Một năm sau.

 Karuki phi thân trở về làng. Nhiệm vụ của cô vừa hoàn thành. Hozuki vẫn đang ngồi trên vai cô. Tiến lại gần cổng làng, Karuki nhảy xuống và rất dễ dàng để báo cáo về nhiệm vụ.

 Karuki đang trên đường đến bãi luyện tập gần trường ninja. Không ngờ là "thanh nhiên bê trễ" Kakashi cũng đang ở đó.

- Chào, Kakashi – senpai! – Cô lên tiếng chào hỏi rất lễ phép nhưng Kakashi của chúng ta vừa nhìn thấy cô là đã làm một bộ dạng thủ thế

 Karuki thấy thế thì thở dài :

- Bỏ đi, hôm nay em không có hứng lột mặt nạ của anh đâu!

 Kakashi ngay lập tức quay trở về bộ dạng cà là phất phơ thường ngày, tay cầm cuốn Icha Icha biếи ŧɦái :

- Thế em có chuyện gì sao?

- Cũng chẳng có gì, chỉ là chán quá nên em đi dạo thôi.

...

- Này, Kakashi – senpai! – Im lặng một lúc lâu, cô gọi


- Gì thế ?

- Con mắt Sharingan mà anh có...anh nghĩ gì về nó?

 Kakashi chợt khựng lại, gập cuốn sách Icha Icha trên tay,suy nghĩ một lúc rồi nói :

- Nó được giao lại cùng với một lời hứa của người bạn anh nên chắc chắn anh sẽ thực hiện nó. Không phải sao?

 Lời hứa sao ? Nó là gì, có quan trọng không...

 Karuki suy nghĩ, cô bỗng nhớ lại câu nói của đứa bạn dở hơi ngày trước : "Khi con người mất hết đi niềm tin và hi vọng sống, có 2 trường hợp sẽ xảy ra : một là họ sẽ chết, hai là họ sẽ tìm cách bám víu vào một thứ gì đó để sống sót. Trong vài trường hợp, đó là lời hứa!"

 Đúng rồi, chẳng phải như vậy sao? Cô cũng đã từng hứa hẹn với một ai đó mà. Nếu không muốn bản thân trở nên mệt mỏi và chán nản, vậy thì hãy tìm cách bám víu lấy cái rễ ấy mà sống sót, mà tồn tại!


 Cô đứng lặng trước bờ sông. Đếm ngón tay tính thời gian, cô cần có việc phải làm. Cô đang ở đây! Và cô sẽ không cho phép những kẻ có tham vọng to lớn kia thực hiện mong muốn của mình.

 Một làn gió bay lên, bóng dáng của thiếu nữ Uchiha trẻ tuổi đã không còn ở đó. Phong ba sắp nổi lên...

 Sáng sớm, Karuki chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, những cuộn giấy ấn chú. Cô đặt Hozuki lên vai, buộc tóc gọn gàng và nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên mà Karuki nghiêm túc như vậy. Cô hoàn toàn không muốn bỏ lỡ bất kì một điều gì trong ngày hôm nay.

 Đúng như cô dự đoán, Hokage đệ Tam tán thành ý kiến sử dụng Biệt thiên thần để ngăn chặn nội chiến của Shisui và hiển nhiên là Danzo hoàn toàn không muốn điều đó. Cô cần ngăn chặn điều mà ông ta muốn làm!

 Gần tới lúc họp, Danzo gọi Shisui ra nói chuyện riêng...


 Danzo vươn tay ra muốn móc mắt Shisui thì bị anh ta dùng ảo thuật ngăn lại. Karuki ném chiếc kunai trong tay, dùng Phi lôi thần thuật dịch chuyển qua bên đó...

 Bộp.

 Cô túm lấy Shisui kéo sang một bên. Thứ mà Danzo nắm được là băng đeo trán của cô

- Cẩn thận! – Karuki nói với Shisui

 Shisui ngạc nhiên nhưng cũng không để ý lắm, điều mà anh ta thắc mắc bây giờ là một thứ khác:

- Làm sao mà ông ta có thể thoát khỏi ảo thuật của anh?

