Lại nói, sau khi 2 vạn kỵ binh tinh nhuệ bị tiêu diệt, chỉ còn hơn nghìn tàn binh bại tướng chạy thoát về Vijayanagara, khiến toàn thể triều đình trên dưới chấn động không ít. Thậm chí đã bắt đầu xuất hiện dư luận yêu cầu đầu hàng. Từ quan viên tướng sĩ cho đến bình dân bách tính, không ai tin rằng triều đình Vijayanagara có thể kháng cự lại Thần Thánh Đế quốc. Thực lực song phương chênh lệch quá lớn kia mà. Chỉ có điều Quốc vương Deva Rama I và các đại quý tộc trong triều đều biết rằng ai cũng có thể đầu hàng, chỉ có bọn họ là không thể. Thần Thánh Đế quốc không thể nào tha thứ cho bọn họ, nếu không làm sao có thể an phủ các tiểu vương chư hầu đã bị bọn họ đánh đuổi trước đây (thật ra thì Đế quốc không muốn lưu hậu hoạn). Cảm thấy sĩ khí và lòng tin của quân dân ngày càng suy giảm, thời gian càng kéo dài sẽ càng bất lợi, Quốc vương Deva Rama I quyết định phát động tấn công, nhất chiến định càn khôn.



Cưỡi trên lưng voi trắng, Deva Rama I đưa mắt nhìn đại quân 40 vạn người ùn ùn kéo đi, lòng dạ không sao bình tĩnh được. Dù vậy, ông ta vẫn phải cố tỏ ra tự tin. Thân là quốc vương, nếu chưa giao chiến mà đã tỏ ra lo sợ thì cách thất bại không xa rồi. Nhìn quân đội đối phương đang dàn trận ở phía xa, Deva Rama I khẽ lắc đầu, ra lệnh cho tùy tướng thúc giục đại quân tiến nhanh hơn. Dưới sự đốc thúc của 10 vạn chính quy quân, 30 vạn dân binh bày thành trận thế ở hai bên, để lại khu vực chính giữa cho chính quy quân cùng đội tượng binh. Hơn nghìn kỵ binh còn lại được bố trí xung quanh con voi trắng của quốc vương, phụ trách bảo giá hộ hàng. Nhìn trận hình, nhìn khí thế, xem ra cũng kinh nhân.



Quân đội Thần Thánh Đế quốc cũng bày thành trận thế. Trận này do Định Công Lý Ngân chỉ huy. Lý Ngân từng là tướng thống lĩnh Tây lộ quân hồi Bắc phạt, sau lại đánh sang tận xứ Miến Điện giáp giới Thiên Trúc, nên lần này được Triệu Phong phái suất quân tấn công Vijayanagara.




Xem thấy đối phương không chủ động tấn công, Deva Rama I quyết định tiên hạ thủ vi cường. Ông ta muốn xem thử đối phương có thật sự lợi hại như lời đồn hay không.



Trống trận nổi ầm ầm. Vijayanagara đại quân bị đốc chiến đội xua tới trước. Deva Rama I đã sai hơn nghìn kỵ binh sung lâm thời đốc chiến đội. Đại quân hơn 40 vạn người bị bức bách hướng đối phương tấn công. Bọn họ đa phần chỉ vận áo giáp da, sử dụng một thanh đao, nhiều người còn đi chân không, đầu quấn khăn, ngoài ra chẳng có một trang bị nào khác.



Lý Ngân nhìn một lúc, rồi bảo viên tùy tướng :



- Truyền lệnh cung thủ chuẩn bị. Khi đối phương vượt qua tầm bắn thì công kích. Thương trận dàn ra bảo hộ cung thủ.



Mệnh lệnh truyền xuống, thương trận bắt đầu vận động. Trường thương thủ xếp thành 3 hàng ở phía trước đội hình cung thủ, trường thương dài 8 thước (3,2 mét) chĩa thẳng về phía trước. Bên cạnh mỗi trường thương thủ còn có một Đại đao binh tay cầm đao tay cầm khiên bảo hộ.



