“Anh tra được bọn họ đi khách sạn sao?” Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, trong đôi mắt đen láy dâng lên sự thù địch.

Ngôn Minh Hạo khẽ nhíu mày, anh ta ở bên cạnh cậu Hoắc lâu như vậy rồi, rất ít khi nhìn thấy anh ta tức giận như vậy, cô Khương thật sự ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng cảm xúc của anh rồi, có thể ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra. “Không cần đi tra nữa” Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Để tôi xem cô ta rốt cuộc muốn ở bên ngoài đến bao giờ.”

Ngôn Minh Hạo đột nhiên rùng mình.

Nhà tang lễ.


Khương Tuyết Nhu đã quỳ cả đêm.

Ba người Khương Thái Vũ, Lạc Tâm Du và Khương Kiều Nhân đã rời đi lúc mười hai giờ.

Chỉ còn lại cô và Lục Thanh Minh ở trong lễ đường rộng lớn. “Anh cũng về đi.” Khương Tuyết Nhu biết anh ta ở lại đây là vì cô, cô cũng không muốn nhận phần tình cảm này. “Anh không đi, bà nội trước đây cũng đối xử rất tốt với anh, anh tiễn bà ấy một chặng cuối cùng cũng là nên làm.” Lục Thanh Minh kiên quyết muốn ở lại bên cạnh cô. Khương Tuyết Nhu cười khẩy, Lục Thanh Minh cũng biết tiễn bà nội một chặng, còn Khương Thái Vũ thì sao, ông ta là con trai ruột của bà nội, Lạc Tâm Du nữa, bình thường bà nội cũng xem bà ta như con gái ruột.

Sự máu lạnh của đôi vợ chồng kia đúng là ngoài nhận thức của cô.

Nửa đêm, trong nhà tang lễ lạnh lẽo u ám vô cùng. Cô tập trung đốt tiền giấy, Lục Thanh Minh khoác áo lên vai cô cô cũng không nhận thấy.

Sau khi trời sáng, mấy người Khương Thái Vũ cũng tới, cùng nhau đưa bà nội đi hỏa táng.

Khương Tuyết Nhu khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, khi đi ra khỏi nhà tang lễ, cả người vẫn còn vùi trong đau đớn, ngơ ngơ ngác ngác.


Đến lúc này, người cuối cùng yêu thương cô cũng không còn nữa.

Cả thế giới giống như chỉ còn lại một mình cô

Sau khi Lục Thanh Minh đưa cô lên xe, anh ta hỏi: “Tâm trạng em không tốt, có cần anh đưa em đi xung quanh ngắm phong cảnh một chút không?”

Nhớ trước đây, hai người thường xuyên đi du lịch ngắn hạn, anh ta đột nhiên nhớ lại những ngày tháng trước đây. “Không cần đâu, tôi phải về công ty Khương Tuyết Nhu lạnh lùng từ chối. “Nhưng trông bộ dạng em thế này.” “Tôi không sao. Trong một năm xảy ra quá nhiều chuyện, tôi đã đủ mạnh mẽ hơn rồi.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời anh ta, vẫn rất kiên quyết.

Lục Thanh Minh thấy trong lòng hơi nhói, trước đây cô rất yếu đuối, nhưng bây giờ không thể không kiên quyết đối diện tất cả, là do anh ta không làm hết bổn phận của mình. Anh ta lái xe đưa cô đến dưới tòa nhà Đường Hiếu, sau khi Khương Tuyết Nhu xuống xe, anh ta không kiềm chế được đi theo kéo cô lại: “Tuyết Nhu, mặc kệ em có tin hay không, sau này anh vẫn sẽ ở bên cạnh em

Khương Tuyết Nhu cau mày, định rút tay về thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa xe. Ngay sau đó, có một giọng nói u ám lạnh lẽo vang lên bên tại. “Qua đây.”

Cô khẽ run lên, quay mặt lại nhìn, Hoắc Anh Tuấn đứng cách đó chỉ một mét, trong chiếc quần tây đen với chiếc áo gió cùng màu, vô cùng cao quý, cũng làm cho khuôn mặt góc cạnh anh tuấn của anh trông giống như tu la, đặc biệt là ánh mắt đen láy kia, khí đen chực trào.

Trong lòng cô lóe lên một dự cảm không tốt, cô vội rụt tay lại. Nhưng trong mắt Hoắc Anh Tuấn, giống như đang muốn che đậy.


Tốt lắm, cô cả đêm không về, cũng không có tin tức gì, bảy giờ anh đã qua đây đợi, đợi cho đến khi cô được người đàn ông khác đưa đến công ty, trên người còn đắp chiếc áo khoác của Lục Thanh Minh.

Cô xuống xe rồi, Lục Thanh Minh còn xuống theo kéo tay cô, câu nào thốt ra cũng ngọt ngào giống như tình nhân không nữa chia lìa vậy.

Chỉ cần anh nghĩ đến bộ dạng của cô đêm qua khi ở trên giường cùng Lục Thanh Minh, trong lòng anh lại như nổi từng đốm lửa đang hừng hực chảy, giống như muốn thiệu người ta thành tro. “Luật sư Hoắc.” Lục Thanh Minh hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao mới sáng sớm anh đã có mặt ở đây. “Khương Tuyết Nhu, em có bị điếc không, không nghe thấy tôi nói gì sao!” Hoặc Anh Tuấn lại hung dữ cảnh cáo.

Khương Tuyết Nhu vội vàng bước tới, anh dùng sức kéo cô vào lòng, sau đó cởi chiếc áo trên người có ném xuống đất.

- ----------------------