- Là Izanagi – Karuki lên tiếng

 Danzo rất ngạc nhiên về điều này, ông ta không nghĩ là cô có thể phát hiện ra điều đó :

- Làm sao mà ngươi biết?

- Tôi không có thời gian giải thích, an nguy của làng quan trọng hơn – Vừa nói, cô vừa kết ấn :

- Thủy sương thuật : thuật Axit

 Karuki phun ra một đám axit nồng độ cao, dùng Phi lôi thần thuật đưa Shisui và cô đến gần đền thờ Uchiha
- Làm sao mà em biết Danzo muốn con mắt của anh, và làm thế nào mà em... - Shisui nói được giữa chừng thì bị một ngón tay chặn miệng lại. Karuki mỉm cười nói :

- Em vẫn luôn dõi theo anh mà!

 Chỉ một câu thôi...đã nói lên tất cả. Em vẫn luôn ở đằng sau dõi theo sự trưởng thành của anh, dõi theo từng bước đi của anh... Chưa một giây phút nào, em bỏ lỡ đi hình bóng của anh...

 Shisui hơi căng mắt rồi nhanh chóng tạm biệt, tiến vào đền thờ Uchiha. Karuki vẫn tiếp tục đứng canh ở gần đó.

 Cho đến tối, gia tộc đã họp xong. Shisui ra hiệu cho cô đến gần mỏm đá cạnh suối. Karuki nhanh chóng đến đó thì thấy Itachi đang đứng ở đấy.

- Anh hai ! – Cô gọi to

 Itachi khựng lại và quay ra sau thì thấy Karuki đang tiến đến đây.

- Em làm gì ở đây?

- Shisui – san bảo em ra đây đợi!
 Itachi gật đầu đã biết. Một lúc sau, Shisui đến.

- Thế nào rồi ? Có ngăn được không? – Karuki hỏi

 Itachi không nói gì nhưng cũng rất hồi hộp. Số phận của làng được quyết định vào ngày hôm nay!

Sau một lúc, Shisui ngẩng mặt lên, cười tươi và nói :

- Thành công rôi! Cảm ơn hai đứa nhé! – Shisui quàng tay qua ôm cô và Itachi

 Trong giây phút ấy, trái tim cô như được giải thoát, thoát khỏi một cái gồng xích gọi là lo sợ. Có lẽ điều này cô không hiểu tại sao, có lẽ cô đang sợ, sợ rằng sẽ có một ngày mình mất đi những điều mà mình yêu thương nhất. Vậy là được rồi, cô không muốn họ phải gánh chịu những thảm kịch kia, tất cả mọi thứ...hãy để cô lo liệu!

- Này, sao em lại khóc? – Shisui ngạc nhiên trước những giọt nước mắt của cô, Itachi cũng rất ngạc nhiên. Trong trí nhớ của họ, cô chưa bao giờ khóc, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng chưa bao giờ rơi lấy một giọt lệ. Thế mà bây giờ...cô lại khóc!
- Kệ em đi, cuối cùng cũng trút được gánh nặng, phải khóc cho đã! – Karuki nói

 Itachi cười cười lấy tay lau nước mắt cho cô.

 Ba năm sau

 Karuki đang trên đường trở về làng. Kể từ sau khi vụ nổi loạn kết thúc, cô đã xin rời khỏi làng một thời gian để tăng cường thực lực và thu thập thông tin. Ban đầu thì cô toàn bị khuyên ở lại nhưng với sự ngoan cố và mưu mô của mình, Karuki đã thuyết phục được mọi người, báo hại Sasuke buồn gần chết! Mà ngài đệ Tam cũng "nhân tiện" bảo cô làm một bản báo cáo về tình hình các làng.

 Suốt ba năm qua, cô đi đến vô số làng và thu thập thông tin, đồng thời cũng "học lỏm" một vài bí thuật cùng con chồn kia. Karuki bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều!

 Bộp.

 Một người mặc áo choàng đen xuất hiện trước cổng làng.

