Giấc ngủ này của Uyển Nhi ngủ sâu, rất sâu.
Y thuật của Thái y lệnh không phải không hiệu quả, liều thuốc an thần này làm cho Uyển Nhi ngủ vô cùng tốt, không gặp phải bất kỳ mộng mị gì.
Đợi đến khi tỉnh lại, Uyển Nhi cảm thấy toàn thân ổn định, như phục hồi sức lực, tinh thần đánh mất trước đó cũng đã quay về.
Đầu óc nàng lần nữa cũng khôi phục hoạt động.
Thật ra Uyển Nhi rất rõ ràng mình như thế nào, cho dù là thời điểm nàng uống chén thuốc an thần trước đó.
Tâm tình của nàng hỏng hết là vì nhớ đến thời không mà nàng vừa xuyên qua, nhớ tới người thực vật nằm nơi đó, còn có cha mẹ nàng cứ như thế một mực trông coi nàng.
Nếu như nàng vẫn vô tri vô giác nằm ở đó, lại không phải như bây giờ, khi đã biết rõ chân tướng thực hư, trong lòng có dễ chịu hay không a?
Uyển Nhi không có cách nào loại bỏ tư tưởng đó ——
Chỉ cần vừa nghĩ tới từ nhỏ cha mẹ luôn yêu thương nàng, cứ như thế trông giữ ở nơi đó, trông coi thân thể không có tri giác kia của nàng, trái tim Uyển Nhi lại như bị đao cắt.
Tâm tình của nàng hoàn toàn sụp đổ, khóc đến thê thảm.
Nàng rất rõ ràng.
Lúc đầu nàng tưởng người xuất hiện trở lại kia là Võ Thái hậu, chính là người mà nàng yêu thương cho nên nàng đã bổ nhào vào trong ngực nàng ấy, đó là chuyện quá mức bình thường.
Đợi tới khi ý thức được người kia là Thái Bình, Uyển Nhi thậm chí không có ý định muốn thoát ra.
Cảm xúc mất hết khống chế, làm cho nàng không còn chút sức lực nào để nghĩ tới chuyện thoát khỏi.
Để nàng khẽ nghiêng người tựa vào, chỉ cần dựa vào liền tốt...
Về sau đã xảy ra chuyện gì?
Uyển Nhi hoảng hốt cảm thấy Võ Thái hậu trở về, tựa như còn phát hoả với Thái Bình...
Ừm, nếu đổi lại Uyển Nhi là Võ Thái hậu, nhìn thấy nữ nhi mình ôm nữ nhân của mình, cũng sẽ phát cáu...
Uyển Nhi suy nghĩ loạn xạ, trong đầu khi thì hiện lên khuôn mặt tức giận của Võ Thái hậu, khi thì hiện lên khuôn mặt đau đớn không thiết sống của cha mẹ trong thời không bên kia...!Đầu óc cứ thế, bị vô số loại suy nghĩ phức tạp chiếm lĩnh.
Cho tới lúc uống xong chén thuốc, những suy nghĩ làm nàng thống khổ cùng mâu thuẫn kia mới dần dần đi xa khỏi nàng, biến thành một màu xám trắng hỗn độn.
Uyển Nhi mở to mắt, đập vào mi mắt chính là chiếc giường quen thuộc.
Nàng vẫn nằm trong biệt viện, ngay tại giường của nàng.
Không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh.
Trái tim Uyển Nhi cực kỳ đau xóc, thống khổ nhắm mắt lại.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần giường.
Bên cạnh trầm xuống, đã có người ngồi bên giường.
Tiếng bước chân kia, Uyển Nhi đã sớm nhận ra người tới là ai ——
Người này trước đó hẳn đã đứng một mình bên cửa sổ a?
Uyển Nhi nghĩ tới.
Vừa rồi nàng mở mắt, đã thấy trời tối, trong phòng ánh nến mờ mịt, mờ nhạt, cũng rất nhu hoà.
Gương mặt Uyển Nhi trở nên ấm áp, là vì Võ Thái hậu đang sờ tay lên mặt nàng.
Da thịt lòng bàn tay ấm áp, cũng sưởi ấm trái tim Uyển Nhi.
Uyển Nhi vô thức mấp máy môi.
Sau đó nàng nghe Võ Thái hậu khẽ than thở: "Đừng giả vờ ngủ, trẫm biết nàng đã tỉnh rồi."
Trong lòng Uyển Nhi trầm mặc, thầm nghĩ người này quả nhiên tai thính mắt tinh, cái gì cũng không chạy khỏi đôi mắt của nàng ấy.
Sau đó nàng lại nghe Võ Thái hậu nhẹ nhàng than thở: "Trẫm không có ý trách tội nàng...!Nàng không cần sợ."
