Obito, Rin và Kakashi đã ra chiến trường được một tháng rồi. Đại chiến shinobi lần thứ III đã nổ ra, đến cả những đứa trẻ con chưa đến tuổi đi đến học viện cũng phải ra ngoài chiến trận, chứ đừng nói gì đến những chunnin và jonin như họ.

- Obito, uống nước đi này. - Rin đưa cho Obito một túi nước.

- Cảm ơn cậu nhé.

Rin đưa mắt nhìn xung quanh. Một trận chiến giữa đoàn quân của bọn họ và một đoàn quân của làng Đá vừa mới kết thúc. Làng Lá bọn họ chiến thắng, nhưng cái giá đổi lại chính là những xác chết nằm la liệt trên đất, máu chảy nhuộm đỏ au cả một vùng đất rộng lớn.

- Chiến tranh... thật sự rất ghê nhỉ... - Đôi mắt của Rin chất chứa biết bao đau thương.

Obito gục mặt xuống, khuôn mặt ảm đạm. Đến cả Kakashi đứng gần đó cũng không nói gì được.


- Mấy đứa! Chuẩn bị đi! - Đội trưởng của bọn họ là một jonin tầm hơn 40 tuổi, đi đến và nói với họ :

- Chúng ta sẽ đến khu chiến trường sô 2.

Nhóm của Obito chỉ có Kakashi đáp lại :

- Rõ!

Đội trưởng jonin gật đầu, chuẩn bị đi đến chỗ khác nhắc nhở những người còn lại. Ông nhìn khuôn mặt thẫn thờ của Obito và Rin, không khỏi thở dài :

- Lần đầu chiến đấu ở tiền tuyến ngoài cùng sao? Hãy làm quen đi, xác chết như vậy sẽ còn thấy dài dài. - Ông dõi mắt nhìn ra xa, nhìn mớ hỗn độn do cuộc chiến lúc nãy đem lại :

- Đây chính là chiến tranh.

...

Nhóm của Obito theo đoàn quân của mình đến chiến trường số 2. Đây là chiến trường nằm ở vùng biên giới Tây Bắc của Konoha. Giáp với vùng biên giới này là làng Cỏ, ngay sau làng Cỏ lại là làng Đá. Vậy nên hiển nhiên đây chính là một trong số những vùng chiến tranh nghiêm trọng nhất. Obito được nghe bảo ở đây gần như ngày nào cũng xảy ra tranh chấp và đánh nhau. Dù Konoha đã chiếm được ưu thế ở chiến trường này hơn một chút so với làng Đá, nhưng số người của quân ta hi sinh cũng chẳng ít. Vì vậy nên đoàn quân của Obito đã được gửi đến đó để làm quân tiếp viện.


- Chiến trường này là do tộc Uchiha chỉ huy nhỉ? - Rin vừa di chuyển nhanh theo đoàn quân vừa hỏi nhỏ.

Kakashi gật đầu :

- Phải. Nhờ có Sharingan của tộc Uchiha nên chúng ta mới chiếm được lợi thế ở bên chiến trường đó. Nhưng quân ta bên đó cũng đã chịu tổn thất nghiêm trọng rồi.

Chạy thêm một lúc nữa, bọn họ đã tới chiến trường số 2. Người đón tiếp đoàn quân của họ chính là chỉ huy của chiến trường này - trưởng tộc Uchiha, Uchiha Fugaku. Vì đang ở trên chiến trường nên ngài Fugaku cũng không muốn rườm rà nhiều, ông ấy chỉ nói với người dẫn đội của bọn họ một lúc rồi ngay lập tức ra lệnh cho cấp dưới sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.

Obito, Kakashi và Rin đi đến lều trại nghỉ ngơi của mình. Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một nhóm trẻ con gồm 3 người đi theo hướng ngược với họ.


- Đó là... - Rin nhìn nhóm trẻ con đi xa rồi mới bàng hoàng :

- Tớ có nghe nói là có trẻ con ra chiến trường, nhưng không ngờ lại là chiến trường ở tuyến đầu thế này...

