Chương 1826
“Ừ.” Hoắc Anh Tuấn trong lòng dường như đang chất chứa điều gì đó, cô ở trước mắt nhìn lúc nào cũng không đủ, anh ấy thật sự muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh cô.
“Được rồi, cháu đừng giận nữa, cháu ăn chút đồ đi, nếu không sẽ đói.” Khương Tuyết Nhu mở miệng, Hoắc Anh Tuấn cũng không nỡ từ chối.
Lúc trước anh ăn chưa no giờ ăn thêm một bát cơm nữa. Sau đó Khương Tuyết Nhu đưa Hoắc Anh Tuấn, Lãnh Lãnh và Tiểu Khê lên lầu ngủ trưa.
Cuối cùng cũng dỗ được hai đứa với anh ấy ngủ say, Khương Tuyết Nhu thay quần áo đi xuống lầu. Ngôn Minh Hạo lái xe tới, hai người cùng nhau đến nhà tang lễ.
Sau khi Ngôn Minh Hạo hỏi thăm người phụ trách nhà tang lễ, anh ấy đi bộ đến nơi để thi thể của Khương Kiều Nhân.
Vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng khóc của hai vợ chồng Lạc Tâm Du và Khương Thái Vũ.
“Kiều Nhân, sao con lại khổ sở như vậy, sao con lại thành ra như thế này, đứa con gái tội nghiệp của mẹ.” Lạc Tâm Du khóc rất thê thảm, cô ta là con gái duy nhất, tuy rằng bà ấy cũng hận Khương Kiều Nhân vì đã bỏ rơi hai người rồi trốn đi. Nhưng sau này Khương Kiều Nhân cũng cứu được bọn họ và cho bọn họ một cuộc sống giàu sang.
Khương Thái Vũ châm thuốc, hai mắt đỏ bừng đầy uất hận.
Con gái ông ấy đã mất.
“Tại sao bọn họ lại đến đây?” Ngôn Minh Hạo kinh ngạc, “Chúng ta có nên vào nữa không?”
Khương Tuyết Nhu liếc mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Khương Thái Vũ đã nhìn thấy cô rồi.
“Khương Tuyết Nhu, cô còn mặt mũi nào đến đây.” Khương Thái Vũ nhìn thấy cô, trong lòng ông xuất hiện cơn lửa giận giữ.
Ông ấy lao tới, định đánh cô nhưng Ngôn Minh Hạo nhanh hơn chặn Khương Tuyết Nhu lại.
Khương Thái Vũ đứng lại, dù sao ông ấy cũng đã năm mươi tuổi và ở trong ngục lâu như vậy, biết mình không phải đối thủ của Ngôn Minh Hạo trẻ tuổi cao lớn.
Nhưng Lạc Tâm Du thì khác, bà ấy hoàn toàn phát điên, bất kể có phải là đối thủ của Ngôn Minh Hạo hay không, bà ấy lao lên xông vào đánh cô ấy như một người mất trí.
“Khương Tuyết Nhu, cô đáng chết, tôi hận cô. Điều cuối cùng mà tôi hối hận trong đời là lúc cô còn nhỏ tôi đã không nhấn chìm cô, đồ cầm thú.”
“Bà buông cô ấy ra.” Ngôn Minh Hạo bị bà ấy xô đẩy mấy lần, anh không kiên nhẫn đẩy Lạc Tâm Du ngã xuống đất.
Lạc Tâm Du đứng dậy muốn tiếp tục đánh lại, Khương Tuyết Nhu đẩy Ngôn Minh Hạo ra, cô ấy bước tới trực tiếp tát hai cái tát lên mặt bên trái phải bà ấy.
Hai bên mặt Lạc Tâm Du lập tức sưng lên, không chỉ có như vậy đầu óc bà còn choáng váng..
Bà ấy muốn giết Khương Tuyết Nhu, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, trong lòng chợt có chút kinh hãi.
Bà ấy còn sợ Khương Tuyết Nhu lại đánh mình, không dám bước tới mà tiếp tục chửi bới, “Tôi vất vả lắm mới nuôi nấng cô khôn lớn, nếu cô dám đánh tôi, cô sẽ bị sét đánh chết. ”
“Sét đánh?”
Khương Tuyết Nhu giễu cợt, “Muốn bị sét đánh thì trước tiên sét phải đánh vợ chồng hai người trước vì hai người dám giết mẹ của mình, sau đó vì lợi ích và tiền bạc còn không dám nhận con gái ruột của mình, đổi trắng thay đen. Hai người ở trong nhà tù mấy năm nay dường như chưa thức tỉnh được mà ngày càng lún sâu hơn. ”