Quân Vijayanagara tiến đến trước thương trận ước 100 bước, các đội cung thủ bắt đầu phóng tiễn. Hơn chục vạn mũi tên bắn ra ào ạt, tên bay như mưa, liên miên bất tuyệt. Quân Vijayanagara lớp này ngã xuống lớp khác xông lên, rồi lại trúng tên ngã xuống, thương vong thảm trọng.



Deva Rama I vội truyền lệnh :




- Tượng binh tấn công.



Nhìn thấy phía trước quân Vijayanagara tổn thất nặng nề, Deva Rama I cuối cùng cũng hạ quyết tâm phát động toàn lực tấn công. Quân Vijayanagara phần lớn là dân binh, hay nói rõ hơn là quân nông dân, nếu gặp bất lợi, sĩ khí suy giảm thì rất dễ bỏ chạy. Đến lúc đó, dù sử dụng vũ lực cũng khó ép bọn họ trở lại chiến trường.



Mệnh lệnh của Deva Rama I được chấp hành rất nhanh. Đội tượng binh được xua lên phía trước. Tiếp theo những tiếng rống của đại tượng, 900 con voi chiến dàn hàng thành đạo tiên phong xông tới trước, theo sát phía sau là quân đội Vijayanagara. Gặp phải binh sĩ Vijayanagara ở phía trước không kịp tránh đường, đại tượng trực tiếp dẫm đạp thành một đoàn máu thịt, tử trạng thê thảm.



900 con voi chiến đồng loạt xung phong, khí thế vô cùng khủng bố. Những con vật khổng lồ này tuy tốc độ không nhanh, nhưng mỗi bước chân khiến cho mặt đất rung rinh chấn động, thanh thế kinh nhân, dẫn đến đối phương tâm thần chấn động. Quân đội Thần Thánh Đế quốc cũng không ngoại lệ.



Lý Ngân vội truyền lệnh :



- Thần công nhắm đội tượng binh khai hỏa. Sử dụng loại thần công cỡ nhỏ.



Liền đó, gần 3.000 khẩu thần công cỡ nhỏ đồng loạt khai hỏa, pháo nổ vang trời, khói bốc mù mịt, đạn bay đỏ rực nửa bầu trời. Đại tượng dù da dày đến mức nào cũng không thể chịu nổi đạn pháo tấn công. Khắp chiến trường vang dậy những tiếng voi rống. Mấy chục con voi ở hàng đầu bị đạn pháo bắn trúng, đau đớn đến phát cuồng, vừa gào rống vừa hất văng quản tượng trên lưng, sau đó quay đầu bỏ chạy. Tiếp đó là đến những con voi ở phía sau cũng lần lượt chịu chung số phận. Voi chiến một khi phát cuồng, nháo nhào tháo chạy, hậu quả vô cùng khủng bố. Vô số binh sĩ Vijayanagara bị voi dẫm đạp, thịt nát xương tan. Trận hình quân Vijayanagara đại loạn.




Lý Ngân thấy tình thế có lợi, lập tức truyền lệnh ba quân toàn lực tấn công. Đầu tiên, tất cả 7.200 khẩu thần công đồng loạt khai hỏa, rải đạn xuống đầu địch quân. Sau đó, 36 vạn quân phát động xung phong, thương trận đi trước, cung thủ đi sau, vừa đi vừa bắn tên tới tấp. Chỉ chưa đến nửa giờ giao chiến, đã có hàng vạn quân Vijayanagara tử thương bởi đạn pháo, cung tên, hay bị voi giẫm đạp. Quân Vijayanagara bắt đầu bỏ chạy, đương nhiên là quân nông dân bỏ chạy trước, đốc chiến đội ngăn cản thế nào cũng không xuể. Hơn nữa, không ít binh sĩ thuộc đốc chiến đội bị đàn voi giẫm đạp hoặc trúng đạn pháo tử vong. Thậm chí, nhiều toán đốc chiến bị đàn voi xua đuổi, đành phải gia nhập đội hình bại binh. Chẳng ai dám dùng tấm thân máu thịt để cản bước chân đàn voi cả. Mà đàn voi đều đã phát cuồng, có cản cũng vô ích. Lần lần, toàn thể quân Vijayanagara đều ùn ùn bỏ chạy. Tình thế thật đúng với cảnh tượng ‘Binh bại như sơn đảo’, dù cho Tiêu Hà tái thế, Gia Cát phục sinh cũng đành phải bó tay.