Obito đáp :

- Đứa nhóc lớn là Uchiha Shisui, thiên tài của tộc Uchiha đấy. Thằng nhóc đó đã thức tỉnh Sharingan rồi, vậy nên nhiều người trong tộc tớ không coi nó là trẻ con đâu. Số địch mà nó gϊếŧ có khi còn nhiều hơn chúng ta ấy chứ. Còn 2 đứa nhóc trông giống nhau kia là cặp sinh đôi nhà tộc trưởng. Là con nhà tộc trưởng thế nên đương nhiên là sẽ phải chịu huấn luyện nghiêm khắc hơn rồi...

- Nhưng chúng mới có 3 tuổi thôi... Còn đây lại là chiến trường tuyến đầu... - Rin vẫn cảm thấy không ổn tí nào

- 2 đứa nhóc đó là con của tộc trưởng Uchiha. Địa vị của chúng cao, nên đương nhiên trách nhiệm sẽ lớn. Để chúng ra chiến trường thì sẽ được rèn luyện nhiều hơn - Kakashi đáp lại một cách rất lí trí :
- Tộc Uchiha có năng lực cao. Muốn làm tộc trưởng của tộc thì đương nhiên thực lực cũng không được phép yếu kém.

Rin nghe vậy cũng chỉ biết thở dài. Còn Obito thì nhìn theo bóng của 3 đứa trẻ đang xa dần. Cậu có cảm giác hình như mình biết lũ nhóc đó, hơn nữa còn là kiểu biết rất rõ. Nhưng rõ ràng là cậu chưa gặp lũ nhóc này được mấy lần mà nhỉ...

...

Nếu phải dùng một từ để miêu tả chiến trường số 2, Uchiha Obito sẽ chẳng ngần ngại gì mà thốt lên : "Địa ngục"!

Ngày nào cũng chém gϊếŧ, ngày nào cũng có người chết, ngày nào cũng có máu chảy thành sông. Xác chết chất thành từng đống, từng đống trên đất, thiêu hủy hay ném bỏ đi cũng chẳng kịp.

Giống như ngày hôm nay, chỉ mới tờ mờ sáng, làng Đá đã tập kích họ. Nhưng quân của họ đã sớm đề phòng, phản công lại, tạo thành cục diện chiến trường hỗn loạn như bây giờ.
Obito chẳng nhớ nổi đây là kẻ địch thứ bao nhiêu mà cậu đã gϊếŧ trong hôm nay rồi. Cánh tay cậu mỏi nhừ, chân thì bắt đầu run run đứng không vững, còn chakra trong cơ thể thì hình như đang có dấu hiệu chạm đáy rồi.

Đúng lúc này, có một ai có đâm lén sau lưng cậu. Obito né kịp, nhưng vẫn bị kunai sượt qua một đường ở eo, máu túa ra đầm đìa. Sắc mặt Obito bây giờ trắng hơn bao giờ hết. Tên đánh lén kia thấy cậu đã gần như cạn kiệt sức lực thì lập tức hớn hở xông lên định gϊếŧ cậu.

Obito nghĩ thầm, chả lẽ đời mình lại chấm dứt ở đây?

Đúng lúc này, tên đánh lén kia đột nhiên cứng người lại, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn. Hắn loạng choạng bước mấy bước rồi gục người xuống.

Obito ngước mắt lên nhìn. Kẻ vừa gϊếŧ hắn hóa ra lại là Uchiha Karuki - con gái của tộc trưởng Uchiha mà cậu nhìn thấy lần trước. Trên tay cô bé là một thanh kunai còn đẫm máu.
- Anh còn sống đấy chứ? - Cô bé kia đỡ lấy người hắn vừa sơ cứu vừa hét lên :

- Y nhẫn! Y nhẫn đâu rồi!?

Một lát sau, có y nhẫn chạy đến, trùng hợp thay, đó lại là Rin. Rin nhìn thấy Obito bị thương đến mức này thì nước mắt có hơi rơm rớm nhưng vẫn nhanh chóng chữa trị cho cậu. Một luồng sáng màu xanh lục nhu hòa tỏa ra từ bàn tay cô, vết thương ở vùng bụng cũng đang được phục hồi dần.

- Cảm ơn nhé nhóc. - Obito cười với Karuki một cái

Karuki gật đầu :

- Không có gì. Bản thân anh tự cẩn thận là được.

