Cùng Lâm Minh Kiều ăn cua rang một lúc lâu, hơn mười giờ Khương Tuyết Nhu mới về đến nhà, rụt rè bước vào.

Sợ quấy rầy người trong nhà nên cô không dám mở đèn. “Cô về nhà cũng sớm quá ha

Trước cửa phòng ngủ thân hình cao lớn của Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên xuất hiện, giọng không vui châm chọc cô.

Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn, run rẩy.


Chẳng lẽ anh đã ở nhà đợi mình rất lâu để hỏi mình dùng gì ba tỷ rưỡi kia sao? “Phụ nữ đi dạo phố. Bảo đi một chút nhưng lại quên luôn thời gian”

Hoắc Anh Tuấn mở đèn phòng khách, ảnh mắt dừng lại trên mặt cô tầm hai giây sau đó đi đến trước mặt cô, chìa tay ra. “Anh muốn làm gì?”

Khương Tuyết Nhu nín thở không dám nhúc nhích. Dưới ánh đèn anh đứng sát bên cạnh cô, không khí có chút ngượng ngùng. Nhất là ngón tay nóng bỏng của anh chạm nhẹ vào môi cô một cái, bầu không khí mập mờ đến đỉnh điểm.

Chẳng lẽ là đang ám chỉ điều gì sao?

Hoắc Anh Tuấn mắt đầy vẻ chế nhạo, đem ngón trỏ đưa đến trước mặt cô.

Khương Tuyết Nhu đang mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đầu ngón tay được bảo dưỡng hết sức sinh đẹp trước mặt mình, anh muốn làm gì vậy chứ?

Cô nháy nháy mắt mấy cái, nghi ngờ... Rồi nhẹ nhàng dùng răng cắn lấy ngón tay của anh.


Thân thể Hoắc Anh Tuấn cứng đờ, một dòng điện trong nháy mắt truyền đi khắp thân thể anh, anh trợn mắt nhìn cô. Đôi mắt bỗng chốc trầm xuống, toát ra sát khí: “Cô đang làm gì vậy?" “Chẳng phải... anh đang ý này sao?” Khương Tuyết Nhu buông đầu ngón tay của anh ra, vô tội hỏi: “Chạm vào môi tôi, rồi còn đưa đầu ngón tay ra.

Hoắc Anh Tuấn: “

Anh phát hiện không thể nào hiểu nổi cấu tạo não bộ của cô. "Khương Tuyết Nhu, trong đầu cô đang nghĩ thật nhiều điều xấu xa” Anh hoàn toàn thua cô. “Tôi định nói cho cô biết trên miệng cô dính dầu, cô đi ra ngoài ăn cua miệng lau không sạch"

Tại Khương Tuyết Nhu đỏ ửng lên, cô lúng túng không biết nên làm thế nào. Nếu có thể cô thật sự rất muốn chui vào một cái hang nào đó.

Nhưng sự thật đã xảy ra, cô chỉ có thể nhắm mắt nói: “Chuyện này cũng không thể trách tôi, ai bảo ngón tay anh vừa dài vừa đẹp đến vậy, tôi vừa nhìn thấy liền không thể khống chế được nội tâm đang đè nén tình cảm dạt dào được

Hoắc Anh Tuấn thu hồi ngón tay nóng bỏng, thấy mặt cô đỏ lên như mông khỉ lại còn nói ra những lời này một cách trơn tru, chợt cảm thấy buồn cười: “Cô cầm gì trong tay đấy?”

Khương Tuyết Nhu giật mình nhỏ giọng nói: “Là quần áo của anh, thật xin lỗi tôi không cẩn thận mua quần áo cho anh tận ba tỷ rưỡi...

Hoắc Anh Tuấn cau mày, tự trước đến giờ anh chưa bao giờ mặc qua loại quần áo này.


Khương Tuyết Nhu trong lòng rơi bộp bộp. Thôi xong, anh quả nhiên mất hứng: “Nếu như anh cảm thấy quá... “Hai bộ giống nhau y đúc?” Hoắc Anh Tuấn cắt đứt lời cô. "Um?"

Cô ngẩn người: “Bởi vì... đây là bản giới hạn, cả nước chỉ có hai bộ. Tôi không muốn thấy có người đàn ông khác mặc quần áo giống anh y đúc, đó là làm nhục. Là ô nhục. Ở trong mắt tôi, anh là người độc nhất vô nhị, phong lưu hào phóng, anh tuấn tiêu soái. Tôi cảm thấy màu sắc này là hợp với anh nhất.

Tôi muốn thường xuyên nhìn thấy anh mặc bộ này. Trăm nhìn ngàn nhìn không chán. Xin thứ lỗi cho nội tâm nho nhỏ ích kỷ của tôi”

Cô sau khi nói xong lặng lẽ quan sát sắc mặt anh, lại nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào bản thân, khỏe môi nhếch lên cười. “Quả không sai, công phu nịnh bợ cao hơn hẳn” Hoắc Anh Tuấn đưa tay nhẹ nhàng bóp bóp gò má của cô: “Sau này khi nào làm nhà thiết kế không được tốt nữa thì về làm thư ký cho tôi. Ngày ngày nhìn thấy cô nịnh hót, có thể làm cho tâm tình tôi tốt lên được chút” “Anh không tức giận?” Khương Tuyết Nhu trợn tròn hai mắt hỏi. “Tại sao tôi phải tức giận?”