Chương 1861

Thật xứng với Hoắc Anh Tuấn, tốc độ tăng trưởng gấp mấy chục lần người thường.

Chắc chắn, nói anh từng là người giàu nhất Nguyệt Hàn không phải là không đúng .

Lương Duy Phong sắc mặt tối sầm, “Hôm nay tôi ở đây với tư cách là người phụ trách của ông Khương Thái Vũ đồng hành cùng ông ấy trong suốt quá trình. Các hồ sơ thủ tục liên quan tôi đã nộp trước cho Mạnh tổng.”

“Không sai.” Mạnh Nguy cười gật đầu, “Hoắc Thiếu, đừng làm khó người mới đến.”

“Tôi làm khó?” Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn lập tức trở nên sắc bén. “Tôi chẳng qua là dựa theo trình tự công ty chất vấn anh ta. Làm sao tôi biết anh ta đã trải qua các thủ tục riêng tư. Với tư cách là chủ tịch công ty, những vấn đề này nên được báo cáo trước với ban giám đốc chúng tôi. Từ lúc vào cửa đến giờ, ông đã nói sao, nếu như ông không biết nói chuyện thì cứ ngậm cái miệng thúi của ông, không ai bảo ông bị câm.”

“Anh …” Mạnh Nguy tức giận muốn chết. Ông ở trong thương trường nhiều năm như vậy, không ai dám lên tiếng chỉ trích thẳng thắn như vậy.

Ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng chỉ là đang mỉa mai.

“Tôi nói sai sao, ông nhớ rõ thân phận của mình, ông không phải cổ đông, công ty bỏ ra nhiều tiền như vậy để cho ông quản lý công ty, không phải để ông đến chèn ép chúng tôi, ông là đến để giúp cho công ty phát triển thịnh vượng, thế nhưng sau khi ông đến, ông đã làm cái gì, ông sa thải nhân viên, sa thải người phụ trách, ngay cả lễ tân cùng bảo vệ ở cửa cũng đều đã bị thay thế, thế nào, ông là muốn đem nơi này chế tạo thành giang sơn của Mạnh Nguy ông à.”

Hoắc Anh Tuấn có giọng điệu lạnh lùng, với một đôi mắt đen láy toát lên vẻ uy nghiêm mạnh mẽ.

Ngay cả những người như Mạnh Nguy cũng bất ngờ bị làm cho ngưng trệ.

Thật ra trước đây ông ta cũng không có trực tiếp ra tay với Hoắc Anh Tuấn, bởi vì lúc đó Khương Kiều Nhân đang ở đó, Khương Kiều Nhân đã kiểm soát bảy mươi phần trăm cổ phần của Hoắc thị, cô ta rất phách lối đem đám người này làm tới, sau đó cưỡng chế tính khai trừ những người thân cận của Hoắc Anh Tuấn.

Lúc đầu, ông cũng rất lo lắng.

Nhưng ông không ngờ chỉ trong vài ngày gia nhập công ty, ông đã biết được Hoắc Anh Tuấn đã trở thành một kẻ ngốc.

Đừng nói đến việc ông ta vui mừng như thế nào, liền thay đổi người của công ty vốn là trung thành với Hoắc Anh Tuấn, hiện tại Hoắc thị căn bản là người của ông ta.

Nhưng ai biết, Hoắc Anh Tuấn lại đến công ty, còn hung hãn như vậy.

Đây có phải là điều mà một kẻ ngốc sẽ làm.

“Hoắc Thiếu, anh hiểu lầm rồi. Tôi sa thải những người đó vì họ làm việc không tốt nên tôi không còn cách nào khác. Đừng làm tôi khó xử vì hôm nay lễ tân và bảo vệ đã ngăn cản anh, đợi lát nữa tôi liền sa thải họ.

Mạnh Nguy mất đi nụ cười, nhưng những gì anh ta nói hàm ý rằng chính Hoắc Anh Tuấn đang làm anh ta xấu hổ trước sự trả thù công khai.

Khương Thái Vũ nhanh chóng khiển trách: “Quầy lễ tân và an ninh đều mới, không quen biết cũng là chuyện bình thường. Trách móc ở đây có đáng không? Để tôi nói, Mạnh tổng quản lý rất tốt.”

“Nơi nào quản lý tốt ?” Hoắc Anh Tuấn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ông ta.

Khương Thái Vũ trong tiềm thức đột nhiên giật mình một cái.

Ông làm sao biết được nơi nào tốt, ông ta cũng là ngày đầu tiên tới.

Ông vô thức nhìn về phía Lương Duy Phong, Lương Duy Phong cười nói : “Mạnh tổng có thể ổn định công ty chỉ trong vài ngày, cũng là một điều tốt. Hoắc Thị trước đây sóng gió, nhưng bây giờ lại hoạt động bình thường, trên dưới phối hợp nhịp nhàng, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được. ”