- Karuki! - Có tiếng ai đó gọi Karuki. Obito quay đầu qua nhìn thì thấy đó là đứa con khác của tộc trưởng Uchiha, Uchiha Itachi.

Karuki gật đầu với Obito một cái rồi nhanh chóng chạy về phía Itachi. Bóng dáng hai đứa trẻ biến mất trong biển người hỗn loạn.
...

Đó là lần cuối Obito nhìn thấy Uchiha Karuki. Đến khi gặp lại lần sau, thì rất nhiều chuyện đã xảy ra. Bản thân Obito bị đá đè nát người nhưng lại không chết. Lại thêm một thời gian trôi qua, Rin chết dưới tay Kakashi, Obito lúc đó thậm chí đã có ý định muốn hủy diệt thế giới này. Nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn quay trở lại Konoha trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Thầy Minato, những người bạn học cũ đều vô cùng ngạc nhiên khi biết cậu còn sống, nhưng họ đều chào đón cậu. Kakashi lúc ban đầu thậm chí còn vì đã lỡ gϊếŧ Rin mà không dám nhìn mặt cậu. Obito đã an ủi Kakashi, cậu hiểu, Rin chết không phải là điều Kakashi muốn, RIn chết là vì cái thế giới này.

- Tớ sẽ lên làm Hokage. - Obito nói vậy với Kakashi :

- Và sẽ thay đổi thế giới này.

Kakashi lần này cũng chẳng còn cười nhạo cậu nữa mà chỉ gật đầu :
- Vậy tớ sẽ trở thành trợ thủ cho cậu.

Đám tang của Rin được tổ chức ngay sau đó. Đó là một đám tang nhỏ và nhanh chóng, bởi chiến tranh vẫn còn chưa kết thúc. Cuối lễ tang, có một cô bé và cậu bé tầm 5-6 tuổi đã đến viếng mộ Rin. Đó là Uchiha Itachi và Uchiha Karuki.

- Xin hãy nén đau thương. - Uchiha Itachi nói vậy, khuôn mặt và biểu cảm chẳng khác nào một ông cụ non.

- Cảm ơn nhóc.

Uchiha Karuki đặt một bó cúc trắng xuống mộ của Rin rồi quay qua nhìn Obito với Kakashi một lúc mới nói :

- Chị ấy chắc sẽ rất vui khi nhìn thấy 2 người đứng cạnh nhau thế này.

Obito cười. Kakashi cũng cười.

Phải rồi, Rin sẽ rất vui.

...

Đại chiến ninja thứ 3 kết thúc. Cả Obito và Kakashi đều đã thành danh sau chiến tranh. Giờ bọn họ được biết đến như một đôi jonin ăn ý bậc nhất của Konoha, là phụ tá đắc lực cho Namikaze Minato - người sẽ lên làm Hokage trong vài phút nữa.
Obito cùng Kakashi đứng cùng với những người dân làng ngước lên nhìn tân nhiệm Hokage đang làm lễ nhậm chức ở bên trên. Khi Minato hoàn thành lễ nhậm chức, cởi mũ xuống ra mắt người dân, tất cả mọi người đều hoan hô nhiệt liệt.

Obito cũng hò hét cùng đám người, Kakashi vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản như mọi lần, nhưng khóe mắt cong cong cũng đã nói rõ tâm trạng của cậu ta.

Obito liếc mắt qua bên cạnh, bắt gặp thân ảnh của ba đứa nhóc con đang đứng lẫn trong đám người. Ba đứa trẻ ấy trông đối lập hoàn toàn với đám người đang hò reo hú hét bên cạnh. Chúng cũng y hệt như Kakashi, bình thản ngước lên nhìn ngài Hokage đệ Tứ vừa nhậm chức, trên tay mỗi đứa còn cầm một xâu dango 3 màu. Ba đứa nhóc đêu có khuôn mặt quen thuộc với hắn, gia huy của Uchiha nổi bật trên lưng áo chúng. Đứa nhóc lớn cúi người xuống thì thầm gì đó vào tai 2 đứa kia, rồi cả ba cùng cười.
...

