Chương 2002

“Anh còn có mặt mũi hỏi em vấn đề này à.” Khương Tuyết Nhu tức giận trợn mắt lên: “Anh quá vô liêm sỉ, anh nhân cơ hội em ngủ mà chiếm tiện nghi, còn. . . Những hành vi này của anh làm cho em quá thất vọng, hôm qua em còn tin tưởng anh, Hoắc Anh Tuấn, anh là đồ lưu manh.”

Hoắc Anh Tuấn chớp mắt: “Tuyết Nhu, anh thừa nhận hôm nay anh quá đáng, nhưng anh cũng không ngờ sức hấp dẫn của em quá lớn, mà anh là một người đàn ông bình thường, buổi sáng anh nhìn thấy em ngủ rất đáng yêu nên không nhịn được muốn hôn em, sau đó em chủ động ôm lấy anh, bắt đầu đáp lại anh, anh. . . .”

“Không thể nào.” Khương Tuyết Nhu lập tức giống như thùng thuốc nổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Sao cô có thể làm chuyện hoang đường như thế, không thể nào.

Cô cũng không đói khát như thế, mặc dù trước kia bởi vì bệnh tình của anh nên cô cũng có chút không thỏa mãn lắm. . . .

Nhưng cô không thể không có tự chủ như vậy.

“Nếu em không tin thì anh có thể thề. . . .”

Hoắc Anh Tuấn giơ tay lên.

“Đủ rồi.” Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa cắt ngang, kiềm chế nóng nảy nói: “Cho dù lúc đó em không đẩy anh ra là vì em đang ngủ, em không ý thức được, sau đó em tỉnh lại nói anh đi ra, sao anh không làm theo.”

Hoắc Anh Tuấn mím môi, cô đơn nói: “Lúc đó anh không khống chế được mình, Tuyết Nhu, em quá hấp dẫn, anh là một người đàn ông bình thường. . . .”

Khương Tuyết Nhu cắn răng, mặc dù cô rất phiền muộn, nhưng trong lòng vẫn có chút mừng thầm, có điều. . . Không đúng.

Cô đột nhiên nhớ tới gì đó thì khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vui vẻ: “Hoắc Anh Tuấn, có phải anh đã khôi phục trí nhớ rồi không.”

“Không có.”

“Vậy có phải lúc trước anh và Mạnh Tử Hàm xảy ra quan hệ đúng không.” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên rất tức giận, thậm chí lồng nguc muốn nổ tung: “Anh đừng hòng lừa em, kinh nghiệm của anh quá phong phú, đừng nói là bản năng của đàn ông gì đó, kinh nghiệm của anh quá phong phú, mà còn. . . Nhiều trò hơn trước kia nhiều.”

Thậm chí cô hoàn toàn không chống đỡ được.

Cô nhớ kỹ rõ trước đó không lâu Hoắc Anh Tuấn vẫn còn rất ngây thơ.

Anh đột nhiên trở nên lợi hại như thế, Khương Tuyết Nhu chỉ có thể nghĩ tới Mạnh Tử Hàm đã dạy anh.

Khương Tuyết Nhu nghĩ tới anh và Mạnh Tử Hàm từng làm chuyện đó thì cảm thấy vô cùng chua xót, tức giận, giống như ăn cơm thiu, cực kỳ khó chịu.

“Anh không có. . . .” Hoắc Anh Tuấn không quá dễ chịu.

Không ngờ cô không tin anh như thế: “Trước đó anh đã giải thích với em, Mạnh Tử Hàm chỉ hôn lên mặt anh thôi, hôn môi cũng chưa có.”

Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Vậy anh nói xem kinh nghiệm của anh từ đâu ra, Hoắc Anh Tuấn, nếu anh không nói rõ ràng thì chúng ta sẽ kết thúc.”

Hoắc Anh Tuấn chán nản nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh học trong máy tính.”

“What?”

Khương Tuyết Nhu không thể tin được.