Chương 1846
“Hoắc Anh Tuấn đừng tưởng rằng cháu nhỏ tuổi mà vừa ăn cướp vừa la làng nhé.” Khương Tuyết Nhu thản nhiên nói, “Lúc dì hôn cháu, cởi áo của cháu thời điểm đó cháu khó chịu sao? Rốt cuộc là cháu tố cáo dì trở thành một kẻ lưu manh. Tại sao cháu không nghĩ về chính mình.”
Hoắc Anh Tuấn nghe như lọt vào trong sương mù, rất nhiều lời đều nghe không hiểu, bất quá anh cảm thấy Khương Tuyết Nhu hình như đang tức giận.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô nghiêm túc và lãnh đạm như vậy, Hoắc Anh Tuấn có chút kinh hãi.
Nước mắt run run, anh đau lòng nói: “Tôi không có tố cáo dì, dì đừng tức giận, thực xin lỗi, tôi sau này sẽ không nói nhảm.”
Khi Khương Tuyết Nhu nhìn thấy anh như vậy, trái tim đau nhói, cô biết mình đang nói quá lời.
Cô thật cũng không tức giận, mà chỉ là ủy khuất.
Mấy ngày nay, nhìn thấy anh trở nên như thế này, tuy rằng có lúc vui vẻ nhìn anh khờ khạo xấu hổ, nhưng là nhớ tới quá khứ, cô vẫn là buồn bực.
Cô sẽ nghĩ, anh đã để mình chạm vào cô.
Có phải vì tình yêu không?
Chắc chắn là không, chắc chỉ có một người phụ nữ trẻ như cô ở bên cạnh.
Vốn dĩ Khương Tuyết Nhu còn đang suy nghĩ xem có nên cùng anh ta quan hệ tự nhiên hay không, nhưng hiện tại cô lại do dự.
“Dì không tức giận.” Khương Tuyết Nhu lắc đầu, “Dì chỉ đang nghĩ đến quan hệ giữa chúng ta, Anh Tuấn cháu cho rằng dì là gì của cháu?”
Hoắc Anh Tuấn ngây người suy nghĩ một hồi, ấp úng nói: “Dì là dì, là người tôi thích…”( thôi xong)
Khương Tuyết Nhu không vui, “Hoắc Anh Tuấn tôi không phải là dì của cháu, quên đi, nói cho cháu những cái này cháu cũng không hiểu.”
Cô quay mặt sang bên, đối diện với cửa sổ.
Trong lòng tự oán trách mình hỏi những vấn đề đó làm gì, biết rằng anh ấy đang trong tình trạng của một đứa trẻ căn bản không thể yêu cô một chút nào, nhiều nhất cũng chính là thích.
Hoắc Anh Tuấn nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, không hiểu sao lại như bị cái gì đó làm cho đau nhức, khó chịu.
Tại sao anh lại cảm thấy Tuyết Nhu không thoải mái, có phải anh đã nói sai gì rồi không?
Hoắc Anh Tuấn lần đầu tiên phát hiện ra mình bị mất ngủ.
Buổi sáng thức dậy, anh mang đôi mắt đen như gấu trúc bơ phờ.
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng giúp Hiểu Lãnh và Hiểu Khê tắm rửa xong, anh lẳng lặng đi theo, “Tuyết Nhu, tôi cũng muốn.”
“Tự mình làm đi.” Khương Tuyết Nhu giúp anh bóp kem đánh răng, giọng điệu nghiêm túc, “Cháu không thể dựa vào dì mãi, cháu phải tự học cách làm.”
Hoắc Anh Tuấn tha thiết nhìn cô, chỉ có thể cam chịu cầm lấy bàn chải đánh răng.