Obito và Kakashi đều trở thành Anbu trực thuộc dưới quyền thầy Minato. Họ nhìn Konoha dần dần phát triển và phục hồi dưới sự dẫn dắt của thầy Minato, nhìn thấy tộc Uchiha dưới sự cố gắng của Minato cuối cùng cũng đã hòa hảo trở lại với làng.

Sau đó, đội Anbu của họ lần lượt chào đón những đứa trẻ không hợp tuổi gia nhập, đó là Uchiha Shisui và Uchiha Itachi. Hai đứa trẻ của Uchiha bước vào đội Anbu trực thuộc của Hokage, tức là mối quan hệ giữa làng và Uchiha cũng đã trở nên tốt đẹp hơn, Uchiha cũng dần bước vào trung tâm quyền lực của làng. Với Obito, đây là điều vui mừng nhất. Cậu là học trò của Hokage, nhưng cũng là một Uchiha. Hơn ai hết, cậu chưa bao giờ muốn làng và Uchiha đối đầu với nhau cả. Nhìn Uchiha ngày một phát triển hơn, trong thâm tâm cậu rất vui sướng, hình như cậu lại đang nhìn thấy bóng dáng của một gia tộc đệ nhất từ thuở nào.
Ban đầu Obito cứ nghĩ Uchiha Karuki cũng sẽ gia nhập vào Anbu sớm thôi, nhưng rốt cuộc cô bé lại trở thành một shinobi bình thường. Itachi có cười nói rằng cả cậu nhóc và Shisui đều muốn cô nhóc làm một shinobi bình thường hơn là gia nhập vào Anbu. Obito nghĩ mình hiểu suy nghĩ của hai cậu nhóc. Có lẽ chúng hiểu Anbu thật ra ở góc độ nào đó là một công việc chẳng tốt đẹp gì cho lắm, vậy nên chúng đã gánh trách nhiệm của gia tộc gia nhập vào Anbu để cô nhóc kia có thể sống một cuộc đời thật bình thường, vô lo vô nghĩ. Nhưng Obito lại nghĩ Uchiha Karuki sẽ chẳng sống tầm thường nổi đâu. Quả nhiên, đúng như cậu nghĩ, chỉ một thời gian sau khi trở thành jonin và đi làm nhiệm vụ, Uchiha đã bị gán cho cái danh "Quỷ diện Konoha". Cậu cũng có gặp lại Karuki sau đó, ở trong một cửa tiệm dango nhỏ. Cô nhóc ngồi ăn dango 3 màu cùng với Shisui và Itachi, bộ dáng trông đã trưởng thành và sắc sảo hơn nhiều. Thấy cậu, cô nhóc cũng gật đầu chào một cái :
- Obito tiền bối.

...

Lại thêm vài năm nữa trôi qua, sau trận loạn Cửu Vĩ, thầy Minato và cô Kushina hi sinh. Nhờ có sự cố gắng của thầy Minato trước lúc chết mà rốt cuộc thì mối quan hệ của làng và Uchiha cũng không xấu đi.  Làng bắt đầu phải tái thiết lại. Obito trong lúc làm việc đã có một lần ngước lên nhìn 4 bức tượng Hokage được khắc tạc ở trên cao. Lúc đó, cậu đã xác định rõ hơn mục đích của mình.

Cậu sẽ trở thành Hokage.

Obito rời khỏi Anbu sau đó. Dưới sự giúp đỡ của ngài đệ Tam cùng với những người đồng đội, cậu dần trở thành thủ lĩnh trong các shinobi cùng lứa, rồi lại được ngầm thừa nhận sẽ là Hokage đời kế tiếp.

...

Hôm nay là đại lễ nhậm chức Hokage đệ Ngũ của Obito. Anh, đứng ở vị trí mà thầy Minato đã từng đứng, nhận lấy chiếc mũ Hokage từ tay ngài đệ Tam.
- Mong con sẽ làm tròn chức trách của mình. - Ngài đệ Tam ôn tồn nói với anh.

- Con sẽ. - Anh đáp lại chắc nịch.

Ngài Fugaku đi đến vỗ vai anh, trên khuôn mặt cương nghị cũng không giấu nổi nụ cười :

- Chúc mừng, Obito. Cậu chính là Hokage đầu tiên của tộc chúng ta.

