản cô ta là người vong ân bội nghĩa”
Khương Kiều Nhân cười khổ: “Không biết cô ta còn tiếp tục bôi nhọ chúng ta hay không, ngược lại có vấn đề, chính là Thanh Minh anh.”
“Chuyện hôm nay anh sẽ không để | yên như vậy, anh biết cô ta đang nhận một công trình biệt thự của cậu, anh đã có biện pháp dạy dỗ cô ta”Lục Thanh Minh đáy mắt xông lên luồng khí lạnh.
Nếu như trước kia đối với phương | Tuyết Nhu có chút áy náy, thì bây giờ đã không còn, chỉ còn một loại cảm giác, đó chính là hận.
- ----------------------