Khi địch quân đã bỏ chạy, Lý Ngân lập tức huy sư đuổi theo. Quân đội Thần Thánh Đế quốc chia thành 4 lộ, mỗi lộ 9 vạn quân, rầm rộ đuổi theo, đại pháo nổ vang như sấm, tên bắn như mưa. Quân Vijayanagara lớp chết, lớp bị thương, thi thể và thương viên nằm ngổn ngang đầy chiến trường. Lý Ngân lại truyền cho những người biết tiếng Thiên Trúc bắt loa gọi hàng. Vô số quân Vijayanagara cảm thấy tuyệt vọng, vội bỏ khí giới, quỳ dưới đất xin đầu hàng. Đúng là nhất chiến định càn khôn. Quân Vijayanagara thảm bại ngay trước kinh đô, đánh dấu cho sự diệt vong của Vương triều Vijayanagara.



Cuối cùng, quốc vương Deva Rama I cũng không chạy thoát khỏi sự truy sát của kỵ binh Thần Thánh Đế quốc, đành phải tự sát ngay trên lưng voi. Lý Ngân điều động binh mã xử lý kẻ đầu hàng, truy sát kẻ bỏ chạy, đồng thời tiến chiếm thành Vijayanagara.



Khi Lý Ngân đặt chân vào cung điện của quốc vương Deva Rama I, cũng là lúc Vương triều Vijayanagara chính thức diệt vong. Toàn bộ vương tộc cùng văn võ đại thần Vijayanagara đều bị xử lý giống như cách xử lý đối với quần thần Minh triều trước đây, tức bị sung làm nô lệ, nam bán sang Âu châu, nữ làm nô tỳ hoặc gả cho những thần dân chưa có vợ của Đế quốc. Do thiếu dân đi khai thác các vùng đất chiếm được, Giang Phong chủ trương khuyến khích mọi thần dân tăng cường sinh con, sinh càng nhiều con càng tốt. Những đứa con nào mà gia đình không nuôi nổi thì triều đình sẽ nhận nuôi. Giang Phong cần thật nhiều di dân đi khai khẩn Phi châu, Mỹ châu nên triều đình mới có chính sách đó.



Sau khi chiếm được Vijayanagara, Lý Ngân một mặt dâng biểu về triều, một mặt phái quân đội đi bình định các nơi. Toàn bộ khu vực kiểm soát của Vương triều Vijayanagara trước đây đều bị sát nhập vào Đế quốc. Chính vụ bộ sẽ phái quan viên đến đây tiến hành phân chia thành quận huyện và tiếp quản việc cai trị. Dân Thiên Trúc chịu ảnh hưởng của Phật giáo và Bà La Môn giáo, nên đa số là thuận dân, sau khi Vương triều Vijayanagara sụp đổ thì dễ dàng cải hoán môn đình, trở thành thần dân của Thần Thánh Đế quốc. Cũng như trước đây khi Timur xâm chiếm vùng bắc Thiên Trúc thì bọn họ dễ dàng trở thành thần dân của Đế quốc Timur vậy. Việc bình định xứ này dễ dàng hơn ở Trung Hoa hoặc Âu châu nhiều.



Sau ba tháng ổn định tình hình, Đế quốc chỉ để lại 2 đạo quân Thần Vũ và Thần Sách ở lại trấn thủ xứ này, còn lại 10 đạo quân kia đều được Hải quân vận chuyển đến căn cứ Sinai, chuẩn bị cho việc chinh phạt Đế quốc Ottoman. Khi đại quân đến nơi, Đinh An Bình rất phấn khởi, lập tức chuẩn bị xuất chinh.