Môi Uyển Nhi khẽ run, nàng hiểu rõ, đây là nhắc đến chuyện trước đó mình bổ nhào vào lòng Thái Bình.
Nhất thời, tâm tình Uyển Nhi trở nên phức tạp.
Nàng có thể cảm nhận được, Võ Thái hậu đang...!chịu thua nàng.
Loại cảm giác này, thực sự...!vi diệu.
Thấy Uyển Nhi vẫn chưa mở mắt, Võ Thái hậu lại nhíu mày.
"Trẫm sẽ không trách tội Thái Bình, sẽ không liên luỵ tới người khác...!Dù sao, như vậy thì nàng có hài lòng không a?" - Võ Thái hậu lại nói.
Tim Uyển Nhi nhảy một cái: Người này lại nhượng bộ nàng nữa sao?
Kỳ thật, không phải Uyển Nhi sợ hãi cái gì, đầu óc nàng vẫn đang ngây ngô, cũng không biết là "liên luỵ" cái gì.
Chỉ là quyết định này làm cho Uyển Nhi cảm thấy bồi hồi, mâu thuẫn...
Thế nhưng, Võ Thái hậu đã nói như vậy, Uyển Nhi cũng không có cách nào tiếp tục nhắm mắt.
Nếu nàng tiếp tục nhắm mắt, không biết người này sẽ còn nói ra cái gì nữa!
Thế là Uyển Nhi mở mắt.
Ngay khi hai mắt Uyển Nhi động đậy, Võ Thái hậu thốt ra: "Chỉ cần nàng thật tốt, cái gì trẫm cũng sẽ theo nàng!"
Câu nói này khiến cho đôi mắt vừa mở ra của Uyển Nhi lập tức kinh ngạc ——
Nàng nhớ lại thời điểm mình mê man trước đó, Võ Thái hậu trông chừng mình một bước cũng không chịu rời đi, cho tới khi mệt mỏi ghé vào giường ngủ mất; nhớ tới Võ Thái hậu không để ý cái gì ôm lấy hai bàn chân mình sưởi ấm...!Người cao cao tại thượng đó lại có thể nói năng cung thuận như thế!
Cán cân lý trí cứ thế rơi xuống chỉ trong một khắc, toàn bộ trái tim của Uyển Nhi đều bị nhu tình chiếm lấy.
Nếu như số mệnh đã định nàng bất hiếu, nếu như thời điểm nàng ở tại thời không này mười bảy năm chỉ bằng thời gian hôn mê mười bảy ngày bên kia, nếu như chuyện kia là "mắc xích" để kết nối hai thời không...!thì Uyển Nhi liền sẽ coi rằng mọi chuyện là vậy đi...
Uyển Nhi dùng sức chống thân thể lên, dùng dũng khí cùng sức lực được tích luỹ trước đó, nhào tới vào lòng Võ Thái hậu.
Võ Thái hậu đột nhiên bị nàm va chạm, đâm đến ngực phát ra đau nhức, cũng không ngần ngại chớp mắt một cái, liều mạng vòng lấy thân thể Uyển Nhi, cho dù là ai cũng sẽ không thể tách các nàng ra được.
Thật lâu sau.
Vẫn là Võ Thái hậu lên tiếng trước.
"Nàng yên tâm." - Nàng nói: "Mọi thứ trong quá khứ, đều xoá bỏ toàn bộ."
Thời điểm Uyển Nhi nghe được mấy chữ "nàng yên tâm", trong lòng cảm thấy buông lỏng, tựa như đột nhiên tâm hồn vừa tìm thấy chỗ dựa; thế nhưng khi nghe được câu "hoàn toàn xoá bỏ" kia, nội tâm Uyển Nhi lại lộp bộp một tiếng.
Cái gì gọi là...!hoàn toàn xoá bỏ?
Mọi chuyện trong quá khứ, là chuyện gì?
Có phải...
Lòng Uyển Nhi nhíu chặt: Nàng không tin, thứ mà Võ Thái hậu nói "hoàn toàn xoá bỏ" chính là tình cảm giữa các nàng, lại còn có tâm trí nói thêm cái gì "nàng yên tâm".
Võ Thái hậu xem người trong ngực kinh ngạc ngẩng đầu, chợt hiểu được rất có khả năng lời này của mình đã doạ nàng.
Võ Thái hậu hơi cười cười, đành cố đè nèn tiểu tâm tư "vật nhỏ này quả thực lưu tâm tới ta".
Hắng giọng một cái, còn cố ý thừa nước đục thả câu, chậm rãi nói: "Trước đó, lệnh đường đã được trẫm phái tâm phúc đón tới Đông đô, còn có cả nhà Trịnh Hưu Viễn..."