Obito gật đầu. Anh biết ngài Fugaku vẫn luôn trăn trở về chức vị Hokage này. Cuối cùng thì cũng đã đến một ngày tộc Uchiha có một Hokage, gia tộc họ cuối cùng cũng có được thứ xứng đáng với sự cống hiến của họ.

Obito gật đầu với mọi người rồi bước từng bước, từng bước đến chỗ ban công, nhìn xuống dưới, những người dân vẫn đang chờ đợi Hokage tân nhiệm của họ. Anh bỏ mũ ra, phía bên dưới, tiếng hò reo lập tức vang lên một cách mãnh liệt.

...

- Đứng đây làm gì giữa đêm khuya vậy, ngài Hokage? - Có tiếng ai vang lên sau lưng Obito, anh quay đầu lại, quả nhiên người vừa đến là Uchiha Karuki.
Đêm đã khuya, nhưng Konoha vẫn thật ồn ào. Tất cả mọi người đều đang ăn mừng ngày tân Hokage nhậm chức. Mà cái người đang được mọi người tung hô ở dưới kia, thì lại chẳng biết đã trèo lên mấy cái bức tượng Hokage từ khi nào. 

- Mọi người đều đang tìm ngài Hokage đấy. Còn ngài thì chẳng biết đã chuồn đến chỗ này từ bao giờ.  - Karuki cười :

- Thế, ngài lên đây làm gì nào?

Obito nhìn Karuki. 12 năm đã trôi qua, cô nhóc Uchiha Karuki ngày ấy giờ đã trưởng thành, trở thành một cô gái cao ráo, xinh đẹp và rất đỗi sắc sảo. Cô mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần bò rách, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo khoác dài màu đen, trông rất tùy ý và thoải mái.

Obito thu tầm mắt. Anh nhìn về phía Konoha một lúc rồi nói :

- Uchiha Karuki... Cuộc sống như thế này quả thât là quá ưu ái đối với tôi. Tôi có thực lực, được thầy giáo, tiền bối, đồng đội, đàn em, người trong tộc, người trong làng ủng hộ. Tôi cứu được nhiều người, cũng làm được nhiều việc tốt. Tôi cũng đã trở thành Hokage mà tôi muốn ngày nhỏ. Nhưng cô biết không... - Giọng Obito bỗng có hơi run rẩy :
- Tôi luôn... cảm thấy cuộc sống này chẳng thật tí nào cả. Từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày, từng tháng, từng năm... chưa từng có một khoảnh khắc nào là tôi không nghi ngờ cuộc sống này là giả cả.

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

- Cô nói xem, thế giới này là thật hay giả?

Karuki cười nhẹ :

- Anh muốn nó là thật, nó sẽ là thật. Anh muốn nó là giả, nó sẽ là giả.

- Vậy sao... - Obito lầm bầm.

Không gian lại lặng thinh. Nhưng tiếng lá cây xào xạc trong gió lại nghe thật rõ ràng.

Phập.

Karuki cúi xuống nhìn ngực mình, có một thanh hắc côn chẳng biết từ lúc nào đã đâm xuyên qua ngực cô. Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Obito. Lần này anh ta không nổi điên, không la hét, cũng không căm phẫn. Khuôn mật anh ta trông thật bình thản, thậm chí hình như còn có thể mờ mờ nhìn thấy sự đau đớn trong đôi mắt anh ta.
Karuki cười :

- Anh hạnh phúc chứ?

Obito không đáp lời. Karuki cũng không hỏi nữa. Obito thấy đôi mắt cô lại một lần nữa hóa thành hình dáng kì lạ. Bên trái là Mangekyoju Sharingan hình bánh răng, bên phải là hình chiếc shuriken 4 cánh. Chúng không ngừng xoay tròn, và chúng càng xoay nhanh, thì thế giới xung quanh Obito cũng dần trở nên mờ nhạt.

Cuối cùng, thế giới lại một lần nữa vỡ vụn thành những mảnh gương. Và Obito vẫn nghe văng vẳng lời nói cuối của Karuki :

- Tôi sẽ chờ câu trả lời của anh, khi chúng ta gặp lại.