- Ai vậy ? – Người gác cổng hỏi, tư thế cảnh giác
- Đã lâu vậy rồi mà mọi người vẫn chẳng khác gì... - Thanh âm hòa nhã dưới lớp áo choàng vang lên. Cô vén chiếc mũ áo xuống, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan hoàn mĩ như thần. Mấy người gác cổng kia ngẩn ra một lúc rồi mới lên tiếng :

- Ka...Karuki ?

- Chào mọi người!

 Hàn huyên một lúc lâu với bọn họ, Karuki tiến vào trong làng, nhanh chóng đến chỗ văn phòng Hokage.

- Xin chào, cháu trở về rồi đây! – Vừa mở cửa cô vừa nói

Hokage đệ Tam ngạc nhiên rồi nhanh chóng hồi thần :

- Ồ, Karuki! Trở về rồi à?

- Vâng ! Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành! – Vừa nói, cô vừa đặt quyển trục lên bàn :

- Đây là tình hình hiện tại của các làng!

 Hokage đệ Tam cầm quyển trục lên cảm khái một hồi :

- Chi tiết đến mức này cơ à ?

- Ngài nên cảm thấy mừng đi, thu thập từng này thông tin của từng ấy làng không dễ dàng gì đâu!
- Ừ, thế này là vượt quá những gì ta mong chờ rồi!

- Cháu xin phép, bây giờ cháu phải về nhà!

- Ừ, vất vả cho cháu rồi!

Karuki về đến nhà và hét to :

- Chào cả nhà, con về rồi!

 Gần như ngay lập tức đã thấy mẹ Mikoto chạy ra ôm chầm lấy, nét mặt vui mừng :

- Karuki, con về rồi!

- Mọi người đâu rồi vậy mẹ?

- Cha con đi làm, Itachi đang làm nhiệm vụ còn Sasuke thì đi học – Bà Mikoto vẫn không khỏi vui mừng vuốt ve con gái :

- Mau vào trong nghỉ ngơi đi, chắc con mệt rồi!

- Vâng ~

 Karuki đi lên trên gác. Cô mở cửa phòng mình ra, thấy nó vẫn chẳng thay đổi gì cả. Cởi chiếc áo choàng ra, con chồn Hozuki nhảy ngay lên trên chiếc nệm đòi nằm ngủ, cô cũng mặc kệ, không cản!

 Cô nằm trong bồn tắm, thư thái hát ngân nga. Thật là tuyệt! Lâu rồi cô không được tắm như thế này
 Tắm xong thì cô bế quan tỏa cảng ở trong phòng để...đọc sách.

 Sau đấy một màn trùng phùng cảm động diễn ra trong nhà, thiếu mỗi Itachi đi làm nhiệm vụ.

 Một hồi sau, Karuki ra bìa rừng để hít thở không khí thì cảm nhận được 2 nguồn chakra quen thuộc đang tới gần. Cô quay đầu lại, thấy từ đằng xa là hai thiếu niên trẻ tuổi của tộc Uchiha – Itachi và Shisui.

 Trái tim cô chợt thịch một tiếng, cảm giác thật hồi hộp...

- Karuki... - Shisui lên tiếng, tiến lại gần ôm chầm lấy cô :

- Mừng em trở về!

 Karuki ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh cười cười, hướng mắt về phía Itachi :

- Anh hai...

 Itachi tiến lại gần, xoa đầu cô :

- Mừng em về nhà!

 Ngày hôm sau

- Sasuke, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp học viện sao? – Karuki vừa ngáp vừa hỏi một cái

- Vâng !
- Em trai chị là giỏi nhất, phải đỗ đấy nhé! – Cô lấy tay xoa đầu Sasuke

 Karuki sau khi ăn sáng xong thì rời khỏi nhà, đến chỗ Tamako và Iashi:

- Chào !

- A...Karuki ! – Tamako hét lên một tiếng, ôm chầm lấy Karuki làm cô suýt ngã

- Chào,cuối cùng cũng trở về! – Iashi chậm rãi lên tiếng