Võ Thái hậu vừa nói vừa nhìn biểu hiện ngoài ý muốn của Uyển Nhi, trong lòng cảm thấy hơi đắc ý: "Trẫm còn cố ý sắp xếp cho lệnh đường một toà tư trạch, chờ thân thể nàng hồi phục, sẽ đến thăm này, cũng không ngại ở lại mấy ngày cùng nàng."
Lời nói này, Uyển Nhi nghe xong hoàn toàn trố mắt.
Nàng không rõ tại sao đột nhiên Võ Thái hậu lại quan tâm tới Trịnh thị.
Võ Thái hậu không biết nghi ngờ trong lòng Uyển Nhi, lại nói: "Nàng lo lắng cho lệnh đường nhất, không phải a?"
Uyển Nhi khẽ nhếch miệng.
"Ngay cả khi đang mê man, nàng cũng gọi lệnh đường...!Đáng tiếc lúc ấy không thể mời lệnh đường tới thăm nàng.
Cũng sợ lệnh đường lo lắng quá mức cho nàng." - Võ Thái hậu nói.
Nàng ấy suy nghĩ cực kỳ chu đáo, Uyển Nhi tán đồng.
Nhưng sao Uyển Nhi lại không nhớ ra: Trong lúc mình mê man, lại gọi tên Trịnh thị a?
Biểu lộ Võ Thái hậu đột nhiên trở nên khó hiểu kỳ quái: "«Mẹ» là từ địa phương ở nhà các nàng hay sao?"
Uyển Nhi nghe xong kinh ngạc.
Thời điểm mà nàng mê man, thần hồn xuyên trở lại thế giới trước kia, lầm bầm gọi mẹ thân sinh của nàng, Võ Thái hậu lại tưởng nàng nhắc tới Trịnh thị.
Trong lúc nhất thời, Uyển Nhi cũng không biết nên giải thích thế nào.
Có lẽ, không cần giải thích mới là lựa chọn tốt nhất.
Võ Thái hậu nhìn dáng vẻ suy nghĩ xuất thần của Uyển Nhi, cuối cùng đã chịu để ý.
"Nàng không có gì muốn nói cùng trẫm sao?" - Võ Thái hậu thử thăm dò.
Uyển Nhi lấy lại tinh thần, yên lặng nhìn nàng.
Sao lại không có chuyện muốn nói với người này chứ?
Thử hỏi thế gian này có người nào có thể lưu tâm tới mình như vậy không?
Cho dù tại thời khắc này, thần sắc kia có chút "trẻ con" nhưng Uyển Nhi vẫn cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đều khó có thể biểu đạt tâm cảnh hiện tại của mình ——
Dù sao, phần tình cảm sâu nặng này, phải dùng sự thật "như thế" để trao đổi a!
Nữ nhi bất hiếu...
Uyển Nhi cụp mắt xuống, tưởng nhớ tới phụ mẫu trong thời không bên kia của mình.
Nàng không nỡ để cha mẹ làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng cũng không nỡ xa rời người thương trước mắt.
Dùng cái gì để báo đáp thâm tình?
Uyển Nhi tự hỏi.
Có lẽ, chỉ có "thành tựu" cho nàng ấy a?
Võ Thái hậu cảm thấy Uyển Nhi hơi khác thường.
Không nhận lại câu trả lời của Uyển Nhi, còn đổi lấy thần sắc phức tạp khó hiểu của Uyển Nhi, vẻ mặt Võ Thái hậu liền hơi không vui.
Võ Thái hậu tự thấy mình đã đem trái tim ra phó thác, dù cho cách nói của nàng có chút khoa trương cùng với thân phận khó nói ra miệng, nhưng vật nhỏ này thông minh như thế, chẳng lẽ vẫn không hiểu rõ hay sao?
Tại sao còn làm ra bộ dáng như vậy?
Võ Thái hậu càng nghĩ càng thấy trong lòng không nỡ, cũng càng không cam tâm, liền mất cân bằng.
Nàng ở địa vị thượng giả đã quen, «lôi đình vũ lộ, mạc phi thiên ân» (hoạ phúc trăm bề đều tuỳ ý quân vương), bao nhiêu người quỳ cầu xin nàng, nàng cũng chỉ ném cho một ánh mắt, không lẽ vật nhỏ này lại ỷ được sủng mà kiêu sao? Căn bản cũng không để tâm nàng?
Lòng tự trọng mãnh liệt làm cho Võ Thái hậu rất khó đối diện với cục diện trước mắt.
Đột nhiên Võ Thái hậu đứng dậy, nghĩ muốn giận, mà lại thấy không nỡ giận, thế nhưng nếu không phát cáu thì lại thấy có lỗi với chính mình.
