Điều khiển Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt chính là cô thậm chí còn không có sức để cởi quần, cuối cùng vẫn nhờ Hoắc Anh Tuấn ra tay giúp đỡ.

Đợi khi trở về giường, cô đã xấu hổ đến mức co cả người vào trong chăn.

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn rất buồn cười, dáng vẻ dám quyến rũ anh không biết mắt mũi lúc trước của cô chỉ là giấy dán thôi sao?

Một tiếng sau, Hoắc Anh Tuấn tìm cho cô một người chăm sóc.


Có điều Khương Tuyết Nhu đã ngủ rồi, sáng mai anh còn có vụ kiện, tối nay cần phải chuẩn bị một số tài liệu, vì vậy dặn dò người chăm sóc rồi rời đi.

Nửa đêm, Khương Tuyết Nhu tỉnh lại, trên số pha bên cạnh có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi trông rất hiền từ.

Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ tỉnh lại giải thích: “Tôi là người chăm sóc mà cậu Hoắc tìm để chăm sóc cho cô.” “Ồ.” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra một chút. Lúc trước có bảo anh tìm người chăm sóc, vậy mà anh thật sự đi tìm. Trong lòng cô còn có một chút thất vọng không nói lên lời.

Dù sao cũng là nửa kia trên giấy chứng nhận kết hôn, anh mới nên ở lại cùng cô.

Nhưng rất nhanh, cô cũng nghĩ thông, hai người vốn dĩ kết hôn theo hợp đồng, anh cũng không thích mình.

Hôm qua có thể đưa cô đến bệnh viện, lại đút cô ăn đã rất tốt rồi.

Người chăm sóc dù sao cũng đến để chăm sóc bệnh nhân, thấy cô không nói gì, thì cười nói: “Cậu Hoắc rất quan tâm đến cô. Tối qua luôn ở đây đến mười một giờ mới rời đi, cậu ấy còn dặn dò tôi rằng buổi tối nhất định không được ngủ, cô nhất định sẽ dậy đêm. Ngoài ra cậu ấy còn tìm đầu bếp của bệnh viện làm cho cháu ba bữa ăn, hơn nữa món ăn cũng phải đủ dinh dưỡng, sạch sẽ.

Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt, cảm thấy hình như mình đang mơ chưa tỉnh. Hoắc Anh Tuấn trong lời miêu tả của người chăm sóc sao lại không giống người bình thường ở cùng cô một chút nào vậy?

Người chăm sóc nói: “Tôi đã nhìn thấy các loại người nhà ở bệnh viện, cậu Hoắc là người ngoài lạnh trong nóng”


Khương Tuyết Nhu thất thần nhớ đến dáng vẻ tối qua anh xuất hiện cứu mình, đừng nói, còn rất dịu dàng nữa.

Buổi sáng.

Khương Tuyết Nhu làm kiểm tra xong quay lại, trong phòng bệnh đã có thêm hai người, Hoắc Anh Tuấn còn có Mạnh Thần Hải.

Cũng không biết Mạnh Thần Hải đã trải qua cái gì, mũi tím xanh, mặt sưng vù, vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đã quỳ xuống đất. “Xin lỗi, cô Khương, là tôi không có mắt. Phía bên Khương Kiều Nhân đưa cho tôi một tỷ, cô ta bảo tôi ăn trộm bản thiết kế của cô.

Tôi sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi, cầu xin cô.” Anh ta sợ đến nỗi run rẩy trên đất, nhưng Khương Tuyết Nhu lại tức giận đến toàn thân run rẩy.

Nếu như không phải không có sức lực, cô hận không thể xông lên đấm cho anh ta một trận. “Tại sao tôi phải tha cho anh? Anh có biết anh đã hủy đi cái gì không? Đó là danh tiếng và tôn nghiêm của tôi với tư cách là một nhà thiết kế. Loại cặn bã giống như anh, hoàn toàn không xứng với danh xưng nhà thiết kế. “Đúng, tôi không xứng.

Mạnh Thần Hải không ngẩng đầu, hoảng sợ nói: “Cho nên tôi không thể làm thiết kế nữa rồi.”

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, lúc này cô mới chú ý đến hai tay anh ta rũ xuống, cổ tay quấn đầy băng gạc: “Tay của anh…”

Hoắc Anh Tuấn chậm rãi đứng dậy, mày kiếm lạnh nhạt khẽ nhưởng lên: “Nếu như anh ta không muốn làm thiết kế tốt, muốn làm một tên trộm, vậy cả đời này đừng có thiết kế nữa.


Mạnh Thần Hải nắm rạp trên mặt đất rùng mình.

Khương Tuyết Nhu không biết tối qua anh ta đã trải qua cái gì, nhưng Mạnh Thần Hải là một người rất tự phụ rất kiêu ngạo, đột nhiên biến thành thế này, nhất định là do Hoắc Anh

Tuấn làm.

Cô cũng không hề đồng tình với Mạnh Thần Hải, dù sao khi anh ta làm những chuyện đó cũng chưa từng suy nghĩ đến kết cục của cô. “Nếu đã như vậy, vậy coi như là báo ứng anh đáng phải nhận. Hy vọng sau này anh sẽ làm một người tốt.” “Được được, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa, tôi sẽ rời khỏi thành phố Thanh Đồng, không dám xuất hiện trước mặt hai người nữa.” Mạnh Thần Hải run rẩy nói. “Cút đi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói.

Đợi sau khi Mạnh Thần Hải rời đi, Hoắc Anh Tuấn vứt một chiếc điện thoại mới vào trong tay Khương Tuyết Nhu.