Cuối cùng đành phải buồn buồn ném ra một câu: "Nàng nghỉ ngơi đi...!Trẫm đi đây."
Ngữ khí quyết tuyệt, vẫn đứng ở nơi đó, mấy hơi không nhúc nhích, nàng ấy vẫn thầm chờ mong Uyển Nhi sẽ giữ mình lại.
Trái tim Uyển Nhi bị mâu thuẫn cấu xé thành mấy mảnh, bản thân nàng không có cách nào tha thứ cho sự lựa chọn vừa rồi của chính mình.
Bởi vì không có cách nào nói rõ tâm tình, nhất thời Uyển Nhi đã không để ý tới cảm nhận của Võ Thái hậu.
Đợi tới khi đột ngột nhận ra người này vừa nói gì, liền sợ hãi hoàn hồn, rốt cuộc Võ Thái hậu đã định phất tay áo muốn rời đi, khắc cuối cùng nàng kéo lại một góc ống tay áo kia.
"Đừng đi." - Uyển Nhi nói.
Tròng mắt Võ Thái hậu nhìn xuống góc ống tay áo bị lôi kéo của mình.
Không phải màu da trắng nón thường ngày nhìn thấy, mà là một màu mật ong bị ánh nến mờ mịt dát lên, cảm nhận đặc biệt mê người.
Phía cổ Võ Thái hậu khẽ động, hô hấp có một khắc đã ngừng lại.
Nàng liền từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú Uyển Nhi đang chống hay đầu gối nửa ngồi nửa quỳ trên giường.
Ừm, ở trên cao nhìn xuống...!Làm cho người ta dễ nảy sinh ý định "muốn đi ăn hiếp".
Quanh thân Uyển Nhi đều lơ lửng trong màu mật ong, tựa như một mộng cảnh vô cùng hoàn mỹ.
Bị ánh mắt ngay thẳng của Võ Thái hậu nhìn chằm chằm, Uyển Nhi mất hết tự nhiên khẽ quay mặt qua một bên, trái tim đang yên đang lành lại trở nên cuồng loạn.
"Thái hậu mới vừa nói..." - Âm thanh Uyển Nhi có chút thinh lặng: "...Mọi chuyện trong quá khứ, đều hoàn toàn xoá bỏ, là...!là có ý gì?"
Võ Thái hậu thấy ánh mắt nàng dần dần lộ ra vẻ nũng nịu đẹp đẽ, tâm trí không khỏi rung động.
Nghĩ tới tình trạng cơ thể của Uyển Nhi lúc này, nàng chỉ ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Ý trẫm chính là, trẫm không so đo quá khứ của nàng cùng ai tốt hơn, cho dù là bất kỳ ai; nàng cũng không được phép có bất kỳ rào cản nào đối với thân phận của trẫm."
Uyển Nhi nghe xong lời người trước mắt, liền trừng trừng.
Cái gì mà "quá khứ cùng ai tốt hơn"!
Ngoại trừ người trước mắt không nói đạo lý này ra, nàng còn có ai tốt hơn nữa?!
Bất quá, sau câu nói kia của Võ Thái hậu, ít nhiều cũng làm cho lòng Uyển Nhi dễ chịu hơn đôi chút ——
Cũng tức là nói rằng, mặc kệ các nàng đã từng có ai là thê tử, ai là phi tần, đều hoàn toàn bỏ qua, không đề cập tới, bất kỳ ai cũng không được phép để tâm; về sau, sẽ chỉ nói đến tình cảm giữa các nàng mà thôi.
Chuyện này thực sự thấy cho dù Võ Thái hậu nàng thuộc "giai cấp thống trị phong kiến", nhưng về mặt tình cảm, nàng ấy vẫn rất nhượng bộ, rất bình đẳng a?
"Được." - Uyển Nhi sảng khoái đáp lời.
Nàng không trông cậy vào đoạn tình cảm giữa nàng cùng Võ Thái hậu sẽ trở nên siêu việt cỡ nào giữa thời đại này.
Như thế này thôi cũng đã đủ rồi.
Lúc này Võ Thái hậu mới lộ mặt mỉm cười, ôn thanh nói: "Đêm khuya rồi, đi ngủ đi."
Nàng ấy vẫn còn lo lắng tình trạng sức khoẻ của Uyển Nhi.
Uyển Nhi lại ôn nhu, cười mị hoặc, bàn tay dùng sức, kéo Võ Thái hậu về phía mình.
"?" - Võ Thái hậu nhất thời không hiểu.
Uyển Nhi lại nghiêng thân mình về phía trước, dám môi bên tai Võ Thái hậu, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy, lẩm bẩm: "Muốn...!ta...".